Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP - Truyện buồn Chương 4 Cảnh xuân tươi đẹp

Chương 4 Cảnh xuân tươi đẹp

5:46 chiều – 05/04/2024

9
Qua được lý thuyết, nhưng không ngờ tôi lại mắc ở bài 2 thực hành.

Hôm đầu tập lái, thầy hướng dẫn nhíu chặt hàng mày, không biết một ngày đã phải thở dài bao nhiêu lần.

“Phải nắm chắc vô lăng, đừng có lúc thì sang trái lúc lại qua phải, xe chạy bằng xăng chứ có chạy bằng r ư ợ u đâu.”

“Đậu xe vào chỗ thì đậu kiểu gì? Em định đưa tôi vào ruộng ngô t r ộ m ngô à?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Thầy ơi, em hơi căng thẳng.”

Thầy hướng dẫn uống một hớp nước, lấy lại bình tĩnh nói: “Em căng thẳng cái gì? Người nên căng thẳng là những người đi ngang qua em nè.”

“…” Tôi cạn lời.

Phương Lâm lái xe rất tốt, thầy hướng dẫn dạy qua một lượt là anh có thể làm được.

Có Phương Lâm làm đối tượng so sánh, thầy hướng dẫn càng nhìn tôi càng thở dài thườn thượt.

“Còn là người yêu, sao khoảng cách lại lớn đến thế? Chẳng lẽ nhân lúc em không để ý Phương Lâm trộm mất não của em rồi sao?”

Tôi: “…” c ông k ích cá nhân, c ông k ích cá nhân.

Phương Lâm mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Tôi uy h iếp nhìn Phương Lâm, anh lập tức mím môi, không cười tôi nữa.

Sau đó anh vỗ nhẹ vào bả vai tôi, bảo: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng hơn, cố lên! Em Tiểu Khương.”

Ngày đầu tập xe, vừa về nhà tôi đã nằm vật ra.

Tôi trách bố bắt tôi đi học lái xe.

Mặt bố tôi vẫn kiểu con không học được đâu: “Không liên quan đến bố, bố cũng không ngờ một bài thi nho nhỏ đã làm con chùn chân rồi.”

Được rồi, đau khổ chung đi.

Tôi lập tức nói chỗ bí mật giấu quỹ đen của bố cho mẹ biết.

Bố tôi nghiến răng nghiến lợi: “Năm nay gió lùa vào áo bông ghê quá.”

(*) Người ta hay ví con gái là áo bông nhỏ của bố á.

Sau đó bố tôi nhanh chóng nói chuyện tôi từng bất cẩn làm hỏng thỏi son mẹ tôi thích nhất cho bà biết.

Sau cùng chúng tôi, hai bên đều tổn thất.

Người được lợi nhất trong cuộc c hi ến này là mẹ, toàn thắng, không tốn một binh đã xử đẹp được chúng tôi.

Phương Lâm tập ổn rồi, còn tôi, hàng ngày vẫn bị thầy hướng dẫn càm ràm.

Phương Lâm tập xe xong, ngoan ngoãn cầm ô, tay cầm bình nước đứng bên đường xem tôi tập.

Tôi lái về phía vạch kẻ, thầy hướng dẫn ho khan hai tiếng.

Tôi vội dừng xe: “Sao vậy thầy.”

Thầy hướng dẫn ra hiệu cho tôi nhìn kính chiếu hậu.

Tôi nói: “Thầy, em lái chệch hướng rồi ạ.”

Thầy tức giận nói: “Em nào có lái chệch, thầy thấy là đường làm chệch mới đúng.”

Tôi ho một tiếng, gật đầu: “Em cũng thấy thế.”

“Thấy gì mà thấy, em cứ như người trên mây ý, lúc lái thì nhớ lại xem thầy đã dạy em thế nào.”

Tôi nhìn Phương Lâm, anh lấy một cái cờ nhỏ trong túi ra rồi tươi cười vẫy vẫy về phía tôi.

Trên lá cờ có viết em Tiểu Khương cố lên, khiến tôi phải bật cười.

Thầy hướng dẫn chán ngán nói: “Đừng nhìn nữa, bạn trai em đứng đó có chạy mất đâu, mau tập tiếp đi, vợ thầy còn đang đợi thầy về nhà ăn cơm kìa.”

Lúc tập bài thi thực hành không được thuận lợi cho lắm, ai mà có dè thi một lần đã đậu.

