Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Ngàn lần vì em (full) Chương 4: Ngàn lần vì em

Chương 4: Ngàn lần vì em

10:47 chiều – 08/05/2024

14.

Tôi trở lại với công việc thường nhật tại Trạm dịch.

Người đến người đi, làm mấy việc lông gà vỏ tỏi thì thời gian cũng trôi qua nhanh chút.

Thỉnh thoảng, Hắc vô thường đi ngang qua và chào hỏi tôi:

” Ây yô, sao mấy hôm nay lại không thấy ầm ĩ đòi lên trên nữa thế”

“Không còn chuyện gì, bây giờ tôi chỉ muốn thành thành thật thật đợi uống canh Mạnh Bà đi đầu thai thôi”

Hắc vô thường nghe vậy, bấm ngón tay vài cái rồi liếc xéo tôi.

“Nghĩ còn rất đẹp, mấy cái rắc rối của cô còn chưa hẳn đã hết đâu”.

Hắn tiện tay đưa tôi một lá bùa :”Lần sau đốt nó là được, đừng không biết lớn biết nhỏ mà xông vào Diêm vượng điện, quấy rầy tôi”

Tôi có chút khiếp sợ nhận lấy lá bùa :”Không cần tiền sao?”

Hắc vô thường cười nhạo một tiếng:

“Mấy đồng bạc lẻ của cô còn không đủ cho ta nhét kẽ răng đâu”

“À?”

“Được rồi được rồi, mau đi đi”. Hắc vô thường không quay đầu lại mà rờiđi.

Tôi lặng lẽ nhìn tấm bùa đó.

Liệu rằng, Hắc vô thường có quan hệ gì với ta sao?

Sau đó, mấy lần dù tôi có gắng hỏi thêm, hắn ta vẫn chỉ im lặng.

Bị tôi phiền tới mệt, trực tiếp tới điện Diêm Vương bày kết giới.

Tôi chỉ biết thành thành thật thật im lặng.

15.

Thời gian rảnh rỗi, tôi cùng với bà bà mỗi người cầm dĩa hạt dưa ngồi ở đầu ngõ mà nói chuyện, đằng sau có tới 9 anh đẹp trai đứng canh, tạo thành một cảnh tượng kỳ quái ở Địa Phủ.

Một só lão bà rảnh rỗi không có việc gì cũng dần gia nhập nhóm chúng tôi, tùy thời cơ mà ngắm cậu trai đẹp trai, người già nhưng tâm không già a.

Bất quá bọn họ điều lo lắng nhất vẫn là người thân ở trên trần thế. Họ thường kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, tiếc nuối quá khứ.

Ví dụ như, không kịp nhì thấy con gái thi đậu đại học, hay con trai sắp lấy vợ nhưng mình lại không thể sống tới ngày đó.

Nhưng điều mà họ lo lắng nhất, vẫn là liệu rằng con họ có thể tự lo cho bản thân khi không còn cha mẹ bên cạnh. Thường thường, tiếng khóc đau lòng lại là đoạn kết của những câu chuyện.

Chỉ có bà bà rất kiệm lời, lại ít nhắc tới chuyện cũ.

Tôi không khỏi hiếu kỳ:

“Bà à, không phải bà còn cháu nội ư, như thế nào lại rất ít khi nghe bà nhắc tới?”

Bà ngẩn người, ngữ khí có chút nghẹn ngào:

“Cháu bà, đại khái mười năm qua chưa từng đốt đồ cho bà, sợ rằng nó đã không còn”

Tôi có chút hối hận, tôi làm sao tại ngu xuẩn chủ động nhắc tới nỗi thương tâm của bà.

Bà lắc đầu, vỗ vỗ tay tôi như để an ủi:

“Cháu bà số khổ, mới sinh ra đã không còn cha, tuổi nhỏ tận mắt chứng kiến mẹ ruột xảy ra tai nạn thương tâm.”

“Người lái xe kia có tiền, nghe nói là có chức có quyền. Đưa ít tiền, chuyện này lại coi là tai nạn”

“Bà cũng chỉ muốn sống thêm vài năm nuôi nấng cháu trai. Nhưng rốt cuộc, cơ thể lại không chịu nổi, chưa tới hai năm đã nằm xuống rồi”

“Để lại đứa bé thân cô thế cô, tới bây giờ bà cũng không dám nghĩ một mình đứa bé có thể sống sót nổi không, lại làm như thế nào mà sống sót được.”

Bà lấy tay lau nước mắt đầy mặt.

Sảu nửa ngày tôi mới nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, cháu của bà tên là…”

“Cháu nội bà, tên gọi là Tiểu Vũ a, cháu có biết thằng bé không?”. Bà nhìn tôi với ánh mắt đã đục ngầu, vương đầy nước mắt.

