Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VẬN KHÍ - FULL Chương 6: VẬN KHÍ

Chương 6: VẬN KHÍ

3:39 chiều – 09/05/2024

Ngoại truyện Úc Tẫn

Phù Dao còn rất nhỏ đã luôn ở bên cạnh bổn vương.

Người người đều nói Cửu vương phủ Diệp thị không thể thiếu Nhiếp chính vương nắm giữ quyền lực trong triều.

Nhưng sự thật là Úc Tẫn không thể rời xa Diệp Phù Dao.

1.

Năm mười bốn, quẻ sư phán rằng số mệnh chúng ta xung khắc, hai người chỉ có thể sống một, bằng không giang sơn sẽ náo loạn.

Ta nói với nàng: Nàng sống, ta chết.

Không ngờ Phù Dao lại phản ứng dữ dội. Khi đó, ta mới biết nàng cũng thích ta.

Phù Dao sợ ta tự vẫn, bất chấp ánh nhìn dị hợm của mọi người, dọn đến ở cùng ta.

Nàng bôn ba khắp nơi, tìm cách giải trừ mệnh trời. Nghe đồn ở núi Khung Đỉnh có một vị cao nhân, chúng ta đã lập tức đến đó cầu kiến.

Ai ngờ, đó lại là một cái bẫy.

Trong rừng mai phục hàng trăm cung thủ, chúng ta bị phục kích. Ta trúng một mũi tên, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Khi ta tỉnh lại, Phù Dao đã trở thành một người đẫm máu, máu thịt be bét đang nằm đè lên người ta.

Xung quanh vách đá có những vết móng vuốt sâu hoắm của bầy sói, kinh hoàng vô cùng.

Ta cắt một lọn tóc của nàng, nắm trong lòng bàn tay, lấy máu mà thề với trời rằng: “Nếu nàng ra đi, ta nhất định sẽ đi theo.”

Có lẽ vì thiên hạ không thể không có Khí vận chi tử, nên cả hai chúng ta đều may mắn sống sót.

Sau sự kiện ở núi Khung Đỉnh, ta không còn ăn củ cải nữa.

Bởi vì hễ nhìn thấy củ cải, ta lại nghĩ đến hình ảnh người mà ta yêu thương nhất bị thương tích đầy mình.

Sau đó, ta đã giết sạch bầy sói trên núi, làm thành một chiếc áo choàng lông sói tặng nàng.

Sau khi trở thành Nhiếp chính vương, ta lại giết sạch những kẻ tham gia ám sát lần đó.

Thiên hạ đồn rằng: “Ai làm tổn thương một sợi tóc của Diệp Phù Dao, thì coi như đã đặt nửa chân vào điện Diêm Vương.”

2.

Tánh tình của Phù Dao khác hẳn với các khuê nữ quyền quý khác. Nàng sinh ra đã rạng rỡ, kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng sau này, ta dần phát hiện ra tính tình nàng đã thay đổi.

Không thích ra ngoài, thậm chí còn né tránh ta.

Cho đến lần ta xông vào khuê phòng của nàng, nhưng nàng vẫn trùm chăn kín mít, túm chặt góc chăn không chịu ra ngoài.

Cuối cùng, ta dùng cả lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng, mới thấy được những vết sẹo chằng chịt trên lưng nàng.

Thân thể của đích nữ phủ Cửu Vương tôn quý biết bao.

Ta tự tay xăm hình Loan Phượng lên lưng nàng để che đi vết sẹo. Nhưng hễ đến đêm trăng tròn, vết thương cũ lại đau đớn dữ dội.

Ta tìm khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tìm được một thần y.

Nhưng ông ta muốn ta ban cho ông ta chức quan cao nhất trong Thượng Y Giám, còn muốn ta hàng năm phải hạ mình thi đấu cưỡi ngựa với ông ta.

Ta rút kiếm để ngang cổ họng ông ta, nhưng ông ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo: “Dưới gầm trời này, chỉ có ta mới có thể phối ra được loại thuốc này. Nhiếp chính vương, hay là ngài suy nghĩ lại xem!”

Người này vô cùng đáng ghét, nhưng ta không thể giết ông ta.

Vì vậy, hàng năm ta đều đúng hẹn, hạ mình cầu xin một lọ thuốc giảm đau cho Phù Dao.

3.

Hôn kỳ của chúng ta sắp đến gần, không ngờ Thái hậu không có quyền hành đột nhiên gây khó dễ cho ta, hạ chiếu ban hôn.

Thứ nữ Mạnh gia nhập phủ chẳng chịu an phận, đeo mặt nạ giả tạo qua lại giữa ta và Phù Dao. Hằng đêm, lời Phù Dao nói nhiều nhất với ta chính là: “Kiên nhẫn thêm một chút”.

Phù Dao đã ám chỉ Mạnh thị nhiều lần, nhưng tên ngu ngốc đó chẳng hiểu ý tứ.