Tôi vui vẻ về nhà đánh chén ba bát cơm liền.

Kết quả bố tôi lại không được no bụng.

Ông đành phải tủi thân ăn hai chiếc bánh bao.

Bài thi thứ ba đổi sang một thầy khác.

Thầy hướng dẫn bài thi thứ 2 vỗ vai người thầy mới, nói hai chữ: “Bảo trọng.”

Thầy mới dạy Phương Lâm trước.

Phương Lâm nhanh chóng lái xong vòng một, thầy ấy cũng rất thoải mái: “Thầy nói với 2 đứa nghe, bài hai tập không tốt không có nghĩa là bài ba cũng thế.”

Câu này của thầy cũng thay lời tôi muốn nói.

Tôi gật đầu thật mạnh.

Bài thi thứ ba, tôi phải qua.

Lúc tới lượt tôi tập, cuối cùng thầy cũng nhận ra mình lầm to rồi: “Thầy xin rút lại những lời mình vừa nói, câu nói này không ứng nghiệm với em.”

“…” Thầy hướng dẫn, thầy có biết một câu nói ngắn ngủn của thầy đã khiến tâm hồn bé bỏng này của em tổn thương nhường nào không.

Tôi càng lái càng bon tay, lúc này đột nhiên thầy hướng dẫn nói một câu: “Em không sợ sao?”

Tôi ngẩng cao đầu ưỡn ngực: “Em không sợ!”

Thầy hướng dẫn: “Nhưng thầy sợ, em lái nhanh như thế là muốn c h ế t chung với thầy sao?”

Ôi chao, nhất thời không để ý lái nhanh.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh tốc độ, lái chậm lại.

Tập xong thầy lại dạy dừng xe, lăn bánh khi có tình huống khẩn cấp bên đường, tôi lái xe được nửa chừng thì muốn tập luyện, sau đó phanh xe lại.

Thầy hướng dẫn thở dài: “Sao vậy? Sức mạnh vô hình nào cản bước em vậy.”

“Sức mạnh học tập.”

“…”

Sau khi dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ ở ngã ba, đợi hết đèn đỏ, tôi căng thẳng không dám lái tiếp, đèn xanh cũng đã chuyển sang đèn đỏ.

Thầy hướng dẫn: “Đèn đỏ không đi, đèn xanh cũng không đi, không có màu em thích sao?”

“…” Phải nói là, không có thật.

Phương Lâm ngồi ở hàng ghế sau, không kìm được bật cười.

Hình tượng huy hoàng của tôi đều bị huỷ hoại trong nháy mắt, chẳng còn lại gì.

Có thể là do cố gắng của tôi đã khiến trời cao cảm động, bài 3 cũng thi qua trót lọt.

Bài bốn thi lý thuyết xong, tôi và Phương Lâm đều nhận được bằng lái xe.

Tôi kích động nói với hai người thầy bài thi thứ hai và bài thi thứ ba.

Thầy bài thi thứ 2 nói: “Khương Tầm, em nên đóng khung bằng lái làm kỷ niệm đi.”

“?”

Thầy bài thi thứ 3: “Haiz, thầy còn tưởng em phải thi đến khi trung tâm đóng cửa (mới đậu) chứ.”

“!” Tiếng người đây sao?

Tôi hết sức đau lòng nói với Phương Lâm về những lời nói tàn ác của hai thầy.

Phương Lâm cười híp mắt: “Nói rất có lý.”

Tôi tức giận nhìn anh cười.

Phương Lâm lập tức thay đổi vẻ mặt, ôm tôi: “Sao lại nói Khương Tầm nhà mình vậy được, họ quá đáng ghê á.”

10
Nghỉ hè nghe bảo Hứa Châu không về nhà, ngày nào cũng nhốt mình trong văn phòng làm dự án.

Tôi đến trường lấy đồ, có đi ngang qua con đường gần văn phòng của anh ấy vài lần nhưng cũng không gặp được anh ấy.

Hứa Dao còn càm ràm, bảo Hứa Châu còn bận hơn cả tổng thống Mỹ, cô ấy tới tìm anh ấy mà cũng không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi khai giảng, tôi gặp lại Hứa Châu trong buổi liên hoan của câu lạc bộ cầu lồng.

Hứa Châu ngồi cách xa chỗ tôi và Phương Lâm, chẳng chịu nói với tôi một lời.

