Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Phượng Hoàng Về Tổ Ngoại truyện của Từ Hằng : Phượng Hoàng Về Tổ

Ngoại truyện của Từ Hằng : Phượng Hoàng Về Tổ

3:22 chiều – 16/05/2024

Ta có một bí mật không thể nói cho bất cứ ai, nhưng có thể nói cho các ngươi biết. Ta là người xuyên không.

Thời ta học trung học đã lưu hành các loại tiểu thuyết xuyên không. Nam chính trong đó không ai là không đánh quái thăng cấp, leo lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng dù sao tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, ai coi là thật đâu.

Mãi cho tới một ngày ta xuyên không thật.
Nếu nói theo phân loại xuyên không thì ta xuyên không đầu thai luôn, vừa tốt vừa xấu. Tốt là đây là cuộc đời hoàn chỉnh thuộc về mình, không phải chiếm đoạt của người khác.

Nhưng xấu là ở chỗ một người trưởng thành phải làm quen với cuộc sống của trẻ con, ngẫm lại cũng tuyệt vọng.

Ta sinh ra ở một gia đình thương nhân, cha mẹ đều đã già. Anh trai và chị gái trên ta đều lớn hơn ta mười mấy tuổi, rất cưng chiều em trái là ta. Nhưng ta là một người trưởng thành, tất nhiên đã tính toán sau này nên làm gì.

Nói đúng ra là đi lên đỉnh cao cuộc đời, rạng danh tổ tông.

Tục ngữ nói, sĩ nông công thương. Mặc dù nhà buôn bán chúng ta có tiền, nhưng địa vị xã hội lại không được cao. Cũng may mà khoa cử không cấm con nhà thương nhân, cho nên ta đi thi, giành chức trạng nguyên, thám hoa gì đó không phải hay sao?

Hai.

Hay cái rắm. Cái gì tứ thư ngũ kinh, thi phú luận làm cho ta chả hiểu ra sao, chả khác gì thi đại học, lắm áp lực.

Vốn định mượn linh hồn người trưởng thành gây dựng tiếng tăm thần đồng, nhưng ta lại phát hiện ra ngay căn bản không được. Ta không phải kẻ ngu, chẳng lẽ người khác ngu?

Dù học cùng ta toàn là trẻ con thật, nhưng đám người này cũng trưởng thành rất sớm. Lúc ta lớn bằng bọn chúng còn đang nghịch đất đấy.

Cha ta thấy ta mỗi ngày thức khuya dậy sớm đều rất đau lòng, thường xuyên lải nhải bên tai ta, nói nhà chúng ta không có thiên phú học hành, lại không lo ăn lo uống, biết chữ là được rồi.

Mẹ ta cũng vậy, còn lấy ví dụ hồi bé cha ta cũng học không giỏi ra. Ngay cả anh trai cũng đau lòng xoa đầu ta, nói là hắn nuôi nổi ta.

Ba.

Cũng may ý chí ta kiên định, nếu không đã buông xuôi rồi. Thật ra trong lòng ta hiểu rõ, ta đang cố chăm chỉ. Ta không tin rằng một người hiện đại lại thảm hại như vậy.

Cuộc sống trôi qua từng ngày một. Ta càng hiểu rõ một chuyện, đó là người hiện đại bình thường như ta về cổ đại cũng rất bình thường, muốn trở nên nổi bật rất khó khăn.

Bốn.

Nhưng vận may đôi khi lại để ý tới ta.

Có thể nói là do xác suất, mấy lần thi huyện, thi phủ, thi hương, mặc dù ta xếp hạng không cao nhưng đều qua hết, có thể lên kinh thi thử một lần.

Ta cũng cảm thấy bản thân đã rất tuyệt vời rồi, nhưng thầy giáo lại khuyên ta nên thử chờ thêm.

Nếu chẳng may xếp hạng rơi xuống, không đạt tiến sĩ thì cũng không hay. Thật ra ta cũng chẳng quan tâm lắm. Có thể là do lối suy nghĩ không giống nhau. Nhưng thầy giáo nói là một chuyện, do ông nội đau ốm rồi mất nên ta để chậm lại một năm.

Năm.

