Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành [ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI ] - Hoàn Chương 4 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

Chương 4 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

6:20 chiều – 05/04/2024

12.

Hơ hơ, hiện tại Hạ Dư Hân chả biết mô tê gì về chiều hướng của dư luận, vẫn giả vờ đáng thương, trông chờ sự bênh vực từ fan của cô ta.

Tạ Giản Lâm thấy em Niệm Châu vẫn bụng đói không có cơm ăn, nhỏ giọng hỏi tôi có thể cho em Niệm Châu ăn cùng chúng ta không?

Tôi gật đầu.

Thế là Tạ Giản Lâm liền đi kéo Thẩm Niệm Châu ngồi ăn cơm đối diện cậu.

Vị trí đại khái như sau:

Tạ Giản Lâm – Tôi – Lê Thu – Từ Lạc Lạc.

Thẩm Niệm Châu – Trống – Hà Yên Nhiên – Châu Nhiên Nhiên

Mà Hạ Dư Hân đứng ở bên cạnh, lộ rõ vẻ lạc lõng.

Tại một góc tôi không biết, tổ tiết mục cũng rơi vào thế khó.

Phó đạo diễn thấy tình cảnh như này, nôn nóng hỏi đạo diễn: “Gạt bỏ Hạ Dư Hân thế này có phải không ổn lắm không? Lượng fan của cô ấy cũng không thể xem nhẹ, chương trình của chúng ta có khả năng bị mắng. Hơn nữa, cô ấy còn là vợ của Thẩm Bùi Hy nữa đó.”

Đạo diễn cười trừ: “Tôi đã ám thị cho cô ta rồi mà cô ta vẫn muốn đắc tội Lâm Xảo, còn muốn bắt cóc đạo đức. Nếu như tôi giúp đỡ cô ta thì há chả phải muốn tự mình chấm dứt hợp đồng với Tạ tổng à.”

“Vậy cứ để cô ấy như này à?”

Đạo diễn cũng do dự, dù sao thì với thế lực của Thẩm gia cũng thật sự có thể khiến cho chương trình ngưng phát sóng. Nghĩ vậy, anh nhấc máy gọi cuộc điện thoại. Qua vài giây, đầu bên kia đã kết nối, giọng nói quen thuộc cất lên:

“Đạo diễn Trương, có chuyện gì?”

“Giám đốc Tạ, anh chắc hẳn cũng xem chương trình rồi nhỉ, tôi có cần phải giúp Hạ Dư Hân không ạ?”

“Giúp hay không giúp liên quan gì đến tôi?”

Lòng bàn tay đạo diễn Trương toát mồ hôi: “Cái này… Chủ yếu là bên Thẩm gia…”

Người bên kia cất tiếng cười lạnh: “Thẩm Bùi Hy không có thời gian xem chương trình đâu, yên tâm, có chuyện gì thì tôi chống lưng.”

Có câu này của Tạ Lạp Hoài, nhịp tim của đạo diễn Trương như lắng xuống, nói với phó đạo diễn: “Thẩm gia là cái gì? Hạ Dư Hân tự làm thì tự chịu đi!”

Tắm xong, tôi lấy khăn lau tóc, bảo con trai vẫn đang xem điện thoại đi tắm.

Thằng nhỏ chỉ đành bỏ điện thoại xuống, lấy đồ ngủ vội vã đi vào nhà tắm.

Tôi không nhịn được nói: “Thật sự không cần mẹ giúp con tắm sao?”

Bạn nhỏ như gặp phải kẻ thù mạnh, chạy biến đi luôn.

Tôi không biết làm sao, nhặt điện thoại lên, phát hiện màn hình vẫn dừng ở cuộc trò chuyện Wechat.

Tôi: “Ba, con muốn ăn đồ ăn vặt.”

Tạ Lạp Hoài: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, nếu không sẽ không lớn được.”

Tôi: “Nhưng mẹ cũng ăn, hơn nữa mẹ cũng nói muốn ăn đồ ăn vặt!”

