Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Gia Đấu ĐỪNG GIỮ LẠI NHỮNG HẠT GIỐNG XẤU XA - Full Chương 1: ĐỪNG GIỮ LẠI NHỮNG HẠT GIỐNG XẤU XA

Chương 1: ĐỪNG GIỮ LẠI NHỮNG HẠT GIỐNG XẤU XA

10:23 chiều – 08/05/2024

1

Bên hành lang bệnh viện, mẹ tôi cầm một ống trúc trên tay đưa về phía trước.

Cậu tôi bị suy thận, cần ghép thận.

Giống y chang kiếp trước, mẹ nhìn tôi chằm chằm.

“Ai thử m/áu trước thì bốc thăm trước, tránh không mọi người lại bảo tôi thiên vị con trai, không thương con gái.”

Nghe mẹ nói, tôi liền nắm thật chặt tay em gái.

Nó còn nhỏ, chẳng hiểu ghép thận là thế nào, kiếp trước vì tò mò nên nó đã giật lấy ống trúc, rồi bốc trúng cây trúc màu đỏ trước tôi.

Kết quả rồi, nó không qua khỏi.

“Bắt đầu đi.”

Ống trúc được chuyển tới trước mặt tôi, tôi quay đầu nhìn phòng bệnh của cậu mình, thở dài một tiếng, rồi không do dự chuyển tay đưa ống trúc cho em trai.

“Ai bốc được trước thì xác suất nhỏ, chị là chị cả, để em út bốc trước đi.”

em út chẳng hiểu luật ngầm trong đây, vừa đưa tay ra liền bị mẹ tôi đập cho một cái.

“Trần Tiểu Nhiên! Kêu mày trước thì bốc trước đi…”

mẹ tôi chưa nói hết câu thì tôi đã tự véo mình một cái vào đùi, nước mắt liền trào ra.

“cậu thương đáng thương quá mẹ ơi, cậu vàng vọt hết cả mắt rồi nè trời ơi, con buồn quá.”

Tôi ú ớ giả vờ làm ra vẻ đau khổ để mọi người chú ý.

“Mẹ, hay là mẹ thử luôn đi? mẹ là chị ruột của cậu , tỉ lệ hợp chắc chắn phải cao hơn tụi con rồi!”

Mấy người không liên quan thấy tôi khóc lóc kể lể cảm động quá nên tới coi.

Nhưng mà, đúng lúc này bác sĩ đẩy đám đông ra rồi bước tới.

“Nhà mấy người định bắt mấy đứa nhỏ này hiến thận hả?”

“Người nhà của bệnh nhân giường số 25! Ra ngoài một chút!”

Ba và mợ tôi bước ra, nét mặt bác sĩ rất lạnh lùng.

“Nhà các người biết bao nhiêu người lớn mà sao còn bắt ba đứa nhỏ này hiến thận? Trẻ con còn quá nhỏ, không đủ điều kiện hiến thận, mấy người đi tìm người khác đi!”

Sau khi nghe xong, ba tôi nhìn mẹ tôi, còn mẹ thì sợ hãi núp đằng sau lưng ba.

Ba tôi giơ tay lên đẩy mẹ tôi một cái.

“Con khốn này, muốn dùng con tao cứu em trai mày, mày có hỏi ý kiến tao chưa?”

Mợ tôi không nói lời nào, quỳ gối xuống ôm lấy chân ba tôi: “Anh, em xin anh, chồng em mà ch//ết thì em không sống nổi.”

“Đúng đó, Trần Kiến Quốc! Tôi theo anh nhiều năm như vậy, đẻ con cho anh, bỏ một quả thận cứu em trai tôi thì có sao chứ!”

Bọn họ tưởng rằng bên mình đông người thì ba tôi sẽ nể.

Nhưng mấy người đó quên rằng ba tôi còn cứng rắn hơn cả cậu tôi.

2

Ba tôi lấy chân đá mợ tôi ra.

Còn mẹ tôi thì bị kéo tóc ra chửi mắng.

Bà mẹ ngày thường đánh tôi và em gái như trâu bò vậy mà lúc này lại trở nên yếu đuối như một con rối.

Mẹ không dám đánh trả, thậm chí còn chẳng dám né tránh.

“Kiến Quốc·, đừng đánh nữa mà, em sai rồi, huhu.”

Bác sĩ muốn tiến lên can ngăn, nhưng tôi dùng ánh mắt ra hiệu bảo bác sĩ quay về.

Sau khi vở kịch kết thúc, ba tôi kéo quần lên, khạc một bãi nước bọt xuống.