Tôi thở dài, xem ra anh ấy còn đang giận chuyện lần trước.

Có người đề nghị chơi trò thật hoặc thách.

Hứa Châu không được may mắn cho lắm.

Tới vòng thứ hai anh ấy đã rút được lá bài nhỏ nhất.

“Đội trưởng, anh chọn thật hay thách.”

Hứa Châu nghịch lá bài trong tay, mặt không cảm xúc, chẳng hề bận tâm nói: “Thật.”

“Ở đây có người anh thích không?”

Hứa Châu bỗng dừng tay, im lặng hai giây rồi đột nhiên bình tĩnh nhìn về phía tôi: “Có.”

Phương Lâm nắm chặt tay tôi hơn.

Ở đó có vài chàng trai đang cười t r ộ m, nhìn đàn chị Lâm Vi đang ngồi bên cạnh tôi.

Lâm Vi cúi đầu, mỉm cười ngại ngùng.

Tôi thở phào, suýt nữa tưởng Hứa Dao đoán đúng, Hứa Châu thích tôi.

Như thế mới đúng.

Lâm Vi là đàn chị học chung khoá với Hứa Châu, xinh đẹp lại rất được mọi người yêu quý.

Bọn họ quen nhau từ trước, Hứa Châu thích chị ấy cũng chẳng có gì lạ.

Vận may hôm nay của Phương Lâm cũng không được tốt.

Lần này lại đến lượt anh.

Vì để khuấy động bầu không khí, Phương Lâm chọn thách.

Chàng trai đưa ra yêu cầu mỉm cười nói: “Không làm khó cậu, chọn đại một người ở đây rồi hôn người đó.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã cảm nhận được sự mềm mại nhưng chỉ trong chớp nhoáng.

Sau khi phản ứng lại, mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.

Tôi thẹn quá hóa giận bẹo tay Phương Lâm.

Phương Lâm cười cười, sáp lại bên tai tôi rồi khẽ nói: “Sao vậy bạn gái, em muốn anh hôn người khác sao?”

Đúng là không biết xấu hổ.

Tôi đang định bẹo anh thì lại nghe thấy tiếng cốc vỡ.

Ngẩng đầu lên, Hứa Châu mím môi nói: “Xin lỗi, trượt tay.”

Một lúc sau anh ấy lại trượt tay làm vỡ thêm một chiếc cốc nữa.

Tôi nhìn anh ấy, nghĩ bụng: Làm vỡ một đôi, là sợ chiếc cốc vỡ trước đó cô đơn sao?

Hứa Dao phân tích những điểm khác thường của Hứa Châu dạo gần đây: “Có thể là do anh tớ thấy tớ có người yêu, cậu cũng có người yêu, giờ anh ấy lại đang một thân một mình nên không cam lòng.”

Rất có lý.

Tôi gật đầu lia lịa: “Vậy phải làm sao? Tìm bạn gái cho anh ấy à?”

Hứa Dao cảm thán: “Anh ấy thẳng như ruột ngựa, đi đâu tìm người anh ấy thích bây giờ.”

“Lâm Vi, anh ấy thích Lâm Vi.”

“Thật không?”

“Khoảng 90%.”

Nói làm là làm.

Chúng tôi đã vạch ra kế hoạch theo đuổi cho Hứa Châu.

Cuối tuần, tôi về nhà.

Vừa mới ăn cơm tối xong, Hứa Dao đã gọi điện cho tôi.

“Này, anh tớ vốn không thích Lâm Vi, hôm nay tớ đi tìm anh ấy bảo sẽ giúp anh ấy theo đuổi Lâm Vi. Anh ấy nhíu chặt mày còn hỏi tớ nghe được tin vớ vẩn này từ đâu.”

“Hả? Nhưng trong buổi liên hoan câu lạc bộ bóng chuyền, rõ ràng anh ấy…”

“Trông dáng vẻ ngày hôm nay của anh ấy, tớ có thể chắc chắn anh ấy không hề thích Lâm Vi.”

Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, nhìn vẻ mặt của anh ấy và mọi người ngày hôm đó, rõ ràng người anh ấy thích là Lâm Vi mà.

Sao lại không thích nữa rồi?

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thích người khác rồi sao?

11
Sau đó Hứa Châu tới tìm tôi, xị mặt nói: “Ai bảo em anh thích Lâm Vi? Anh không thích cô ấy.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, em biết rồi, là em hiểu lầm.”

