Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại NGƯỜI BA THIỆN LÀNH- FULL Chương 3: NGƯỜI BA THIỆN LÀNH

Chương 3: NGƯỜI BA THIỆN LÀNH

4:15 chiều – 13/05/2024

6

Còn chưa ly hôn được một tháng mà ba tôi đã tổ chức đám cưới với dì Triệu rồi.

Tuy ông ta không mời hai mẹ con tôi, nhưng chúng tôi vẫn diện những bộ cánh lộng lẫy để đi “thu hoạch thành quả”.

Trông thấy hai mẹ con tôi, ít nhiều gì đám khách mời vẫn thấy hơi mất tự nhiên. Thậm chí bác cả còn tới hỏi mẹ tôi, nếu đã ly hôn thì sao còn tới dự lễ cưới.

Tôi thản nhiên mỉm cười: “Bác cả này, ba mẹ cháu ly hôn rồi, nhưng ba vẫn là ba của cháu mà nhỉ? Hôm nay cháu tới chúc phúc cho ông ấy mà.”

Bác cả nghe xong cũng không tiện ngăn cản nữa, thế là tôi và mẹ nghênh ngang tiến vào phòng tiệc.

Nửa tiếng sau, khung cảnh của kiếp trước lại được tái hiện, ba tôi nắm tay Triệu Tiểu Nhã và mở PPT đầy ắp tình cảm của mình lên cho cả phòng tiệc chứng kiến, thế rồi… mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, sau đó họ xì xào bàn tán, khung cảnh hỗn loạn vô cùng.

Chẳng có gì lạ đâu, vì trên màn hình lớn chính là bản PPT do mẹ con tôi chắp vá và ghép lại vào đêm hôm đó.

Dựa vào “tác phẩm” của mẹ con tôi, mọi người có thể thấy rõ năm đó ba tôi bị Triệu Tiểu Nhã bỏ rơi vì ông ta chỉ là một giáo viên nghèo, sau này người chồng giàu có của bà ta qua đời, hai mẹ con bà ta bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, chính ba tôi đã dùng tiền lương của mẹ tôi để thuê nhà cho mẹ con tình cũ.

Ba tôi mặc kệ việc học của tôi, ngày nào cũng sang dạy kèm cho con trai của Triệu Tiểu Nhã. Dạy cho lắm vào, con trai bà ta vẫn thiếu 10 điểm khi thi vào trường cấp ba ở chỗ tôi đấy thôi. Cuối cùng ba tôi phải bỏ ra 5 vạn mới giúp nó vào được trường Trung học phổ thông Số 2, một trường trọng điểm mà tôi đang theo học.

Mẹ tôi chăm ông nội trong bệnh viện, còn ba tôi thì đưa Triệu Tiểu Nhã đi xem phim; tôi ngã bệnh nóng sốt, ba tôi lại đến ga tàu đón Triệu Tiểu Nhã đi làm về muộn…

Thật ra có vài chuyện do tôi và mẹ bịa ra, nhưng who cares? Quần chúng ăn dưa đâu có thích xem bản gốc, họ chỉ quan tâm những việc đã được xuyên tạc mà thôi.

Chúng tôi chỉ châm một ngòi lửa nho nhỏ vào trí tưởng tượng của họ, thế là họ bùng nổ ngay.

Dĩ nhiên, những suy nghĩ vặn vẹo của ba tôi trong cuốn nhật ký cũng được tôi chụp lại, phóng to và đánh dấu đỏ trong PPT, thêm vào đó là những bức “ảnh đẹp” của Triệu Tiểu Nhã nữa, phải gọi là hiệu quả ngập trời.

Lúc hiện trường đang hỗn loạn, tôi giơ loa phóng thanh lên rồi đi về phía sân khấu.

“Xin chào mọi người, chào các chú các dì, PPT này chính là quà cưới mà tôi dành tặng cho ba mình và dì Triệu.”