Đầu tôi ong ong vài tiếng, trống rỗng.

“Không…không biết”. Tôi chọt đứng dậy, không dám đối mặt với bà, bối rối rời đi.

Tất cả mọi người có chút không hiểu nổi.

“Cháu…cháu đã quên ở Trạm dịch còn có việc chưa làm, đi trước, các bà ở lại trò chuyện a”

Tôi nói với lại một câu, hoảng hốt rời đi.

16.

Tôi đi trong đêm tối không có mục đích, không biết muốn đi đâu, chỉ hy vọng có thể đi xa một chút, lại xa một chút.

Trái tim tôi không khỏi kinh hoàng.

Là cha ruột tôi, là người khởi xướng nên bi kịch này.

Tôi không dám nghĩ khi bà biết chuyện sẽ như thế nào.

Có thể ít nhất, Nghiêm Vũ còn sống khá tốt, chắc bà cũng sẽ vui mừng.
Không đúng.

Bà nói, lúc ấy, không chỉ có cha tôi.

Còn có một người, có quyền.

Nhất định là chú Trầm, cha của Thẩm Thiên Thiên.

Cha tôi cùng chú Trầm có quan hệ thân thiết.

Chú Trầm quyền cao chức trọng, cha tôi là phú thương giàu có, hai bên giúp đỡ nhau mới có thể cùng một bước lên mây.

Nghiêm Vũ kia, nhất định biết sự tồn tại của chú Trầm.

Thiên Thiên tới hôm nay nhất định cùng hắn ở cùng một chỗ.

Nghiêm Vũ vì báo thù lấy mạng một nhà ba người chúng tôi, không loại trừ khả năng anh ta sẽ làm điều gì đó với Thiên Thiên.

Cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm!

Tôi đứng dậy, nắm chặt lá bùa trong lòng bàn tay.

Trong đầu tôi rối bời, hàng loạt hình ảnh trong ký ức liên tiếp hiện lên, không rõ ràng.

“Không phải tất cả đàn ông đều thích vây quanh Cố Minh Nguyệt sao? Lần này, đổi lại chính là em cướp đi người đàn ông của cô ta.”

“Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, sau này bố mẹ mình cũng sẽ là bố mẹ cậu mà. Mình sẽ bảo vệ cậu a”

“Nguyệt Nguyệt, cậu thực muốn báo danh trường đó sao. Mình sẽ cùng cậu một chỗ, không tách ra a”

“Nguyệt Nguyệt, mình không nỡ để cậu đi lấy chồng, về sau cậu không quan tâm mình nữa thì làm sao bây giờ?”

Tôi lờ mờ vô định đi trên phố không một bóng người,

Chỉ có một tấm bùa đang cháy trành tro, phiêu tán theo gió.

17.

Tôi xuất hiện ở sườn đồi.

Đêm đông gió lạnh thổi từng đợt, vẻn vẹn chỉ có một ánh trăng sáng trên trời.

Mượn ánh trăng, tôi miễn cưỡng có thể trông thấy cách đó không xa 2 bóng hình một cao một thấp ở cùng một chỗ, cố sức đi về phía trước.

Hẳn là Nghiêm Vũ lại muốn dùng chiêu cũ.

Tâm tôi xiết chặt, vội vàng đuổi theo.

“Thiên Thiên!”

Thân hình nhỏ nhắn sững sờ, nhìn về hướng tôi, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, hình dáng cao lớn dựa vào cô ấy ngã xuống.

“Nguyệt Nguyệt, cậu chưa ch.ế.t, thực sự là chưa ch.ế.t sao? Ô ô ô, mình biết ngay là cậu sẽ không ch.ế.t mà”

Thiên Thiên xông vào trong ngực tôi, ôm tôi nức nở nghẹn ngào.

“Mình…đã ch.ế.t”

Trong nhất thời, yết hầu tôi khô khốc, không thể phân rõ là nàng đang diễn hay thực”

Thiên Thiên lau nước mắt, ngước mắt lên nhìn tôi:

“Nói bậy gì đó, cậu không phải đang yên lành đứng đây sao?”

“Tôi thực sự đã c.h.ết, chỉ là xin phép lên dương gian, mình không có nhiệt độ cơ thể, không tin cậu có thể sờ thử”

Thiên Thiên cẩn thận sờ lên mặt tôi, lại rất nhanh rút tay về. Trong con ngươi hiện lên ánh nước.

“Đều là Nghiêm Vũ, tên đàn ông cặn bã, Nguyệt Nguyệt, cậu yên tâm, mình nhất định sẽ báo thù cho cậu”

Tôi không rõ lắm, lui về sau, nhàn nhạt nhìn cô ấy.