Bên kia vẫn chưa trả lời.

Thằng bé này…

Tôi vừa định xóa tab thì điện thoại có cuộc gọi đến.

“Ra ngoài đi.”

Tôi: “Anh đến rồi à?”

“Ừm.”

Tôi bỏ khăn xuống, lấy điện thoại đi xuống lầu.

Ra đến cửa, xa xa đã nhìn thấy thân ảnh cao ráo, trong tay còn cầm một túi lớn. Tôi chạy tới hỏi: “Sao vậy?”

Người đàn ông trước mặt cau mày, đưa túi trong tay cho tôi, sau đó cởi áo khoác choàng lên người tôi.

“Bên ngoài gió lạnh, sao không khoác thêm áo khoác?”

Mặt tôi nóng lên: “Em không nghĩ là anh sẽ đến, vừa nãy định nằm xuống ngủ á.”

Anh vén tóc của tôi lên. Dưới ánh đèn, ngón tay lấm tấm những giọt nước óng ánh .

“Tóc còn chưa lau khô, đợi sấy khô tóc xong rồi mới ngủ, biết chưa?”

Tôi gật nhẹ đầu.

“Được rồi, về đi”

“Anh không đi à?”

Anh khẽ cười, ánh đèn đường chiếu vào khuôn mặt anh, trông cuốn hút một cách đặc biệt: “Nhìn em vào rồi tôi sẽ đi.”

Tôi đi vào phòng, để đồ ăn vặt lên bàn, sau đó cởi áo khoác, tiện tay đặt lên trên lưng ghế.

Khu bình luận:

“Gì vậy, Lâm Xảo đi hẹn hò à? Còn khoác áo vest của đàn ông.”

“Chắc chắn là chồng của cô ấy đến đó. Sao đạo diễn không lắp camera 360 độ không góc chếc vậy trời, tôi muốn thấy chồng cô ấy.”

“Nghe nói các bố sẽ đến, vậy có thể sẽ thấy được chồng của Lâm Xảo hả?”

“Hóng hóng hóng hóng.”

Tôi mở túi ăn vặt, phát hiện bên trong có rất nhiều đồ tôi thích ăn.

Snack vị dưa leo?

Trong sách không phải viết nguyên chủ vì giảm cân mà ngày ngày đều ăn dưa leo, thế nên sau đó chỉ cần nhìn thấy dưa leo liền buồn nôn mà ta?

Nhưng mà snack dưa leo lại là vị tôi thích ăn nhất.

Chắc là tùy tiện lấy thôi.

13

Buổi sáng hôm sau, đạo diễn mời khách đến nơi ăn sáng mà tổ chương trình sắp xếp.

Chất lượng của bữa sáng phụ thuộc vào xếp hạng buổi hôm qua.

Hạng nhất Lâm Xảo, hạng nhì Lê Thu, hạng ba Hà Yên Nhiên, hạng tư Hạ Dư Hân.

Đội cuối cùng chỉ có hai cái bánh bao chay và hai ly đậu nành.

Đạo diễn thấy các khách mời ăn được kha khá rồi, sau đó mở miệng nói: “Tổ chương trình chúng tôi đã chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ, mọi người đoán xem đó là gì?”

Các bạn nhỏ hăng hái trả lời.

Đạo diễn: “Đều không đúng rồi.”

Mồm nhai bánh bao nhỏ, tôi lơ mơ nói: “Đạo diễn Trương, đừng úp úp mở mở thế chứ!”

Lê Thu cũng hùa theo: “Đúng đó, tổ chương trình các anh ra đề kiểu gì ý, sao chúng tôi đoán ra được.”

Đạo diễn gãi cái đầu chỉ còn vài cọng tóc, cười tươi rói: “Hôm nay, chúng tôi đã mời bố của bốn đội gia đình đến, bây giờ các bạn hãy gọi các ông chồng ra đi nào.”

