Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM -Truyện buồn Chương 2 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

Chương 2 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

5:50 chiều – 05/04/2024

Kỷ niệm năm năm ngày cưới, Hứa Gia Niên nói muốn tổ chức cho tôi một đám cưới long trọng.

Anh ta nói, mình rất lấy làm tiếc vì hồi hai đứa kết hôn anh ta không thể cho tôi một đám cưới. Anh ta nói, chắc chắn tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất.

Hôm tổ chức hôn lễ, anh ta nhận được một tin nhắn, sau đó vội vội vàng vàng bỏ đi.

Tôi mặc chiếc váy cưới cồng kềnh đuổi theo, anh ta dỗ tôi: “Tri Ý, giờ công ty đang có việc gấp, anh phải đi trước.”

Anh ta nói dối vụng về như thế nhưng tôi cũng không có ý định vạch trần.

Bởi lẽ, tôi mắc b ệ n h h i ể m n g h è o, không còn sống được bao lâu nữa.

1
Hứa Gia Niên không biết, tôi nhận được tin nhắn trước anh ta.

Khi ấy tôi đang ngồi trước bàn trang điểm, điện thoại thông báo có tin nhắn, mở ra thì đọc được câu đó: “Triệu Tri Ý, sau này chị sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa, em đã hài lòng chưa?”

Tim đập thình thịch, còn chưa kịp phản ứng tôi đã trông thấy Hứa Gia Niên đang ngồi bên cạnh mình cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó hoảng hốt chạy ra ngoài như tên bắn.

Anh ta luôn là một người lạnh lùng, thận trọng, đây cũng là lần đầu tiên tôi trông thấy anh ta trong dáng vẻ này.

Lúc đứng dậy đuổi theo, thậm chí suýt chút nữa tôi đã vấp phải gấu váy té ngã, nhưng sau cùng cũng chỉ đập người vào cạnh cửa, đầu gối đau nhói.

Anh ta cũng chẳng thèm đoái hoài đến tôi, đóng cửa xe lại, chỉ để lại câu nói ấy.

Vì đám cưới này, tôi đã mặc một chiếc váy cưới đuôi cá c ú p n g ự c giữa trời thu se lạnh, tôi cũng muốn mình được xinh đẹp một lần trong đời, một lần thôi cũng được.

Còn anh ta lại bỏ mặc tôi ở đây cùng với bạn bè thân thích được mời tới.

Có một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn trốn khỏi đây ngay tức khắc. Tôi thật sự rất mệt, tôi không muốn thu dọn tàn cuộc anh ta để lại.

Người nói muốn mang đến bất ngờ cho tôi là anh ta, khiến tôi ngóng trông là anh ta, mà vứt bỏ tôi lại đây cũng là anh ta.

Nhưng khi tôi nhìn thấy những ánh mắt kia, chúng tôi không phải là cô dâu chú rể tổ chức đám cưới như người ta.

Về chung một nhà đã được vài năm, sau khi đã suy xét cẩn thận, chúng tôi quyết định sẽ chỉ mời bạn bè thân thiết, tổng cộng có sáu bàn, đều là bạn bè của hai đứa.

Có bạn cùng phòng thời tôi còn đi học, bạn thân ở chỗ làm và ngoài đời, họ đều lặn lội đường xá xa xôi tới đây, thoả mãn “hư vinh” của tôi.

Tôi như c h ế t lặng quay người lại, thay sang một bộ đồ thoải mái hơn, sau đó đi tiếp khách.

Mấy cậu bạn thân của Hứa Gia Niên cười đùa: “Chị dâu, hai người đúng đỉnh, lấy nhau năm năm mới tổ chức đám cưới, sau này đám cưới vàng đám cưới bạc nhớ nói với bọn em nhé!”

Tôi cười, nói được với bọn họ.

Nhưng tôi biết rõ trong lòng, làm gì có ngày đấy, hơn nữa dù tôi có sống được đến ngày ấy thì cuộc hôn nhân của tôi và Hứa Gia Niên cũng không thể kéo dài được đến ngày đó.