Ngược lại, nàng ta còn vênh váo dùng thân phận Nhiếp chính Vương phi để áp bức Phù Dao, nhưng Phù Dao vẫn không hề nao núng.

Ta có chút đau đầu, Phù Dao dường như sinh ra đã không biết ghen tuông.

Tâm nàng vĩnh viễn không vướng bận đến những chuyện nhi nữ tư tình.

Cho đến lần tham gia cuộc đua ngựa, ta vừa chuẩn bị ra khỏi phủ để dự tiệc thì đúng lúc gặp Mạnh thị đang lắc lư trước mặt Phù Dao.

Tiếng “thiếp” của nàng ta khiến sát ý trong ta bùng nổ. Tay đã nắm chặt kiếm đeo bên mình, nhưng Phù Dao lại lườm ta một cái.

Tại trường đua, Mạnh thị giả bộ yếu đuối, giơ tay chặn ta lại trên đường đi, thậm chí còn không biết xấu hổ mà dám đòi Nhiếp chính vương hôn mình. Ta nhìn nàng ta như nhìn một vật chết: “Thanh kiếm của Bổn vương lâu không dùng, đã cùn lắm rồi, cần phải dùng máu để mài giũa”.

Ta lệnh cho Tiêu Mặc cầm đao đứng trước của phòng nàng ta mỗi ngày. Dưới ánh trăng u ám, nhìn từ xa trông như có bóng ma đang đứng ngoài cửa sổ.

Mạnh thị bị dọa phát bệnh.

Nhưng cũng nhờ có nàng ta, đêm đó Phù Dao trở nên vô cùng khác lạ. Nàng như hồ ly quyến rũ giày vò ta, nhưng cuối cùng chính nàng lại là người đầu tiên kiệt sức.

Hôm sau tỉnh dậy, ta thấy Phù Dao đang ngồi bên cửa sổ, tỉ mỉ lau thanh kiếm đeo bên mình của ta.

Ta hiểu, sát ý trong lòng nàng đã trỗi dậy.

4

Sau đó, Mạnh thị ăn nói ngông cuồng, muốn phế truất địa vị cao quý của Quân quyền, chúng ta đều muốn giết nàng ta. Nào ngờ Thái hậu và Mạnh thừa tướng lại cùng nhau diễn một vở kịch.

Tính mạng của Mạnh thị lại một lần nữa được bảo toàn.

Ngày Phù Dao xảy ra chuyện, ta đang ở tiền triều bận lo việc chính sự.

Khi nàng chịu đau, ta cũng có thể cảm nhận được nỗi đau như dao cứa vào tim gan.

Mạnh Ngu Ninh nhất định phải bị giết, có chết ngàn lần vẫn chưa đủ.

Ngay lúc này, Tiêu Mặc truyền lời, Phù Dao đã tìm được thứ có thể thay đổi vận mệnh.

Thế là, chúng ta phối hợp với Mạnh thị diễn một vở kịch hay.

Phù Dao như ý nguyện đoạt được hệ thống, thay đổi vận mệnh.

Khí vận trên người ta hợp nhất thành một thể.

5

Người mang trong người hệ thống đều có nhiệm vụ, nhiệm vụ chưa hoàn thành của Mạnh thị bây giờ tạm giao lại cho Phù Dao tiếp tục thực hiện.

“Thu phục Nhiếp chính vương lãnh khốc.”

Phù Dao kêu lên dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ nàng quên mất rằng lòng đế vương sâu thẳm như biển cả.

Mỗi khi Phù Dao hứng khởi hỏi hệ thống: “Độ hảo cảm của Tử Tẫn đối với ta là bao nhiêu?”

Ta đều cố tình nhớ lại chốn cung cấm hiểm ác thời thơ ấu để chuyển dời tâm tư, làm nhiễu loạn sự dò xét của hệ thống.

Vì vậy hệ thống lần nào cũng đáp: “Hệ thống bất thường, tạm thời không thể lấy được dữ liệu.”

Cứ thế, nàng luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Vương phi của bổn vương lần sau nhất định sẽ càng cố gắng hơn.

Từ nhỏ nàng đã có tầm nhìn xa trông rộng, mang trong lòng hoài bão với giang sơn. Không phải một lòng toan tính làm thế nào để củng cố thế lực của mẫu gia Diệp thị phủ Cửu Vương, thì cũng là hoạch định kế sách giúp quân đội dưới tay nàng mở rộng bờ cõi.

Nay, ta cũng đã chen chân vào trong kế sách của nàng, cuối cùng nàng đã chịu dành một chút tâm tư cho ta.

Sau này có lần, Phù Dao hỏi ta: “Vì sao không làm Hoàng đế? Năm xưa tranh đoạt ngôi vị, rõ ràng chàng đã thắng.”

Ta khẽ cong môi.

Với ta mà nói, làm Hoàng đế không phải là chuyện sung sướng nhất thiên hạ.

Suốt đời chỉ giữ một mình nàng, đạp quyền vương dưới chân, cuộc sống như vậy mới thật là vui vẻ, chẳng phải sao.