“Tao nói cho mày biết, muốn lấy thận con tao thì được, một quả thận là mười vạn!”

Mợ tôi khóc: “Oa!”, tiếng khóc vang vọng chân trời.

“Người đàn ông số khổ của tôi, sao mà lại khổ như vậy chứ, có một người chị gái như vậy mà chị vẫn nhẫn tâm nhìn em trai mình ch//ết ư?”

Mợ tôi cứ thế khóc gào, giọng gào rú như ma trơi quỷ ám.

Đúng lúc mọi chuyện đang hỗn loạn thì tôi lên tiếng:

“Vừa nãy bác sĩ nói bọn con không được hiến thận, nhưng mà mẹ có thể thử xem…”

Tôi ăn ngay một cái bạt tai như trời giáng.

mẹ tôi tóc tai rối bù, mắt đỏ lừ nhìn tôi.

Rõ ràng là đang trách tôi nói linh tinh.

Mẹ lắp bắp tìm lời: “Không phải, trẻ con nói bậy thôi.”

“Thế, em trai! Hôm nào chị tới thăm em sau nha!”

Nhưng mà muộn rồi, Mợ tôi cứ ôm chân mẹ tôi mãi, mẹ không thể bước đi được.

“Chị ơi, chị chỉ có một đứa em trai thôi, chị có thể nhẫn tâm nhìn anh ấy ch//ết sao?”

“Chị ơi, em cầu xin chị, sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho chị, cả nhà em sẽ tử tế báo đáp chị, được không?”

Lần này, ba tôi không nói gì nữa.

Ông chỉ cười lạnh lùng nhìn mẹ tôi, không nói đi, cũng không nói không được.

3

Cuối cùng, bảo vệ bệnh viện cũng phải kéo mẹ tôi và mợ tôi ra.

Trên đường về nhà, ba tôi đi trước, mẹ tôi ôm em út, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Em gái tôi mới 10 tuổi, tôi kéo tay nó đi đằng sau.

“Chị Hai ơi, sao mẹ không chịu hiến thận vậy?”

Tôi liếc nhìn cái bóng của người phụ nữ phía trước, nở nụ cười lạnh lùng.

Nhiều năm qua, mẹ vẫn thường lén lút giúp đỡ gia đình cậu tôi.

Thế nhưng lại dùng toàn bộ số tiền do ba tôi kiếm được.

Bây giờ mà thực sự phải lấy thứ gì đó từ người mình thì đương nhiên là mẹ chẳng muốn.

Tôi lay lay tay em gái, rồi dặn dò:

“Tiểu Mộng này, một lát về tới nhà, em cầm quần áo đi giặt rồi lát nữa hãy về nghe chưa?”

Nhà mình có máy giặt nhưng mẹ tôi không cho dùng, nói là tốn điện.

Dù là giữa mùa đông giá rét hay là vào tháng tám nóng nực, thì chúng tôi vẫn đều phải giặt quần áo tại bờ sông trong làng.

Về tới nhà, tôi đuổi Tiểu Mộng ra ngoài ngay.

Tôi ở trong nhà bếp, vừa vào đã nghe thấy tiếng ba tôi ở nhà sau chửi rủa không ngừng.

“Tao nuôi mày chỉ biết ăn ở hai lòng thôi!”

“Hôm nay nếu tao không ở bệnh viện thì đừng mơ được một vạn đồng, chớ đừng nói tới mười vạn!”

“Tao nói cho mày biết, hiến thận thì được, mười vạn thì phải đủ, một đồng cũng không thể thiếu! Mang tiền tới đây, đứa nhỏ nào mà nó thích thì tao sẽ cho đứa đó!”

Tôi ngồi lặng lẽ lắng nghe mà trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào, tôi biết rằng ba tôi không phải là yêu thương mình nên mới không muốn hiến thận.

Ông ta nghĩ quyền uy của mình trong gia đình bị lung lay, tiền bạc lại chẳng thấy đâu.

Mẹ tôi gào khóc thảm thiết: “Biết rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”.

Tiếng khóc từ phía bên đó mãi một lúc lâu sau mới dừng lại, ngay sau đó, cánh cửa phòng tôi đã bị đạp tung.

“Con chó tạp chủng này, mày hại tao!”

Cây chổi quét nhà liên tục giáng xuống người tôi.

“Giỏi nhịn thì cố mà nhịn nữa, khóc đi, khóc đi!”

Mẹ tôi cố tình véo vào những chỗ nhiều thịt, tôi cắn chặt môi không chịu kêu.