“Có lẽ mọi người đều biết tính tình mẹ tôi không tốt lắm, nên ba tôi luôn nói bà là con cọp cái. Nhưng con cọp cái đó lại là người đã gồng gánh cả cái nhà này trong lúc ba tôi và người tình đang qua lại với nhau. Thậm chí khi mẹ tôi phát hiện ra cuốn nhật ký chứa đựng tình yêu mà ba tôi chôn giấu suốt bao lâu nay, bà ấy cũng lựa chọn rút lui, để ba tôi và thứ ‘tình cảm chân thành’ mang tên Triệu Tiểu Nhã của ông ta được toại nguyện.”

“Có thể nói, hôm nay Trần Hoán và Triệu Tiểu Nhã có thể tổ chức tiệc cưới xa xỉ đến nhường này là nhờ mẹ tôi đã nhẫn nhục để tác thành cho họ! Song, mẹ tôi sĩ diện, không muốn để người ngoài biết nỗi xót xa mà bà ấy phải gánh chịu, đâu có nghĩa là tôi cũng nguyện ý im hơi lặng tiếng? Tôi là con gái của mẹ, tôi muốn tất cả mọi người đều biết Trần Hoán là tên đạo đức giả, lừa dối vợ con! Là tên cặn bã chỉ biết ức hiếp người đàng hoàng!”

Cuối cùng ba tôi cũng lấy lại tinh thần, ông ta muốn chạy tới cướp cái loa trong tay tôi.

Nhưng giây tiếp theo, mẹ tôi đã cầm lấy cái loa ấy.

Hôm nay mẹ tôi mặc một chiếc áo lông màu tối, vẻ mặt cũng u ám buồn bã.

Bà hét vào trong loa: “Xin lỗi mọi người, con gái tôi bốc đồng nên hành động theo cảm tính, mong mọi người đừng trách con bé. Nó thương tôi nên mới gây ra chuyện hoang đường như thế này, để mọi người chê cười rồi ạ. Ngay tại đây, tôi muốn nói lời xin lỗi thay cho con bé. Tôi xin lỗi! Tôi thật lòng xin lỗi!”

Sau khi thực hiện động tác cúi người đến tận 90 độ, mẹ tôi vội vàng nắm lấy tay tôi rồi chạy như bay ra khỏi phòng tiệc, không cho ba tôi có cơ hội nói điều gì.

Mà cùng lúc đó, Triệu Tiểu Nhã cũng ngất lịm đi.

Có lẽ bà ta không còn mặt mũi để đối diện với mọi chuyện nên mới ngất đi chăng?

Còn ba tôi, ông ta chẳng kịp quan tâm đến việc người thương đang ngất xỉu mà bắt đầu mở miệng phun lời vàng ngọc sau lưng tôi.

Trong tiếng chửi rủa của ông ta, tôi và mẹ cười ra nước mắt.

Lúc ra khỏi khách sạn, mẹ đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Bà nói với tôi rằng, cảm giác được con gái yêu xả giận cho thật sự rất sướng, đúng là chẳng bõ công bà yêu thương tôi mà.

Chỉ tiếc, lần này để tôi phải đóng vai ác, người làm mẹ như bà chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Đúng vậy, mọi chuyện đều là màn kịch do tôi và mẹ sắp đặt. Tôi sẽ tố cáo người ba cặn bã của mình trong chính hôn lễ của ông ta, sau đó mẹ tôi sẽ đứng ra diễn vai người vợ cũ hiền lành có nỗi khổ không thể nói, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh xấu xa mà ba tôi hay rêu rao với người ngoài.

Vốn dĩ mẹ tôi không đồng ý với kế hoạch này, bà nghĩ bà mới là người phải bảo vệ tôi, tôi không nên ra mặt.