Đạo diễn nhìn thấy rõ, sau khi nói xong câu này, lượng người xem của tiết mục đang tăng vọt, cười tới tận mang tai luôn rồi.

Chế.t, không phải ngày cuối cùng các bố mới đến sao? Hiện tại mới ngày thứ tư thôi mà.

Tôi bất ngờ đến nỗi nuốt chửng cả cái bánh, bị nghẹn đúng như dự đoán luôn.

“Khụ khụ khụ!”

Cảm thấy có người vỗ vỗ lưng, sau đó lại đưa cho tôi một cốc nước.

Tôi uống nước xong mới thấy thoải mái hơn chút.

Người nọ cất tiếng: “Ăn có cái bánh cũng để bị nghẹn, em ngốc à?”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, không chỉ tôi xịt keo, đến bình luận cũng bị spam điên cuồng.

Khu bình luận:

“Đây đây đây… anh đẹp trai này là ai?”

“Tôi nghĩ là người chồng bụng bia U50 của Lâm Xảo.”

“Là đứa nào nói chồng Lâm Xảo xấu vậy? Mấy người bảo đây là xấu á? Nếu như bảo đây là xấu thì tôi không xứng để sống nữa”

“Aaaaaaaaa, chồng ơi, sao anh lại bước từ trong giấc mơ của em ra thế?”

Tạ Lạp Hoài mang giày da, mặc áo vest, khí chất trầm ổn, trong đôi mắt ôn hoà kia lại lấp ló vài tia lửa.

“Ba ba!”

Tạ Giản Lâm chạy tới ôm lấy chân của anh, thằng bé không thể giấu nổi sự vui thích trong đôi mặt trẻ thơ ấy.

Các gia đình khác đều đã “lãnh” đúng bố.

“Giám đốc Tạ, nghe danh đã lâu.”

Chồng của Hà Yên Nhiên là đạo diễn nổi tiếng, anh cũng có liên quan đến các bữa tiệc tối của giới thượng lưu, biết Tạ Lạp Hoài cũng không có gì lạ.

Hai người hàn huyên mấy câu rồi giải tán.

Lê Thu ngồi bên cạnh tôi, thì thầm vào tai tôi: “Sao em không nói chồng em là Tạ Lạp Hoài vậy?”

Tôi: “?”

“Chị còn định kêu chồng chị giới thiệu cho em ít tài nguyên nữa. Thấy chồng em xong thì còn cần gì chị giới thiệu nữa. Chồng em chẳng khác gì kho tài nguyên biết đi!”

“Lúc trước chị còn nghĩ em thật sự vì thất tình mà sa đọa, bị người đàn ông xấu bao nuôi, quả nhiên không thể tin lời trên mạng mà. Chị thật là sai quá sai, em mới là đứa giấu kĩ nhất, thiên tàng bất lộ ấy.”

Chồng của Lê Thu là Từ Hi Duệ, người thừa kế của Từ gia. Tuy Từ gia không lớn bằng Tạ gia nhưng cũng là doanh nhân nổi tiếng không kém gì Thẩm gia.

Tôi cười haha với cô ấy, trong lòng lại tự hỏi chuyện gì xảy ra.

Nam chính nuôi tình nhân bên ngoài, các bố lên sàn sớm. Chả lẽ là do tôi xuyên sách vào dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?

Cũng không đúng, tôi đã xuyên vào được bao lâu đâu.

Có thể có sức ảnh hưởng lớn đến vậy á?

Tôi nhìn về phía của Hạ Dư Hân, xuyên sách đó giờ chưa nhìn qua nam chính lần nào.

Thẩm Bùi Hy mặc áo vest xám, tóc chải ngược ra sau lộ ra quả trán bóng loáng, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn tôi.

Không sai, đang nhìn tôi đó.

Ánh mắt đờ đẫn trong veo đầy ngạc nhiên, nhìn tôi một cách vô cùng khó hiểu.