Tôi cũng chỉ có lòng tốt muốn anh ấy thoát kiếp độc thân thôi mà.

“Nếu anh thật lòng thích cô ấy, em định sẽ giúp anh theo đuổi cô ấy sao?” Hứa Châu hơi cúi đầu, mím môi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nói: “Tất nhiên, em coi anh như anh ruột, chuyện của anh cũng là chuyện của em.”

Hứa Châu sa sầm mặt mày, bước từng bước lớn áp sáp tôi: “Vậy nếu anh thích em thì sao? Em sẽ chia tay Phương Lâm, hẹn hò với anh chứ?”

Tôi lập tức thấy đầu óc trống rỗng, thẫn thờ đứng im tại chỗ.

“Anh đừng đùa kiểu này nữa.”

“Nếu anh không đùa thì sao?” Hứa Châu lại tiến một bước về phía tôi.

Tôi đẩy anh ấy ra: “Hứa Dao nói trước khi mất trí nhớ em đã theo đuổi anh rất lâu. Rõ ràng anh không thích em, bây giờ thích em chỉ là ảo giác của anh thôi.”

Đau thương lấp đầy trong ánh mắt của Hứa Châu: “Bây giờ thích em không phải ảo giác của anh, trước không thích em mới là ảo giác của anh.”

Tôi im lặng mất một lúc lâu, sau đó nói: “Anh, em…”

Hứa Châu hơi mất bình tĩnh, đưa tay lên ôm mặt, nghẹn ngào nói: “Đừng gọi anh là anh nữa, anh không phải anh em…”

“Em đừng hẹn hò với cậu ta nữa được không, xin hãy cho anh một cơ hội, em muốn anh làm gì cũng được.”

“Không được, Phương Lâm rất tốt với em, em cũng rất thích anh ấy.”

12
Sau hôm ấy tôi cũng rất ít khi gặp Hứa Châu.

Anh ấy tốt nghiệp xong, tôi cũng không nghe được bất kỳ tin tức nào của anh ấy nữa.

Phương Lâm chiều tôi như chiều vong, chưa từng cãi nhau với tôi. Thỉnh thoảng có cự qua cự lại vài câu nhưng chẳng mấy chốc anh đã nhận lỗi rồi chạy qua dỗ tôi.

Lúc tôi và Hứa Dao tốt nghiệp, cô ấy và cậu em khóa dưới đã chia tay.

Bởi lẽ một người muốn tới miền Nam phát triển, người còn lại lại muốn ở lại miền Bắc.

Ngày tốt nghiệp tôi hỏi Phương Lâm: “Anh định đến thành phố nào?”

Anh ôm tôi, dụi dụi chóp mũi vào trán tôi: “Em đi đâu, anh theo đó.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh: “Anh có muốn tới một nơi nào đó không?”

“Nơi nào có em, đó là nơi anh muốn tới nhất.”

Tốt nghiệp không lâu, hai chúng tôi tới cùng một thành phố để phát triển.

Sáng nào sau khi nấu cơm tinh tươm xong anh cũng dịu dàng thủ thỉ bên tai gọi tôi dậy.

Khi nào được nghỉ chúng tôi lại đi du lịch với nhau.

Mấy năm sau, chúng tôi mua được một căn nhà view biển, xuân về hoa nở thuộc về riêng mình bằng khoản tiền 2 đứa tiết kiệm được.

Sau khi ra mắt hai bên gia đình, chúng tôi cũng chọn được ngày cưới.

Hứa Dao làm phù dâu cho tôi.

Hôm cưới, Hứa Dao chuyển lời của Hứa Châu cho tôi: “Anh nhờ tớ chuyển lời với cậu, đám cưới vui vẻ.”

Tôi mặc váy cưới bước vào lễ đường, người đứng đối diện là người tôi yêu thương nhất.

“Cô có bằng lòng lấy anh Phương làm chồng, cùng anh ấy ký vào bản hiệp ước? Bất kể bệnh tật hay mạnh khoẻ, dù vì bất cứ lý do gì cô cũng yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy, luôn chung thuỷ với anh ấy cho tới khi bạc đầu không?

“Tôi bằng lòng.”

Tôi đã tìm được cảnh xuân của mình, cảnh xuân chiếu rọi lòng tôi.

Chàng thiếu niên dịu dàng và dũng cảm, em sẽ luôn rung động vì anh.

Hết.