Đau đớn bây giờ chẳng thấm vào đâu so với những gì tôi đã phải chịu đựng hơn mười năm qua.

Trần Tiểu Nhiên, cố gắng lên, cố gắng lên!

Sẽ có ngày mình sẽ đưa em gái rời khỏi đây.

4

Ngày nào bố tôi cũng ở nhà nghêu ngao hát, chỉ chờ mợ tôi mang tiền đến.

Ba ngày sau, mợ tôi thực sự đến thật.

Bà ta xách theo một hộp quà, khi nhìn thấy mẹ tôi thì như thấy vị cứu tinh.

“Chị…”

mợ tôi định quỳ xuống nhưng mẹ tôi lại tránh như tránh tà.

Chậc chậc.

Hai người này trước đây chẳng phải từng thân thiết như chị em ruột sao?

Tôi đứng ở bậu cửa sổ nhìn, bất giác cười khẩy.

Nhưng bố tôi thì vẫn luôn trông mong vị thần tài này đến.

“Ôi, cuối cùng em cũng đến rồi cơ à”.

“Em dâu à, anh biết là em là người hiểu chuyện mà, đừng tiếc mười vạn này, sau này em rể khỏe lại, có bao nhiêu mười vạn em cũng kiếm lại được ấy mà”.

“Giữ được cây xanh thì sợ gì không có củi đốt”.

Bố tôi nhe hàm răng vàng ố, cười toe toét đưa tay ra.

Chờ mợ tôi vừa đưa hộp quà lên thì đã bị bố tôi ném ngay xuống sân.

“Đừng giả bộ nữa, tôi muốn tiền”.

“Em làm sao có tiền!”

“Hơn nữa, chị tặng thận cho em trai có phải là chuyện đương nhiên không! Trước giờ chị gái luôn đối xử tốt nhất với em trai nhà này, bây giờ cần thận để cứu mạng thì lại sao vậy?”

“Anh rể ơi, em không lấy thận của mấy đứa con nhà anh, chỉ cần của chị gái em thôi được không?”

Bố tôi tức muốn thở không ra hơi, mẹ tôi trốn trong nhà đan áo len, không dám nói câu nào.

Bà biết là giải phẫu thì đều có rủi ro.

Chỉ là trước đây rủi ro không đổ lên đầu bà thôi, thế nên bà ta chẳng sợ gì.

Bố tôi do dự một lúc, cuối cùng giơ ra năm ngón tay.

“Thôi thì thế này, mụ già ốm yếu cũng không đáng giá mười vạn, tôi bớt cho cô một nửa vậy”.

Mợ tôi ở ngoài cửa gào lên bảo bố tôi muốn hại ch//ết cả nhà họ.

Bố tôi đóng luôn cửa, làm như không nghe.

Mợ tôi mắng bố tôi một hồi lại quay sang mắng mẹ tôi.

“Lý Quyên, chị đúng là loại sói mắt trắng!”

“Với cả em trai ruột mình cũng không cứu, chị có phải là người không vậy”.

“Được rồi, chị cứ chờ đấy, chị không cho tôi sống yên thì tôi cũng không để chị được yên đâu!”

Mợ tôi nhặt hộp quà lên, đùng đùng bỏ đi.

Lúc này tôi vẫn chưa biết việc bà ta nói không cho mẹ tôi sống yên là có ý gì.

Mãi về sau những chuyện xảy ra thực sự khiến tam quan của tôi vỡ tan tành.

5

Từ làng chúng tôi đến trường tiểu học cách hai cây số.

Em gái tôi sắp tốt nghiệp tiểu học, Trần Quán học lớp một tiểu học, còn tôi thì còn một năm nữa là thi đại học.

Tôi hiểu rất rõ, muốn thoát khỏi gia đình này,thi đại học là con đường duy nhất của tôi.

Thế nên tôi căn dặn em gái, tôi chuẩn bị ở trọ ở trường năm cuối cấp ba, bình thường không có giờ học thì đi làm thêm ở căng tin, như vậy cũng có thể tự lo ăn uống.

Nhưng ngay học kỳ đầu tiên, mẹ tôi đã đồng ý cho tôi ở trọ ở trường thì đột nhiên lại đổi ý.

“Tại sao?”

Tôi đứng phắt dậy: “Bây giờ đang là giai đoạn nước rút rồi, không phải trước đây đã nói rõ ràng rồi sao?”

“La cái gì? Tao chưa điếc!”