Nhưng nhớ đến việc mẹ phải chịu uất ức cả một đời vào kiếp trước, tôi vẫn cố gắng khuyên mẹ đồng ý với cách làm của mình, bởi vì tôi là con gái của bà, tôi nợ bà.

Tôi vừa cười vừa nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ có tin không, nếu hôm nay mẹ là người mắng ông ta thì mọi người chỉ bàn tán nhiều nhất là một tháng mà thôi. Nhưng người làm con như con lại đứng ra tố cáo thì đề tài này sẽ còn hot dài dài.”

Tôi còn chưa nói xong thì mẹ đã xoa đầu tôi: “Con đã lớn khôn thật rồi, mẹ biết con muốn đòi lại công bằng cho mẹ, con sợ người khác nghĩ rằng việc ly hôn đều là do lỗi của mẹ, đúng chứ? Mẹ thật may mắn khi có con! Nhưng sau này con phải để mẹ tự tay tát tên Trần Hoán kia, được không?”

Tôi ôm lấy cánh tay của mẹ: “Được, được, được! Không gấp! Trần Hoán nhỏ nhen như vậy, con tin sau này mẹ sẽ có nhiều cơ hội để ra trận đó ạ!”

6

Sự việc trong đám cưới còn chưa qua bao lâu mà mẹ tôi đã có cơ hội “ra trận” thật rồi.

Ngày hôm đó giáo viên Ngữ Văn đến tìm tôi, nói rằng sắp tới có một cuộc thi sáng tác cấp quốc gia vô cùng quan trọng, với thiên phú sáng của tôi, cô ấy đề nghị tôi đăng ký thi thử xem.

Tôi nhớ kiếp trước cũng có chuyện này.

Lúc ấy, tôi được giáo viên Ngữ Văn đề cử nên đăng ký tham gia, đấu từ vòng loại cho đến tận vòng chung kết.

Nhưng trước chung kết, ba tôi lại giở thói PUA với tôi, đại khái là: Tuy tôi viết văn không tệ lắm, nhưng trong cuộc thi hội tụ toàn tinh hoa của đất nước như thế thì những thứ do tôi viết ra chỉ ở mức trung bình mà thôi. Hơn nữa kiểu thi thố này phải có mối quan hệ, không phải chỉ giỏi giang là được. Một thí sinh chẳng có ai lót đường như tôi có đi thi thì chỉ làm đá kê chân cho người ta mà thôi. Thay vì lãng phí thời gian thi cử, chẳng bằng làm bài tập trên trường còn hơn.

Lúc ấy ba tôi còn bày ra vẻ mặt thương cảm nữa chứ.

“Ba biết sự thật rất tàn nhẫn, nhưng con đã là người lớn, phải biết cách chấp nhận thực tế.”

“Cuộc đời còn rất dài, chúng ta không tham cái lợi trước mắt, hãy đấu với họ trong kỳ thi đại học nhé.”

Vậy mà tôi đã tin vào câu chuyện hoang đường của ông ta rồi gác cuộc thi đó sang một bên, mặc cho Cao Thịnh Dương – người có thành tích không cao bằng tôi trong vòng loại – tiến vào chung kết thay mình.

Cuối cùng Cao Thịnh Dương đạt giải ba, còn được một trường đại học 985 tuyển thẳng dù thành tích chẳng xuất sắc cho mấy.

Sau này tôi mới biết, ba tôi khuyên tôi từ bỏ cuộc thi đó là vì trường chúng tôi chỉ được đề cử một học sinh tuyển thẳng vào đại học mà thôi.

Nếu tôi đi thi thì đứa con trai của tình đầu mà ông ta hết lòng yêu thương sẽ không còn cơ hội nữa.

Ba tôi đúng là móc tin móc phổi cho mẹ con nhà kia mà.

Nhưng lần này không có tôi phối hợp, tôi muốn xem ông ta dùng cái gì để lấy lòng “con trai ngoan” của ông ta.