Lẽ nào là do tôi không tiến đến bám lấy anh ta hả?

Hạ Dư Hân dùng thân mình che cho Thẩm Bùi Hy, ngữ khí không dễ chọc vào: “Lâm Xảo, đây là chồng của em. Mong chị đừng cứ nhìn chằm chằm chồng em nữa.”

Sau đó quay qua nhìn về phía Tạ Lạp Hoài đang đưa khăn giấy cho tôi, ngữ khí ấm áp: “Anh Tạ, xin anh quản vợ anh chút đi. Cô ấy là phụ nữ đã có chồng, đừng để cổ nhìn chằm chằm vào chồng người khác”

Tôi: “???”

Đang trêu ngươi đấy à?

Các khách mời, tổ đạo diễn và bình luận: Kích thích như này sao!!!

14.

Không cần đoán cũng biết bình luận đang mắng tôi rồi.

Tôi là người từng trải, nghe xong chỉ bình thản đáp: “Nhìn thì sao?”

Quần chúng hít một ngụm khí lạnh.

“Mắt là của tôi, tôi thích nhìn ai thì nhìn người đó. Với lại, tôi chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để khéo léo nói với chồng cô là khóa quần của anh còn chưa kéo lên thôi á.”

Thẩm Bùi Hy lập tức cúi đầu xem, chưa kéo thật, vội vàng đi ra khỏi camera.

Vì ngại mặt mũi của Thẩm gia, người xem muốn cười lại không dám cười:

Bình luận muôn màu muôn vẻ:

“Tôi cười chếc mất, bá tổng cũng có thể quên kéo khóa quần luôn hả?”

“Tôi còn tưởng là Lâm Xảo không cần người chồng xuất sắc của mình mà nghĩ đến Thẩm Bùi Hy cơ.”

“Hạ Dư Hân tự mình đa cảm à? Nghĩ rằng ai cũng nhớ mãi không quên chồng cô chắc.”

“Đúng vậy, thời trẻ ai mà chưa từng thích mấy thứ rẻ rách chứ?”

“Giám đốc Thẩm: Tôi là đồ rẻ rách sao? Hahaha!”

Hạ Dư Hân cũng là một người biết điều, thấy tình thế xoay chuyển, mặt mày tỏ ra áy náy: “Xin lỗi Xảo Xảo, em đổ oan cho chị rồi. Chị bỏ qua cho em nha?”

Bữa sáng kết thúc trong không vui.

“Bởi vì chương trình của chúng ta có chủ đề là về nông thôn. Bây giờ nhiệm vụ tôi giao cho các bạn là mỗi đội dùng dụng cụ sẵn có để vận chuyển táo lên thị trấn bán, tiền thu được sẽ dùng làm phí thức ăn và phí xe của các bạn trong 3 ngày tới. Đứng thứ nhất có thể nghỉ ngơi một ngày. Đương nhiên, có thưởng cũng sẽ có phạt. Đứng cuối cùng cũng có hình phạt, cụ thể là gì thì đến lúc đó chúng tôi bật mí.”

Vừa nói dứt lời, bà Lý ló đầu đi vào: “Em gái, nghe nói các em phải vận chuyển táo lên trấn bán phải không?”

Tôi gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”

“Phú Quý có một chiếc xe ba bánh, em có mượn không?”

Phú Quý là con trai của bà Lý.

Hạ Dư Hân cũng tiến đến nịnh hót: “Bà Lý, còn xe ba bánh không ạ?”

Gương mặt tươi cười của bà Lý tắt ngấm: “Cô là ai?”

“Bà có thể mượn xe cho Lâm Xảo, tại sao không thể mượn cho chúng cháu? Bọn cháu cũng có thể trả tiền thuê mà.”

“Muốn thuê thì tự đi mà tìm xe người khác đi. Phú Quý là cháu của em Xảo, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau, ai lại đi giúp người ngoài mà bỏ qua người nhà chứ.”