Mẹ tôi ngồi trên giường khâu chăn bông mùa đông mới cho Trần Quán, còn làm bộ định lấy kim đâm tôi.

“Hét cái gì mà hét”.

“Học kỳ sau bắt đầu vào đông rồi, thằng em của mày từ nhỏ đã yếu ớt, mày là chị lại để nó tự đi bộ đến trường chắc?”

Tôi hít sâu một hơi.

Nhà đến trường chỉ một cây số mà thôi: “Con với em gái không phải cũng đã từng đến trường bằng cách này sao?”

Vào lúc đó mẹ tôi chỉ nhếch mép nhìn tôi khinh bỉ.

“Những thứ tốt trong nhà đều bị mày với em gái mày ăn hết rồi, con trai của tao làm gì có sức khỏe trâu bò như chúng mày”.

“Tóm lại là không được ở trọ ở trường! Lải nhải nữa, tao không cho mày học cấp ba nữa!”

“Đến khi trời vào đông, mày tự đi bộ đưa em mày đến trường, làm chị là phải biết hy sinh vì em chứ!”

Tôi nhìn bà ta một lúc, gật đầu đồng ý.

Bây giờ tôi vẫn chưa có khả năng chống đối.

Tôi phải mau chóng trưởng thành

6.

Một vài ngày sau, sau khi tự học kết thúc, tôi trở về nhà và phát hiện ra rằng mẹ tôi đang ngồi trong sân như một kẻ điên và khóc lóc.

“Lại sao vậy…?”

Mẹ tôi đến gần và vặn mạnh tay tôi:

“Mày thật vô lương tâm, còn hỏi tại sao, tao sinh ra mày để làm gì chứ, ôi trời ơi, không một ai đáng tin cậy, tất cả đều là tai họa.”

Chưa kịp nói gì, tiếng của một người phụ nữ lại vang lên từ trong nhà.

Nhờ ánh đèn, tôi nhìn thấy đó là Mợ của tôi.

Cô ta mặc chiếc áo len màu đỏ, trang điểm giống như một cô dâu mới trong nhà tôi.

“Chị cả về rồi, mau vào ăn bánh bao đi, mợ đặc biệt để cho con trong nồi đấy.”

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe tiếng khóc của mẹ tôi vang lên to hơn.

Bánh bao nhân hành cần tây và trứng gà, cả tôi và em gái đều ăn rất no và chảy dầu ra miệng.

Ngày xưa, thứ ngon như vậy luôn phải để bố ăn trước.

Bố ăn xong, em trai ăn, chỉ còn lại mấy lớp vỏ bánh bao, mẹ còn muốn “nướng” thêm lần nữa.

Khi tới lượt tôi và em gái, chỉ còn một ít dầu trong bát.

“Cảm ơn Mợ .”

Mợ hôm nay đặc biệt hiền lành, liên tục vuốt ve đầu tôi và khen tôi là đứa trẻ tốt.

“Bố, mẹ con không vào ăn sao?”

“Đừng để ý đến bà ta, ch//ết đi còn tốt hơn!” Bố tôi thậm chí còn đóng cửa sổ.

Tôi vỗ vỗ tay.

Dù hiện tại chưa đến mùa đông, nhưng gió đêm đã lạnh.

Nhưng “thăm” của Mợ dường như không phải là điều tốt, thậm chí em gái tôi cũng nhỏ giọng hỏi tôi.

“Chị, có phải sau khi ăn xong bánh bao là chúng ta lại phải rút thăm không?”

Tôi nhếch môi, tạm thời không biết họ đang tính kế gì.

Vì vậy chỉ có thể an ủi em gái tôi: “Không sao đâu, bác sĩ không nói sao, chúng ta chưa đủ tuổi, không đáp ứng quy định.”

Ban đầu tôi nghĩ rằng mợ sẽ lại tiếp tục diễn kịch khóc lóc.

Nhưng khi thấy cô ấy vặn eo và cùng bố tôi vào trong nhà, tôi bỗng ngỡ ngàng.

Chưa đầy một lúc sau, từ trong nhà truyền đến những âm thanh không bình thường…

Mẹ tôi cũng không khóc nữa, tôi thấy mẹ bật dậy và lao tới cửa sổ của bố tôi.

“Thật mất mặt! Tao nhổ vào”

“Em dâu trèo lên giường chồng của chị, hai người không biết xấu hổ.” –

“Mọi người đến đây mà xem, trời ơi, không có lý lẽ gì, tôi không thể sống nổi nữa, ai đến phân xử cho tôi với.”