Tôi thuận lợi tiến vào vòng chung kết, hiển nhiên người ba đáng kính kia cũng tới PUA tôi như trong dự liệu.

Thậm chí mấy câu PUA của ông ta cũng giống hệt với kiếp trước.

Dường như ba tôi đã quên mất việc cô con gái này đã trở mặt ngay trong đám cưới của mình. Lúc này đây, ông ta vẫn mặt dày mày dạn diễn vở kịch người cha hiền với tôi cơ đấy. Quả nhiên, ông ta có thể làm mọi thứ cho “con trai ngoan” của mình, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt mà.

Tôi nhìn ba với gương mặt ngây thơ: “Ba, con nhớ ba có người bạn đại học đang làm biên tập viên cho nhà sản xuất của ban tổ chức. Nếu mối quan hệ là thứ đi đầu trong các cuộc thi thì chi bằng ba tạo mối quan hệ cho con đi, con rất muốn thắng cuộc thi này.”

Kiếp trước ba tôi đã đã dùng mối quan hệ này để giúp Cao Thịnh Đương đạt giải ba.

Nhưng bây giờ nghe tôi nhờ vả, ông ta lại lắc đầu nguầy nguậy: “Ba là người sống ngay thẳng, con là con gái của ba thì cũng phải sống cho trong sạch chứ, tại sao có thể nghĩ đến mấy chuyện đường ngang ngõ tắt như thế?”

Tôi lại nhìn ông ta với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ: “Quào, không hổ là người ba mà con kính yêu nhất. Dù con gái ruột có nhờ vả thì thì ba vẫn kiên quyết không thỏa hiệp với thế tục. Ba yên tâm, nhất định con sẽ tự giành lấy giải nhất để người bạn kia của ba phải lau mắt mà nhìn.”

Sau đó, tôi viện cớ chuẩn bị ôn thi để đuổi ông ta đi, trước khi ông ta kịp rao giảng mấy bài học đạo đức dông dài khác.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là, người được đi thi tiếp lại là Cao Thịnh Dương.

Tôi vội đi tìm cô Ngữ Văn để hỏi nguyên do.

Cô ấy nói, ba tôi đã liên hệ với cô, nói rằng điểm các môn Khoa học tự nhiên của tôi chưa được tốt nên muốn tôi tập trung vào các môn đó, tránh lãng phí thời gian đến Bắc Kinh dự thi, bởi vậy mới xin rút khỏi cuộc thi này.

Tôi tức đến nổ phổi, nhưng vẫn cố nén giận gọi điện thoại cho mẹ để dặn dò đôi câu, dẫu sao tôi cũng đã lập kế hoạch diệt trừ thứ cặn bã kia rồi.

Lần này tôi muốn danh tiếng của ba tôi hoàn toàn bại lụi trong ngôi trường này.

Tôi cúp điện thoại rồi đến căn tin mua một chai tinh dầu, sau đó lại chạy tới trước phòng làm việc của ba để nằm vùng.

Đoán rằng mẹ tôi sắp đến, ba tôi cũng đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc nhân lúc ra chơi, tôi nhanh tay thoa tinh dầu lên mí mắt, sau đó vừa khóc bù lu bù loa vừa chạy vào phòng làm việc của ba mình.

Ba tôi thích uống trà hoa cúc, hơn nữa thích nhất là uống lúc vẫn còn nóng.

Khi tôi chạy vào thì ông ta đang nâng ly trà bằng thủy tinh của mình lên và hít vào một hơi.

Tôi chờ đúng thời cơ đó rồi cắm đầu vào người ba tôi, để ly trà nóng kia đổ hết xuống người ông ta.

Ba tôi bị nóng đến gào ầm lên, hình tượng không tranh không giành hằng ngày lập tức bay biến, thậm chí ông ta còn giơ tay lên định đánh tôi nữa.