Bạn thân Chu Châu xoa xoa tay tôi, nói: “Sao tay cậu lạnh vậy? Hứa Gia Niên đâu, sao không thấy?”

Tôi gượng cười, nói: “Haiz! Anh ấy bận, vừa mới bị công ty gọi đi rồi.”

Cô ấy nắm chặt tay tôi, quen nhau mười mấy năm qua, chúng tôi thật sự rất hiểu đối phương, nhìn vào ánh mắt cô ấy suýt chút nữa tôi đã không cầm lòng được mà bật khóc.

Không muốn người khác nhìn ra được sự bất thường, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Khó khăn lắm, cuối cùng tôi cũng đãi khách xong, mệt mỏi tựa người vào ghế, không nói được câu nào.

Sau đó đột nhiên mẹ gọi điện tới m ắ n g tôi: “Mày còn lương tâm không đấy? Chị mày sắp c h ế t rồi mà mày vẫn còn tâm trạng tổ chức đám cưới?”

Thậm chí tôi còn chẳng có sức đứng dậy, bình tĩnh nghe bà ấy trút g iận.

Phải mất một lúc tôi mới hiểu ra, thì ra b ệnh tr ầm c ảm của Tống Tư Tư tái phát, chị ta c ắ t cổ tay t ự t ử trên tầng thượng trường học.

Khó khăn lắm tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chẳng phải chú rể đã đi cứu chị ấy rồi sao? Còn cần con làm gì? G i ế t con cho chị ấy hả giận ạ? Như thế bệnh của chị ấy có đỡ hơn không?”

Vẫn còn một câu tôi không nói ra, tôi không sống được bao lâu nữa, cũng chẳng biết được mấy ngày, mọi người sẽ hài lòng, nhanh thôi.

Nhưng tôi không muốn bọn họ biết, những ngày cuối đời, tôi không muốn gặp bất cứ ai.

“Mày nói cái gì đấy? Chồng mày cũng không chịu nổi nữa, người chị lớn lên cùng mày sắp c h ế t, mày cũng không có một tý phản ứng nào sao, sao mày m á u lạnh vậy?”

Mẹ lại mắng tôi, bà ấy không biết, vừa rồi khi nói ra câu nói đó, tôi thấy cổ họng mình đau như thiêu như đốt.

Tôi nhịn ho cúp máy, nhìn mình ở trong gương, trông không khác gì ma nữ.

Chỉ cần Tống Tư Tư xuất hiện, tôi sẽ thua. Chị ta có thể dễ dàng c ư ớ p đi mọi thứ của tôi.

Tống Tư Tư là con gái của cậu, sau khi cậu mợ gặp gặp nạn, bố mẹ tôi đã nhận nuôi chị ta.

(*) Hình như bên TQ không giống với bên mình, ai đẻ trước thì là chị hay sao ấy.

Từ đó trở đi, ngày nào tôi cũng được nghe một câu thế này: “Tư Tư đã đáng thương như thế rồi! Tại sao con còn muốn tranh giành với con bé? Con không thể nhường nhịn chị được sao?”

2
Buổi tối, Hứa Gia Niên về nhà với gương mặt đượm mệt, tôi đang xử lý v ế t th ương trên đầu gối, thật ra tôi cũng lười xử lý nhưng có vẻ như hơi nặng, hơi viêm một chút cũng sẽ khiến tôi vô cùng đau đớn

Sợ bị nh iễm tr ùng, tôi bình tĩnh xử lý v ế t th ương, thật ra tôi rất sợ đau, hôm nào cũng mất ngủ.

Từ hồi đại học, b ệnh rối l oạn l o â u của tôi đã rất nặng, hễ lo nghĩ là tôi lại buồn nôn, mất ngủ, lần nào cũng nôn ra nước chua.