Sau đó, mỗi lần nhớ lại ta đều cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ. Chậm trễ một lần như vậy, ta lại thành tiến sĩ đúng như mong đợi, còn ôm được bắp đùi Ninh quốc phủ.

Bọn họ muốn tặng ta một người vợ. Trời ạ, vào giờ phút đó, ta còn hoài nghi có thể mình là diễn viên chính của thế giới này thật.

Tuy rằng đó chỉ là con gái nuôi, nhưng đó lại là con gái nuôi của Ninh quốc phủ mà. Đối với ta mà nói, đây đã là một miếng bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống rồi.

Ở thời cổ đại, mọi người đều biết quan hệ nhân thân quan trọng tới mức nào. Từ đó về sau, ta là con rể của Ninh quốc phủ. Có chỗ dựa như vậy, chỉ cần ta sống nghiêm chỉnh, cuộc sống về sau tất nhiên trót lọt hơn rất nhiều.

May thay ta vẫn luôn sống đúng mực, chẳng những từ chối sớm hầu gái mà mẹ bố trí, cũng nói với cha mẹ là không vội chuyện kết hôn của ta.

Chỉ cần bản thân ta ưu tú thì còn sợ không tìm được một cô gái tốt sao?

Nếu chẳng qua ta chỉ là con trai của một nhà thương nhân, vậy đại khái vợ ta cũng sẽ xuất thân từ một gia đình thương nhân. Đó gọi là môn đăng hộ đối.

Mà dựa vào cố gắng của bản thân, hiện giờ ta đã cưới được con gái nuôi của Ninh quốc phủ, tốt quá.

Đừng có nói với ta là người đọc sách phải thanh cao, trung quân ái quốc gì đó. Ta chỉ cần quan tâm tới lợi ích bản thân là được.

Cho nên tính toán chuyện hôn nhân là việc ta hoàn toàn chấp nhận được. Vì thế, ngay lần đầu Ninh quốc công nhắc tới chuyện này, mặc dù ta nói là phải về bẩm báo cho cha mẹ, nhưng trong lời nói đã sớm thể hiện là muốn đồng ý.

Việc kết thân rất thuận lợi, nhưng không ngờ ta lại còn có dịp gặp mặt vị tứ tiểu thư này một lần. Ta vốn tưởng là cưới mà chẳng biết bề ngoài sao cơ.

Dù chỉ gặp mặt một lần, chưa nói chuyện gì nhưng ta phải thừa nhận rằng vị tứ tiểu thư này rất xinh đẹp, khéo léo.

Sáu.

Vốn tưởng vị tiểu thư này lớn tuổi rồi nên mới phải cưới người có địa vị thấp hơn như ta, nhưng giờ gặp mặt ta đã hiểu rõ, đây đơn thuần là bánh từ trên trời rơi xuống.

Sau khi kết hôn, ta phát hiện ra A Hòa cực kỳ phù hợp tâm ý của ta. Nàng không giống mấy tiểu thư đài các, hoa trong lồng kính, chẳng biết việc đợi thường, ngược lại còn có thể tâm sự với ta những việc hàng ngày.

Có một lần tán chuyện, ta nói: “Ta còn tưởng rằng cô gái nhà quyền quý như nàng nói chuyện đều là cầm kỳ thi họa cơ.”

“Nhưng ta là con gái nuôi. Cha ta là một tú tài, mẹ cũng là một người phụ nữ bình thường. Bọn họ mất sớm, ta phải từ từ học.”

Nội tâm ta căng thẳng, cảm thấy mình đã nói sai. Ngày thường thấy nàng và cha mẹ vợ có quan hệ rất tốt, giống hệt con ruột, ta còn tưởng nàng được nuôi trong Ninh quốc phủ từ nhỏ.

Nói thật, lúc kết hôn, cha vợ luôn miệng dặn ta phải đối xử tốt với A Hòa, ta còn có ý nghĩ xấu xa. Có thể căn bản đây không phải là con gái nuôi, mà là con rơi ấy.

Nhưng sau đó khi gặp mẹ vợ, ta cảm thấy chắc nàng không phải là con rơi được. Dù sao mẹ vợ đối xử với A Hòa tốt như vậy, mà các thiếu gia, tiểu thư khác trong phủ cũng đều như anh chị tốt của nàng.