Tôi nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó tiếp tục cắm đầu vào người ông ta, vừa “húc” vừa la hét: “Ba đánh đi, đánh ch.ế.t con cũng được, dẫu gì con cũng không phải là đứa con được ba yêu thương mà.”

“Bạn học của con nói có mẹ ghẻ sẽ có cha ghẻ, còn nói ba không thương mẹ thì cũng không thương con, con từng không tin, nhưng nào ngờ chuyện đó lại là thật cơ chứ.”

“Ba, rốt cuộc vì sao ba phải đối xử với con như vậy? Con đã nói với ba rồi, cuộc thi này vô cùng quan trọng với con vì con rất thích viết văn. Dù con không có thiên phú hay không nhận được giải thưởng thì tham gia thử cũng được mà.”

“Tại sao, tại sao ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này thôi mà ba cũng không hài lòng, thậm chí còn muốn con nhường cơ hội cho Cao Thịnh Dương nữa?”

“Nó đã giành ba của con, tại sao bây giờ còn cướp suất dự thi của con nữa hả?”

“Chẳng lẽ vì con được mẹ sinh ra, nên con không xứng tham gia cuộc thi đó sao?”

Hiệu quả của tinh dầu chẳng phải dạng vừa, tôi khóc đến đẫm lệ, khóc đến trước mắt mờ đi, khóc đến khàn cả giọng.

Nhìn lại ba tôi, đầu tiên là bị trà nóng đổ lên chân, sau đó thẹn quá hóa giận muốn đánh tôi, thế là ông ta bị người khác trông thấy một bộ mặt khác của mình sau dáng vẻ “không tranh với đời” thường ngày.

Tôi cũng không cho ông ta có cơ hội nói chuyện, mỗi khi ông ta định há miệng giải thích thì tôi lại kể lể bao nhiêu tội lỗi của ông ta.

Người ta vây xem làm ông ta ngại đến đỏ bừng mặt, chưa kể còn chột dạ nhụt chí, nên ông ta có trăm cái miệng cũng chẳng thể bào chữa được.

Tình trạng đó cứ kéo dài cho đến khi mẹ tôi vào phòng làm việc của ông ta.

Nhìn thấy mẹ, tôi nhào vào lòng bà rồi khóc òa lên.

“Mẹ ơi, ba bắt nạt con…”

Vốn dĩ tôi chỉ đang đóng kịch mà thôi, nhưng chẳng biết vì sao lúc thấy mẹ, bao nhiêu uất ức trong lòng chợt dâng trào chẳng ngăn lại được.

Trước mắt tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Ba ôm tôi, dạy tôi đọc sách và kể chuyện cổ tích cho tôi nghe khi tôi còn bé…

Tôi được điểm tối đa khi xem tranh luyện nói, ba tôi hết sức phấn khởi, còn khen tôi thông minh, sau này lớn lên nên làm nhà văn…

Nhưng hình ảnh cuối cùng lại là lúc ba cầm lấy chai rượu vang rồi ném vào đầu tôi…

Có lẽ ba đã từng thương tôi, nhưng nếu đứa con gái ruột thịt này dám cản trở con đường tìm kiếm hạnh phúc của ông ta thì ông ta sẽ xử lý ngay chẳng chút do dự.

Đây chính là tình thương vừa mỏng manh vừa ích kỷ của ba tôi đấy.

Cho nên, tạm biệt nhé, ba của con.

Tôi nghĩ, sau tiếng gọi cuối cùng này, tôi sẽ không chấp nhất với việc tìm kiếm đáp án cho câu hỏi vì sao ba không thương mình nữa. Thay vào đó, tôi nên học cách bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện, đâu phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái chứ.

Xem như duyên phận giữa tôi và ba quá cạn vậy.

Mẹ tôi nhẹ nhàng an ủi tôi như trong kế hoạch.

“Lệ Lệ, có phải hiểu lầm gì đó hay không? Ba con đâu phải người như thế. Tuy ba con không yêu mẹ, nhưng con là con gái ruột của ông ấy, sao ông ấy cố ý hại con được chứ?”