Hứa Gia Niên nhìn tôi, đang định đi vào phòng tắm tắm rửa nhưng khi nhìn thấy v ế t th ương dính đầy m á u trên đầu gối tôi, anh ta hỏi: “Em sao vậy? Sao lại để ra nông nỗi này? Sao lại bất cẩn như thế?”

Tôi không trả lời anh ta, tự xử lý v ế t th ương.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống cạnh tôi, giơ tay giành lấy băng gạc trong tay tôi, tôi ngước mắt lên nhìn anh ta chằm chằm.

“Tiểu Ý, xin lỗi em! Hôm nay thật sự có chuyện đột xuất, em đừng giận anh được không?” Ánh mắt của anh ta trông rất chân thành.

Nếu không phải sự thật mồn một ngay trước mắt, có lẽ tôi thật sự đã bị ánh mắt đó l ừ a dối.

“Hứa Gia Niên, chúng ta ly hôn đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.” Tôi không muốn nhìn anh ta nữa, cúi đầu tiếp tục xử lý v ế t th ương.

Chẳng mấy chốc đã băng bó xong, đột nhiên anh ta nhào tới, ôm chặt tôi vào lòng.

Có lẽ là do người làm chuyện x ấu chột dạ, anh ta ôm tôi rất chặt, thậm chí còn động đến v ế t th ương của tôi.

Tôi kêu đau anh ta mới từ từ buông tôi ra, ngồi xuống trước mặt tôi, chân thành nói: “Tiểu Ý, chúng mình sẽ có rất nhiều ngày kỷ niệm, không nên tùy tiện nói ra hai chữ ly hôn như thế, anh sẽ rất đau lòng.”

“Hứa Gia Niên, chiều nay là lần cuối cùng tôi giữ thể diện cho anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói.

Anh ta ngẩn người, sau đó vô cùng hoảng hốt.

“Tri Ý, không như những gì em nghĩ đâu, thật đấy. Khi đó tình huống quá khẩn cấp, phải đi vội, nhưng anh cũng không dám nói thẳng với em, anh sợ em sẽ hiểu lầm, anh…”

Lần đầu tiên tôi thấy Hứa Gia Niên lắp bắp.

“Hứa Gia Niên, anh đang sợ gì vậy? Tôi có đáng s ợ như thế không? Hay ai cũng sợ tôi b ắ t n ạ t Tống Tư Tư, đến giờ mấy người vẫn còn sợ tôi b ắ t n ạ t chị ta sao?” Tôi tức quá hoá cười.

“Tri Ý, hiện tại em đang không được bình tĩnh, anh không muốn cãi nhau với em.”

Anh ta trốn tránh vấn đề này, trốn vào trong phòng tắm.

Tôi cũng mặc kệ anh ta, đi vào phòng làm việc, khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, tôi cảm nhận được tay mình đang run lên.

Tôi nằm trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tôi mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ được ba, bốn tiếng đồng hồ.

Thật ra tôi nên tỉnh táo sớm hơn.

Tống Tư Tư là đóa hồng đỏ xinh đẹp, là người Hứa Gia Niên bỏ lỡ, vẫn luôn cất giấu trong lòng.

Khi tôi quen Hứa Gia Niên, anh ta và Tống Tư Tư đã đường ai nấy đi. Anh ta cũng chưa từng cho tôi xem ảnh của người yêu cũ, chỉ biết cuộc tình đó đã khiến anh ta buồn rất nhiều, nhưng tôi không biết cô bạn gái cũ đó lại là Tống Tư Tư.

Chúng tôi đều ăn ý không nhắc tới.

Đến khi tôi và anh ta đăng ký kết hôn xong, lần nọ về nhà đón Tết, đúng lúc Tống Tư Tư cũng về đón Tết.

Hôm ấy, Tống Tư Tư cũng ở đó, lần đầu tiên tôi thấy Hứa Gia Niên hoảng hốt đến thế.

Trực giác phụ nữ mách bảo, khiến tôi cảm thấy lo lắng, bất an trong lòng.