Khu bình luận:

“Cười nổ bụng mất, tôi nhớ hình như Phú Quý lớn tuổi hơn Lâm Xảo mà phải không?”

“Lầu trên tự tin lên, bỏ “mà phải không” đi. Lúc đầu tổ chương trình đã giới thiệu là Phú Quý 32 tuổi, Lâm Xảo 24 tuổi rồi.”

“Bà Lý thật keo kiệt. Hân Hân nhà tôi đã nói có thể thuê rồi, cần gì phải cọc cằn như vậy?”

“Đây mà là cọc cằn? Fan não tàn không quen thì không cần phải xem đâu. Không phải cái gì cũng phải chiều idol nhà mấy người đâu.”

Tôi lên trước nắm lấy tay bà Lý: “Chị Lý, xe để đâu đó?”

“Chị dẫn em đi.”

Tạ Lạp Hoài dắt Tạ Giản Lâm theo sau, Lê Thu cũng kéo con trai và chồng đi cùng.

Chúng tôi đi đến nhà kho của bà Lý, bên cạnh xe ba bánh còn có máy gặt tôi mượn lần trước.

Tôi ngồi lên ghế lái xe ba bánh, vừa muốn vặn chìa khóa, bà Lý liền hỏi: “Em gái, biết lái không? Không biết lái thì gọi Phú Quý đến giúp ha?”

Tôi xua tay: “Không cần không cần, em biết lái.”

Từ Hi Duệ cụng vào vai Tạ Lạp Hoài: “Không phải chứ, vợ anh toàn năng thật đấy.”

Tạ Lạp Hoài không bất ngờ, chỉ bình thản gật đầu.

Nhưng mắt anh dừng lại trên người Lê Thu đang chuẩn bị lên ghế phụ, nói: “Quản tốt vợ nhà anh đi.”

Sau đó ngồi vào ghế phụ nhanh hơn Lê Thu một bước, không cần để ý cả con trai luôn.

Mặt Tạ Giản Lâm không cảm xúc, leo lên trên thùng xe ba bánh.

*Bố mẹ mới là chân ái, con cái chỉ là sự cố =))))

Lê Thu thấy tình thế không ổn liền lập tức leo lên thùng xe, còn không quên kéo con trai.

Từ Hi Duệ cũng lên thùng xe luôn.

Tôi: “…”

Tôi nói tạm biệt với bà Lý, sau đó khởi động xe đi chở táo.

15

Đến trấn, chúng tôi và đội Lê Thu tách lẻ.

Trước tiên, chúng tôi đến siêu thị hỏi xem có nhập hàng không, giải quyết được một nửa số táo xong lại đi mấy cửa hàng hoa quả khác.

Bà chủ thấy những quả táo vừa to vừa ngọt, màu hấp dẫn thì mắt sáng rỡ: “Chất lượng của loại táo này có vẻ ổn. Hai người có nghĩ đến hợp tác dài hạn với tôi không?”

Tôi mỉm cười: “Thực ra chúng tôi cũng chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của một chương trình thôi. Nhưng mà nếu chị muốn hợp tác thì tôi có thể đưa chị đi gặp thôn trưởng của thôn Trường An nói chuyện.”

Thế là bọn tôi lại ngồi xe ba bánh quay về.

Tổ chương trình đang chơi bài, đạo diễn vừa ra đôi K thì nhìn thấy chúng tôi trở lại, vô cùng bất ngờ hỏi: “Hai người bán xong rồi hả?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, mấy anh đang chơi bài à? Cho tôi vào với.”

Phó đạo diễn thua thảm quá, đành nhường vị trí rồi đưa đống bài còn lại cho tôi, nói: “Chị Lâm, hi vọng có thể giúp tôi phản công.”

Tôi nhìn bài xấu ẻ, khóe môi như bị co giật: “Tôi sẽ cố gắng…”

Vừa đánh vừa nói chuyện.

Đạo diễn: “Đôi 4, sao nhanh vậy mà đã bán xong rồi?”