Sau khi ly hôn với ba, mẹ tôi đã thay đổi toàn diện theo đề nghị của tôi.

Chẳng những tập thể dục giảm cân mà bà còn học trang điểm, hơn nữa bây giờ bà không phải lo lắng mấy chuyện chẳng ra đâu của ba tôi, tâm trạng tốt lên rất nhiều nên trông trẻ ra cả mấy tuổi.

Bấy giờ mẹ tôi đang mặc đồ công sở, lại còn trang điểm thật tỉ mỉ, giọng điệu cũng nhỏ nhẹ dịu dàng.

Còn đâu gười phụ nữ tiều tụy thô kệch trong đám cưới của chồng cũ nữa chứ? Lúc này đây, hình ảnh người vợ cũ khéo léo, hiểu lòng người, dịu dàng và ân cần được mẹ tôi khắc họa vô cùng sinh động.

Tôi thấy rõ sự nghi ngờ đang dấy lên trong mắt các giáo viên có mặt ở đây: Đây là con cọp cái trước kia đó sao?

Tôi đoán bọn họ sẽ nảy ra một ý nghĩ khác nhanh thôi: Tại sao người phụ nữ này lại biến thành cọp cái khi kết hôn với thầy Trần, mà ly hôn xong thì dịu dàng động lòng người đến thế chứ?

Rốt cuộc là lỗi của ai?

Ba tôi nhìn mẹ tôi, ánh mắt ông ta cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Tuy nhiên, sự yếu đuối của mẹ tôi khiến ông ta đánh giá sai tình hình lúc này.

Ba tôi cho rằng mẹ sẽ làm chỗ dựa cho tôi như bao lần trước, thậm chí ông ta còn tỏ ra oan uổng nữa chứ: “Mỹ Trân, may mà bà hiểu tôi, tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.”

Tôi lớn tiếng bác bỏ: “Cái gì mà tốt cho con?! Rõ ràng cô Ngữ Văn nói con rất có thiên phú, có thể đạt giải trong cuộc thi này, nói không chừng còn được tuyển thẳng vào đại học nữa. Ba biết rõ cơ hội này rất hiếm có, vậy mà lại nhường nó cho Cao Thịnh Dương. Ba nói con nghe thử xem, rốt cuộc là tốt cho con ở điểm nào?”

Ba tôi há hốc mồm, chẳng thốt ra được lời nào.

Mẹ tôi hỏi cô Ngữ Văn, cô giáo cũng gật đầu xác nhận những điều tôi nói là thật.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, mẹ tôi lập tức tiến tới tát ba tôi một bạt tai.

Ai nấy cũng đều ngẩn người.

Mẹ tôi bắt đầu nắm tóc ba tôi rồi đấm đá lung tung, nói chung là được một bữa đánh ra trò.

“Đồ con rùa khốn kiếp này, bà đây đã làm gì có lỗi với ông hả? Ông nói ông không yêu tôi, tôi để ông đi tìm tình yêu của đời mình! Bà đây không tranh không giành, còn giữ thể diện cho ông, vậy nên ông tưởng bà đây dễ bắt nạt lắm hả?”

“Mà bắt nạt bà đây còn chưa đủ, ngay cả con gái ruột thịt của ông mà ông cũng dám ức hiếp? Ông có còn là người không?”

“Hôm nay để mọi người ở đây phân xử xem có người ba nào như ông không? Sau khi ly hôn, ông chẳng đưa cho tôi đồng nào để nuôi con gái, vậy mà một lòng một dạ đi lo cho con trai của người ta. Bây giờ ông còn cướp mất cơ hội của con gái, ông có đáng mặt làm ba không hả?”

“Hôm nay tôi tuyên bố thay cho con gái, con bé sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người ba không biết xấu hổ này!”