“Lần trước mình đi tìm cậu, cậu đang ở nhà tôi”

Thiên Thiên biến sắc: “Cậu…đã nhìn thấy?”

“Phải”

Sắc mặt Thiên Thiên vài phần bối rối.

“Cậu, đừng hiểu lầm”

Khi cậu mất, mình không tin là cậu tự mình không cẩn thận ngã xuống. Thế nhưng Nghiêm Vũ làm việc cẩn thận, căn bản không thể tìm được chứng cứ”

“Vừa vặn lúc đó Nghiêm Vũ tìm tới mình, mình liền cùng hắn diễn kịch, muốn ở bên cạnh tìm chứng cứ, hoặc đợi hắn say, nói ra sự thật, ghi âm làm chứng cứ”

“Không nghĩ tới hắn quá cảnh giác, căn bản không thể tìm được gì”

“Thẳng đến ngày hôm qua, Sở Phóng tìm tới mình, khẳng định cậu là bị mưu sát, muốn mình chuốc rượu Nghiêm Vũ, anh ấy sẽ tới xử lý”

“Nhưng mình không thẻ để Sở Phóng phải mạo hiểm, liền cho Nghiêm Vũ uống thuốc ngủ”

Thiên Thiên rưng rưng, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất, ôm chặt cánh tay tôi:

“Nguyệt Nguyệt, mình vĩnh viễn sẽ không làm hại cậu. Tin tưởng mình.”

Tôi thở dài :”Thiên Thiên, cậu không làm lại Nghiêm Vũ, vả lại, mình không cần ai giúp mình báo thù”

“Phải, cô ấy quá ngu xuẩn, phối hợp diễn với cô ấy quả thực là quá mệt mỏi”

Nghiêm Vũ đang mê man, giờ phút này lại chậm rĩa ngồi dậy. Áo sơ mi trắng thường xuyên được ủi phẳng, giờ đây bị gió lạnh thổi đừng đợt, cổ áo mở rộng, nhăn nhúm:

“Anh…” Thiên Thiên trên mặt đầy vẻ sợ hãi, không tự chủ ở bên cạnh tôi co rúm người lại.

“Đây chỉ là một liều thuốc ngủ, ngủ một đêm cũng khó. Liền đây là chỉ số của cô sao, thôi thì đừng có nghĩ tới chuyện báo thù.”

Nghiêm Vũ mím môi, khiêu khích, lại bước gần về hướng Thiên Thiên.

Thiên Thiên nắm chặt lấy cánh tay tôi, thân thể run rẩy kịch liệt.

Nghiêm Vũ lộ thần sắc thỏa mãn, cười khẽ hai tiếng :”Sợ cái gì? Chúng ta làm nhiều trò vui như vậy, chẳng lẽ cô không thích sao?”

Tôi quay đầu, đi tìm ánh mắt của Thiên Thiên.

Cô ấy cắn chặt môi, ánh mắt cầu khẩn, nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn nói tôi đừng hỏi.

Tôi nhăn chặt lông mày, đứng ngăn trước người Thiên Thiên.

“Nghiêm Vũ, mạng một nhà ba người chúng tôi, còn chưa đủ sao?”

Nghiêm Vũ như là nghe được cái gì buồn cười, trào phúng lại tùy ý cất giọng cười lanh lảnh trong bóng đêm.

Lát sau, hắn mới thu hồi nụ cười, đáy mắt vài phần nghiền ngẫm.

“Đủ ư?”

“Năm đó, cha ngươi uống say gây tai nạn, tôi tận mắt chứng kiến mẹ chế.t trước mắt. Bất quá, hắn lại kín kẽ mà đưa cho bọn tôi rất nhiều tiền, chưa bao giờ thăm hỏi dù chỉ một câu”

“Đủ sao? Đương nhiên là không đủ”

Nghiêm Vũ hướng ánh mắt nhìn về phía Thiên Thiên :”Sau đó thì sao, cha người khắp nơi tạo áp lực, trong vòng một đêm, tôi không thể đi học, cũng không còn nhà để về. Cô ta lại còn tới đây mà hỏi tôi “Đủ chưa?””

“Chờ các ngươi nguyên một đám ch.ế.t trước mắt ta, có lẽ sẽ đủ.”

Hắn giương điện thoại lên, khóe miệng nhếch lên:

“Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, cô không có bằng chứng buộc tội tôi, mà tôi ngược lại còn nắm giữ bằng chứng tham ô của cha cô”

“Thiên Thiên, báo chí sẽ đưa tin, cô vì tiêu hủy chứng cứ mà có ý đồ giết tôi, trên đường tôi tỉnh lai, còn cô…lại trượt chân rơi xuống vách núi”

Xa xa vang lên âm thanh tiếng còi xe cảnh sát.