Tôi: “Đôi 6, bởi vì cháu có đầu óc kinh doanh.”

Đạo diễn: “Con 9, cháu lại đầu cơ trục lợi chứ gì?”

Tôi: “Con J, xong.”

Đạo diễn: “…”

Chúng tôi lại đánh vài ván, khách mời của đội khách cũng lần lượt quay về rồi.

Xem ra có vẻ không thuận lợi, ai nấy đều mặt ủ mày cau.

Đặc biệt là Thẩm Bùi Hy, gương mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, vác một sọt táo đi bộ một tiếng đồng hồ đến trấn dưới trời nắng chang chang, xong còn bán táo dưới nắng gắt. Kết quả chỉ bán được một ít, tiểu thiếu gia hẳn là thất vọng tràn trề lắm rồi đây.

Hạ Dư Hân bỏ sọt xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Thẩm Bùi Hy, còn không quên cho tôi cái nhìn đầy khiêu khích.

Tôi chả quan tâm, vẫn tiếp tục đánh bài.

Lượng tiêu thụ của Lê Thu đứng thứ hai, tổng cộng kiểm được 120.

“Xảo Xảo, chị kiếm được 120, em kiếm được bao nhiêu?”

Tôi rút tứ quý, nói: “Không biết, chị hỏi ảnh á.”

Tôi một tay cầm bài, tay kia chỉ vào Tạ Lạp Hoài đang ngồi nhàn nhã bên cạnh.

Người đàn ông ngồi nhàn nhã từ trong túi áo vest lấy vài tờ tiền nhàu ra đếm, chậm rãi nói: “’362.”

Nói xong lại lấy tiền cất đi.

Lê Thu: “…”

Anh đúng là một từ cũng chả buồn nói thêm.

Đội chúng tôi chắc chắn lại đứng nhất.

Đạo diễn bỏ bài, tuyên bố: “Chúc mừng đội của chị Lâm, bán xong nhanh nhất, thu được 362 tệ. Đứng thứ hai là đội chị Lê, thu được 120 tệ. Đội thứ ba là đội chị Hà, thu được 80 tệ. Cuối cùng là chị Hạ, thu được 58 tệ. Hình phạt của đội cuối cùng là bữa cơm hôm nay là do các bạn nấu.”

Nghe thấy không cần nấu cơm, mắt tôi phát sáng: “Cơm có người làm rồi, vậy tôi đi ngủ đây. Khi nào làm xong thì kêu tôi nhé.”

Hạ Dư Hân nghiến răng nghiến lợi, quay về phía Thẩm Bùi Hy ngày càng bực bội khi biết phải nấu cơm: “A Hy, hôm nay anh mệt rồi. Cơm để em làm cho, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Lúc này sắc mặt Thẩm Bùi Hy mới dịu lại: “Ừm.”

Thế là anh ta nằm trên sô pha tổ tiết mục vừa đánh bài xong, nhắm mắt dưỡng thần.

Khu bình luận:

“Sao tôi cảm thấy Hạ Dư Hân và chồng cứ sượng trân thế nào ý?”

“Lầu trên, bồ không cô đơn đâu. Mọi người vào xem phòng livestream của Hạ Dư Hân đi, Thẩm Bùi Hy còn nổi giận với cô ấy nữa á.”

“Chỉ có tôi cảm thấy đội Lâm Xảo rất ngọt ngào hả? Lúc giám đốc Tạ lấy tiền từ trong túi áo ra làm tôi cười vch. Lại còn ngồi đếm vô cùng nghiêm túc nữa.”

“Sao với cái đống bài thúi quoắc đó mà Lâm Xảo vẫn có thể thắng được thế?”

Ăn cơm tối xong, chúng tôi ai về phòng người nấy.

Hôm nay vận động nhiều nên người nhễ nhãi mồ hôi. Tắm xong tôi mặc quần áo ngắn ngồi trên xích đu trong vườn hoa hóng gió.