“Không phải là nàng được nuôi dưỡng trong chùa, cầu phúc từ nhỏ sao?”

A Hòa cười cười, đáp: “Đó là lời để lừa mọi người bên ngoài thôi. Ta đi chùa cầu phúc, trên đường gặp được phu nhân. Lại tình cờ hơn là sau khi đi cầu phúc xong, một mình ta dạo chơi quanh đó, lại gặp phải phu nhân té xỉu, bèn gọi người tới cứu, cũng được coi là ân nhân cứu mạng.

Vả lại phu nhân nói chúng ta có duyên, thế là nhận ta là con gái nuôi. Bởi vì thương tiếc một cô gái chưa đầy mười sáu tuổi như ta một mình mưu sinh, cho nên mới thay đổi cách nói đi.”

Bảy.

Nghe vậy, ta lại càng thương tiếc nàng hơn. Mặc dù sinh trong gia đình phú quý nhưng không phải ta không biết cuộc sống của dân chúng nghèo khổ khó khăn tới mức nào. Thời đại này, chênh lệch giàu nghèo rất lớn, càng đừng nói tới bị bóc lột là chuyện đương nhiên.

Thảo nào trên người nàng lại có hơi thở giống dân thường như ta. Rõ ràng nàng mang theo của hồi môn lớn, trong tay ta cũng có khá nhiều tiền, nhưng đôi khi nàng lại tính toán rất chi li.

Dáng vẻ đó thật ra rất giống ta ngày xưa chưa xuyên không, còn nghèo khổ phải tính từng đồng, thấy sao cũng vô cùng quen thuộc.

Chuyện này ta nhắc tới, nhưng nàng là người kể chuyện. Ta cũng không dám hỏi sâu hơn, nhưng nàng lại tâm sự cho ta nghe.

Từ nhỏ, gia đình mỹ mãn, không lo cơm áo, gặp phải thiên tai hân họa, cha mẹ đều mất, một mình gian nan mưu sinh, cho tới khi cuộc đời thay đổi, gặp được quý nhân.

“A Hòa, nàng đúng là rất lợi hại.” Một cô gái nhỏ có thể đi được tới bước này thật sự rất lợi hại. Nếu ta là nàng, có thể đã chết từ lâu rồi, không thể có được cơ duyên như nàng.

“Phu quân còn lợi hại hơn mà. Học sinh trong thiên hạ nhiều như sao sa, phu quân có thể thi đỗ tiến sĩ, lợi hại biết bao.” Mặc dù ta cũng biết bản thân lợi hại, nhưng nếu so với A Hòa thì ta cảm thấy mình cũng rất bình thường.

Sống lâu hơn hai mươi năm, lực tự khắc chế vẫn luôn có. Với lại nếu không thi đỗ thì trong nhà vẫn nuôi nổi ta. Chỉ là ta muốn nỗ lực báo đáp cha mẹ nên mới không chịu nằm ăn chờ chết.

Từ đó về sau, định nghĩa của ta về A Hòa thay đổi, từ một cô gái yếu đuối biến thành một cô gái cứng cỏi, trong lòng càng thương tiếc, hy vọng nàng sống thật tốt.

Cho nên ta muốn đối xử với nàng tốt hơn gấp nhiều lần. Dù là cha mẹ nuôi của nàng còn đối xử với nàng như con ruột, vậy ta là chồng nàng, tất nhiên phải là chỗ dựa cho nàng.

Có thể bởi giới hạn của thời đại, ta phát hiện ra ta chỉ yêu chiều vợ một chút, người bên ngoài đã cảm thấy là ta lấy lòng vợ, gián tiếp lấy lòng cha vợ vì quyền thế.

Ra ngoài ngẫu nhiên mang ít đồ ăn vặt cho A Hòa, nổi hứng cho người hầu làm chút đồ ăn ngon, thậm chí khi A Hòa có thai, ta từ chối nạp thiếp cũng biến thành ưu điểm.

Đó không phải bổn phận của người đàn ông sao? Mặc dù thời đại thay đổi, nhưng dù sao ta cũng đã sống hai mươi năm ở thời hiện đại, sao có thể quên hết mọi thứ được.

Càng huống chi giờ phút nào ta cũng vẫn luôn nhớ mình chỉ là diễn viên quần chúng, không có gì đáng để kiêu ngạo cả.