“Xin các vị ở đây làm chứng, trong mắt tên thối tha này chỉ có đứa con trai yêu dấu của con giáp thứ 13 kia thôi! Sau này để thằng khốn nạn con kia nuôi thằng khốn nạn già này đi! Trần Hoán không còn liên quan gì đến Lệ Lệ nhà tôi nữa!”

“Đi thôi, Lệ Lệ, đừng khóc, xem như ba đã con ch.ế.t rồi đi!”

Mẹ tôi vừa nói vừa kéo tôi đi. Rốt cuộc chúng tôi cũng xả được cơn hận này rồi.

Ba tôi chẳng bào chữa được câu nào, thậm chí còn trở thành trò cười cho cả trường học.

Mọi người ngoài mặt chẳng nói gì, nhưng lại âm thầm kể cho nhau nghe chuyện ba tôi ngu ngốc thế nào khi nuôi con cho kẻ khác.

Họ còn nói ba tôi có mắt như mù, bảo sao trước kia mẹ tôi phải sống khổ sở đến vậy.

“Vợ cũ nhìn dịu dàng đằm thắm là thế, vậy mà thầy Trần cứ nói với người ta chị ấy là cọp cái.”

“Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo mà.”

Thế là mẹ tôi đã có màn tái xuất vô cùng xinh đẹp và hoành tráng sau hôn lễ kia.

Hiển nhiên, bà tiếp tục trở thành người vợ cũ đáng thương bị chồng vu khống trong mắt mọi người, còn ba tôi là thứ cặn bã đến mức chẳng chịu chi tiền cấp dưỡng cho con gái.

Dù ba tôi có giải thích với mọi người rằng ông ta không đưa tiền cấp dưỡng là do đã thỏa thuận với mẹ tôi từ trước, nhưng mọi người chỉ mỉm cười với ông ta, còn sau lưng thì càng khinh thường ông ta hơn.

Ngay cả Cao Thịnh Dương cũng trở thành đối tượng bị cô lập vì là con trai của con giáp thứ 13.

Mọi người lén lút gọi cậu ta là “con trai ngoan của thầy Trần”.

Có lần cậu ta đánh nhau với đám người dám gọi thẳng cậu ta là “con trai ngoan”, kết quả là cậu ta bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, còn bị ép gọi đám người kia là “ba” nữa chứ. Từ đó về sau, đám bạn học càng thoải mái gọi cậu ta là “con trai ngoan”.

Có lần trên đường đi học về, Cao Thịnh Dương gọi tôi lại: “Người gây ra mọi chuyện là ba của chị, tại sao người gánh chịu hậu quả lại là tôi? Chẳng nhẽ tôi là người bắt ba chị yêu mẹ tôi à?”

Dáng vẻ tự cho mình vô tội của cậu ta khiến tôi nhớ lại kiếp trước.

Cậu ta cậy mình là con trai của Triệu Tiểu Nhã nên thản nhiên giành lấy mọi vinh dự và tài sản vốn thuộc về tôi, thậm chí cậu ta còn dùng những lời lẽ đanh thép để chỉ trích tôi trong đám cưới của ba tôi và mẹ cậu ta: “Phận làm con chúng ta không nên ích kỷ như vậy, bởi vì những cảm xúc cá nhân của chúng ta sẽ cản trở tình yêu thuộc về ba mẹ đấy.”

Lúc cậu ta hưởng lợi từ mọi chuyện, sao cậu ta không nhớ tới “công bằng” mà trả ba lại cho tôi đi?

Tôi cười hì hì nhìn cậu ta: “Lúc ba tôi đưa tiền cho cậu, cậu cũng tiêu hết mà nhỉ…”

“Không muốn người ta gọi mình là con trai ngoan thì đừng có dùng tiền của ba tôi.”

Nói xong, tôi nghênh ngang rời đi.

Tôi cũng không rảnh đến mức đi thông cảm với thứ rác rưởi như cậu ta đâu.