Điện thoại rung lên. Tôi mở ra thì thấy ảnh đại diện màu đen, ghi chú là bạn bè thân thiết đã gửi tin nhắn cho tôi.

Thẩm Bùi Hy? Hắn gửi tin nhắn cho tôi làm chi vậy?

Thế là tôi nhìn thấy toàn bộ bản ghi cuộc trò chuyện của nguyên chủ cùng hắn ta.

Đặc biệt là dấu chấm than màu đỏ vô cùng rõ ràng.

Nguyên chủ bị Thẩm Bùi Hy kéo vào danh sách đen.

“Thẩm Bùi Hy anh quan tâm em được không?”

“Sao anh lại cho em vào danh sách đen?”

“Em sai chỗ nào thì anh nói với em, em sẽ sửa.”

“A Hy, anh đừng như vậy mà, nếu anh không cưới em, em chếc mất.”

“Đáng tiếc, đến cuối cùng em vẫn không thể sưởi ấm trái tim anh.”

“Tạm biệt A Hy, cuối cùng em cũng có thể nói lời vĩnh biệt với anh rồi.”

16

Thời gian của tin nhắn cuối lại đúng lúc tôi xuyên tới.

Vĩnh biệt?

Là sao ta?

Nguyên chủ yêu mà không có được nên muốn chếc á?

Những suy nghĩ hoài nghi của tôi cứ thế trào lên như sóng nước. Khung chat chỉ có mình tôi tự độc thoại, Thẩm Bùi Hy hoàn toàn không thèm để ý nguyên chủ.

Lướt đến trên cùng, tôi mới phát hiện Thẩm Bùi Hy vừa gửi tin nhắn.

“Ngày mai cô không cần làm nhiệm vụ, chia một nửa số tiền cô kiếm được hôm nay cho tôi.”

Tôi:…

Ôi mẹ ơi thằng này nó lên cơn gì thế?

Tôi trả lời: “Anh vô sỉ đến vậy à?”

Đối phương trả lời: “Cô đang chơi trò gì thế hả?”

“Tôi chơi mẹ anh đấy.”

Thứ Tạ Lạp Hoài đi ra nhìn thấy chính là bức tranh này.

Người phụ nữ mới tắm xong ngồi trên xích đu, gió đêm thổi tung mái tóc đang nhỏ giọt của cô, đến cả ống tay áo xanh đậm cũng ướt đẫm một mảng, cả người chìm vào khoảng lặng.

Đương nhiên rồi, bỏ qua mấy câu tục tĩu tôi vừa thốt ra.

Cảm thấy tiếng bước chân sau lưng trở nên rõ ràng, tôi quay đầu, thấy Tạ Lạp Hoài dùng khăn khô, lau đuôi tóc của tôi một cách vô cùng cẩn thận.

Tôi một tay bám xích đu, một tay cầm điện thoại, màn hình vẫn dừng ở khung trò chuyện của Thẩm Bùi Hy.

“Hắn tìm em à?”

Tôi nhăn mày, gật đầu: “Thằng thần kinh, thật không biết tại sao em của lúc trước lại mê hắn đến thế.”

Tạ Lạp Hoài có vẻ không để ý, nói: “Nhỡ đâu cô ấy có mục đích thì sao?”

“Mục đích? Có được Thẩm Bùi Hy thì còn có được thứ gì nữa?”

Tạ Lạp Hoài không nói gì.

Không khí bỗng chốc có chút gượng gạo.

Tôi cố gắng xoa dịu, tìm lời để nói: “Anh lau tóc chuyên nghiệp thật đó.”

Trong truyện có viết Tạ Lạp Hoài biết lau tóc cho mẹ đâu ta?

“Quen tay hay việc.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo…

Nhưng mà tôi cũng chả thích lau tóc, vậy giao cho anh đó.

Ngày thứ hai.

Bởi vì không cần làm nhiệm vụ nên tổ tiết mục đã tắt camera rồi.