Nghiêm Vũ nghiêng đầu, ngữ khí ôn nhu: “Đã đến giờ rồi”

Tôi thuận thế đẩy Thiên Thiên ra :”Cậu mau đi trước, thương thế của hắn không liên quan tới cậu”

Trên thực tế, ta xuất hiện tại dương gian này, hồn cô bạc nhược yếu thế, nếu có bị thương, liền không bao giờ có thể khỏi hẳn.

Dù chuyển thế luân hồi, chúng cũng trở thành vết bớt.

Thiên Thiên gật đầu, không có hoài nghi, hướng về xuống núi chạy đi.

Nghiêm Vũ cũng không vội nóng nảy, nhìn chằm chằm tôi, cất bước tới gần

“Được, vậy nhìn xem tôi có khả năng khiến cho cô c.h.ế.t thêm một lần nữa”

Khi hắn tới gần, ngay lập tức, phía sau xuất hiện một bóng đen, một quyền đấm ở mũi Nghiêm Vũ, cùng hắn đánh thành một đoàn.

Ánh trăng nhàn nhạt mang theo vài phần thương cảm chiếu rọi trên khuôn mặt Sở Phóng.

Ánh mắt anh chứa vẻ tàn nhẫn, thứ mà tôi chưa bao giờ thấy.

Nghiêm Vũ dáng vẻ gầy gò, hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Phóng.

Chưa đầy một lúc, Nghiêm Vũ đã bị Sở Phóng đè xuống, trở thành người bị đánh duy nhất.

Sở Phóng dường như không biết mệt mỏi, mỗi cú đấm đều mang theo tiếng gió.

Mắt nhìn thấy Nghiêm Vũ đã bất động, tiếng còi cảnh sát ngày càng gần.

“Sở Phóng, đủ rồi, Cảnh sát sắp tới tới rồi, để họ xử lý là được, anh mau dừng tay lại.”

Sở Phóng dừng lại, nắm lấy cổ áo Nghiêm Vũ, kéo đến méo vực:

“Đến rồi thì thế nào, không có chứng cứ, hẵn vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”

Nơi xa mấy ánh đèn sáng lên, loáng thoáng có người tới gần.

Sở Phóng như không hề hay biết, kéo Nghiêm Vũ bước tới mép vực:

“Sở Phóng! Anh mau tỉnh táo lại một chút, không cần báo thù cho em, em chỉ muốn anh sống thật tốt, vì em, phải sống thật tốt!”

Bóng dáng Sở Phóng cứng lại, im lặng.

Hình bóng đơn bạc của Nghiêm Vũ trong bóng đêm lung lay như sắp rơi xuống, hắn cười cười, đầy trào phúng:

“Mày thích Cố Minh Nguyệt tới thế à? Cô ta thời điểm nằm dưới người tao…”

Lời còn chưa dứt, Sở Phóng buông tay, thân ảnh gầy gò theo gió mà rơi xuống…

Một chút sắc trắng nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng.

Ánh mắt cuối cùng, như là sự giải thoát của Nghiêm Vũ.

“Dừng tay lại”

“Không được nhúc nhích”

Một vài tia sáng chiếu vào bóng lưng cao gầy.

Tuyết rơi rất dày, từng mảng tuyết xơi xuống.

Sở Phóng giơ hai tay lên, từ từ quay đầu lại.

Anh ấy chỉ mặc chiếc áo len màu đen, có lẽ là vội vã đến.

Tóc đen rối bời theo cơn gió lạnh, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm về phía tôi, bờ môi khẽ nhúc nhích:

“Nguyệt Nguyệt, anh có thể ôm em một lần cuối không?”

Tôi đã khôi phục thành hồn thể, nhào vào cái ôm của anh, mang theo cảm giác lạnh tới thấu xương.

Linh hồn tôi dần dần tan biến, nhưng tôi không quan tâm, chỉ muốn ôm chặt anh hơn một chút, một chút

Anh tham luyến mà nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói nhỏ:

“Em thật sự, vĩnh viễn đều không thích anh chút nào sao?”

“Không phải, không phải, em thích anh, em….”

Tình cảm chưa kịp nói ra.

Tôi tan biến trong gió.

Hình ảnh cuối cùng, là con ngươi đen nhánh của Sở Phóng, đáy mắt đầy thâm tình, như là vô số ký ức vụt qua đôi mắt tôi.

18.

Nhiệt độ ấm áp trong ngực chợt biến mất, thay vào đó là cảm giác lạnh đến rợn ngươi.

Tôi sờ nhẹ khuôn mặt đã đẫm nước mắt.

Mọi sự như một giấc mơ.