Tôi từng muốn hỏi Hứa Gia Niên nhưng lần nào nhắc đến chuyện này anh ta đều viện cớ “chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp, nhắc đến chỉ khiến người ta không vui” để chấm dứt.

Hơn nữa sau khi đón Tết xong, Tống Tư Tư cũng đi nước ngoài du học, học đàn violin chị ta yêu thích nhất.

Vì muốn hỗ trợ chị ta, bố mẹ tôi đã b án nhà b án cửa, chuyển về quê sống.

Khi đó tôi không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình, bởi lẽ từ nhỏ tới lớn luôn như thế, Tống Tư Tư có thể đi học lớp âm nhạc đắt đỏ, còn tôi, thậm chí còn không có tiền đi học thêm.

Cả đời này tôi cũng không thể quên được vẻ mặt của mẹ khi biết Tống Tư Tư muốn học lên cao, bà vô cùng tự hào, còn nói không ngờ gia đình mình còn có một nhạc sĩ.

Khi đó Hứa Gia Niên đang ngồi bên cạnh tôi, anh ta nắm chặt tay tôi, nói: “Trong mắt anh, vợ anh là tuyệt nhất.”

Anh ta thật sự rất tốt với tôi, cho tôi xem điện thoại, thẻ ngân hàng cũng đưa cho tôi giữa, là kiểu đàn ông tốt tiêu chuẩn trên mạng ấy.

Tôi đau dạ dày, anh ta đã đi học một khóa nấu ăn, ngày nào tan làm về nhà cũng nấu cho tôi.

Buổi tối chúng tôi sẽ tay trong tay cùng đi tản bộ, khoảng thời gian đó rất giản đơn, tươi đẹp, tôi cứ ngỡ sẽ như thế cả đời.

Sau này Tống Tư Tư về nước, chị ta không trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng mà còn mắc b ệnh tr ầm c ảm khá nặng.

Cánh tay chị ta chằng chịt vết sẹo do dùng d a o c ạo cứa vào, mẹ tôi ôm chị ta khóc nức nở.

Chị ta tới tìm tôi, tiều tuỵ nói: “Tri Ý, chị hối hận rồi, em trả Gia Niên lại cho chị được không?”

Tôi thấy chuyện này hết sức hoang đường, chị ta vẫn nghĩ tôi là cái đứa ngày trước nhường váy, đồ chơi, phòng, đồ ăn vặt cho chị ta sao.

Chị ta quen thói, một khi đòi hỏi là tôi phải nhường nhịn.

Tôi mặc kệ chị ta, chỉ coi chị ta như kẻ đ i ê n.

Năm đó chị ta đã nói cho tôi biết chuyện chị ta và Hứa Gia Niên từng yêu nhau

Tôi vẫn nhớ như in đêm giao thừa năm ấy, pháo hoa rợp trời, cũng là lần đầu tiên chị ta tỏ ra thân thiết với tôi như thế, nói muốn cùng tôi đi ngắm pháo hoa, sau đó kéo tôi đi.

Hứa Gia Niên ở trong nhà chơi mạt chược với mọi người.

Tôi bị Tống Tư Tư kéo đi không ngừng.

3
Chị ta kéo tôi đi rất xa, rất xa. Lúc đi đến chiếc ghế dài trong công viên, chị ta nhắc tới trước đây, cảm thán: “Tri Ý, hồi đó em còn nhỏ từng này, không ngờ giờ cũng kết hôn rồi.”

Tôi khựng người, không biết nên nói gì.

Sau đó, chị ta bỗng đổi giọng: “Tri Ý, em luôn ghét chị lắm phải không?”

“Nói gì đi chứ!”

Tôi thật sự không biết nên nói gì.

“Em ghét chị đến mức muốn lấy Hứa Gia Niên, chỉ vì anh ấy từng là người yêu của chị.” Dứt lời, chị ta oà khóc nức nở.