Tôi nằm trên sô pha cả một ngày, ăn gần hết đồ ăn vặt Tạ Lạp Hoài mua.

Tạ Lạp Hoài xử lý công việc ở trên tầng.

Haiz, bá tổng quay chương trình vẫn phải làm việc. Khổ quá đi thôi!

Đạo diễn thấy vì tắt phòng phát trực tiếp của Lâm Xảo mà lượng người xem giảm mạnh, trong lòng gợn lên một đợt sóng.

Vội vàng cho người mở phòng phát trực tiếp của Lâm Xảo.

Mấy giây sau, số người xem đã vượt qua 80 triệu, thế mà vẫn có xu hướng tiếp tục tăng.

Đạo diễn lấy lại nụ cười lâu ngày mới thấy.

Lưu lượng là gì?

Đây chính là lưu lượng.

Nằm trên sô pha ăn đồ ăn cày phim,thậm chí xem đến đoạn buồn cười cũng không giữ hình tượng mà cười hô hố, nhưng vẫn có không ít người xem như thường.

“Mẹ ơi mẹ sao thế?”

Tạ Giản Lâm thấy tôi sụt sịt mũi rơi nước mắt, vội vã bỏ truyện xuống, đến gần hỏi.

Tôi dùng tay lau nước mắt trên mặt: “Không có gì đâu, chỉ là mẹ xem không nổi đoạn phim cảm động này thôi.”

Nước mắt vẫn không ngừng rơi, lau không có hết.

Khu bình luận:

“Huhuhuhuhu lúc tôi xem được đoạn vai chính chia lìa cũng khóc thành chó luôn á.”

“Bộ phim này tên là “Thức tỉnh”, rất cảm động. Đến cuối nam chính đã anh dũng hy sinh, hy vọng đến lúc đó Lâm Xảo có thể phát trực tiếp. Tôi muốn thấy mĩ nữ rơi lệ.”

“Lâm Xảo như kiểu đang diễn lại chính tôi ấy.”

“Tôi thấy Tạ tổng từ trên lầu đi xuống rồi. Tạ tổng, nhanh đến dỗ vợ anh kìa, vợ anh thấy người khác chia tay xong khóc luôn rồi.”

Tạ Lạp Hoài lấy khăn giấy trên bàn ăn đưa cho tôi, mặt tỏ ra không biết làm thế nào: “Không xem được thì bỏ qua, mỗi lần xem em đều khóc òa lên.”

Tôi vội lau nước mắt, không tỉ mỉ suy xét từ “mỗi lần” anh nói có ý gì?

“Nhưng mà cảm động thật mà, hai người yêu nhau sao có thể chia lìa chứ?”

Tạ Lạp Hoài thấy nước mắt tôi lại tuôn ra nhiều hơn, rút mấy tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau cho tôi. Dưới cặp kính gọng vàng kim, đôi mắt đen không thấy đáy đang nhìn tôi, kiên nhẫn nói: “Chia lìa chỉ là tạm thời, hai người yêu nhau sẽ luôn vượt qua trở ngại đề về bên nhau.”

Khu bình luận:

“Anh ấy giỏi an ủi quá, đáng yêu ghê chưa.”

“Nếu như Lâm Xảo biết được cái kết còn đau lòng hơn thì có coi không? Thật đáng mong chờ.”

“Lầu trên biến thái à? Tôi cũng mong chờ, keke.”

“Đừng mong chờ nữa, ước gì đạo diễn của “Thức tỉnh” sửa kết đi một tí. Tôi thật sự xem không nổi cái kết này, tiếc hùi hụi.”

“+10086.”

Thế là “Ước đạo diễn và biên kịch của “Thức tỉnh” sửa kết” lên thẳng hot search, chiếm vị trí thứ ba.

Đạo diễn và biên kịch của “Thức tỉnh”: CLGT?

Có điều, đây đều là chuyện để sau hẵng nói hén.