Tám.

Đàn ông đại khái đều khá coi trọng sự nghiệp.
Sao cha mẹ nàng lại đồng ý gả nàng cho một tiến sĩ chứ.

Thời gian dài không được như ý, thật ra nội tâm ta cũng cảm thấy hơi thiếu tự nhiên.

A Hòa nói là ta không có ý chí, ta chỉ cười. Đôi khi bản thân ta cũng nói nàng gặp may mới cưới được ta. Nếu không, gặp phải một người muốn nổi bật, bất kể mọi thứ thì cũng có vài biện pháp đơn giản.

Nhưng vóc người như ta, muốn làm võ tướng thì không được, mà quan văn trừ gia thế tài hoa, chỉ còn có cách chịu đựng thôi. Không may là cả gia thế, tài hoa của ta đều không cao, mà có chịu tới chết cũng chẳng có tiền đồ gì.

Nhưng ta lại gặp đúng dịp, hoàng đế lớn tuổi, không chừng sẽ có ngày cưỡi hạc về trời. Nếu ta có mắt nhìn gã, quan hệ tốt với hoàng đế mới từ lúc còn chưa đăng cơ, như vậy tiền đồ sẽ hoàn toàn sáng sủa.

Ta càng nghĩ càng thấy ý kiến này rất tuyệt. Nhưng ngay sau đó, ta lại phát hiện ra một vấn đề trí mạng, đó là ta chỉ có thể đặt cho Lệ Vương thắng. Bởi vì với quan hệ anh em cọc chèo của chúng ta, chắc các Vương gia khác cũng không thèm để ý tới ta.

Dù sao ta thế đơn lực bạc. Nhưng danh tiếng Lệ Vương này hung ác, nhắc đến đủ để trẻ lên ba nín khóc. Nếu ta cố tình tiếp cận hắn, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy ta có bệnh, một đao lấy mạng ta.

Cho nên ta bắt đầu âm thầm nhắc với A Hòa về Lệ Vương. A Hòa vẫn luôn thể hiện vẻ rất lo lắng cho Lệ Vương phi. Nàng nói Lệ Vương nhìn như hung thần ác sát. Chị của nàng yếu đuối như vậy, chẳng may một ngày nào đó Lệ Vương xuất hiện thì có khi chị nàng còn không được toàn thây.

Nhưng ta thấy Lệ Vương đối xử với Lệ Vương phi rất tốt. Ít nhất là các hoạt động tập thể như tiệc rượu tại Ninh quốc phủ, nếu Lệ Vương ở kinh thành đều đi cùng Lệ Vương phi.

Có lẽ đó là một cơ hội tốt. Cho nên bữa tiệc tiếp theo, ta cố tình tới giới thiệu trước mặt Lệ Vương, để hắn nhớ kỹ ta.

Không biết có phải là nể mặt Lệ Vương phi không, dù Lệ Vương chẳng muốn để ý tới ta nhưng vẫn phối hợp ừ mấy tiếng.

Thế này bình dị gần gũi quá còn gì, ít nhất so với lời đồn ban đầu về Lệ Vương. Nhưng sau khi về nhà, A Hòa lại cảnh cáo ta nghiêm khắc, không cho ta tới trước mặt Lệ Vương nữa, nói là đến lúc đó, ta chết thế nào cũng chưa biết.

Chín.

Ta rất tức giận phản bác: “Lệ Vương dù có uy vũ hơn nữa, nhiều lắm cũng chỉ một quyền đánh chết năm người như ta thôi.” Bản thân ta dù gầy yếu hơn thì cũng là người từng qua khoa cử, sao lại nói khoa trương tới mức bảo một đấm chết mười người như ta chứ.

Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, giúp ta lúc thường xuyên chứng kiến một ít kiến thức trên mạng, dù chưa hiểu lắm nhưng lại rất có ích.

Ta chọn ra vài phương pháp chế tạo một số thứ đơn giản như lại rất có tác dụng. Mặc dù ta không nhớ rõ nội dung cụ thể, nhưng chỉ cần giao phương hướng chế tạo chính cho thợ lành nghề, bọn họ có thể nghiên cứu ra thứ ta muốn.

Có thể thấy, thiếu nhất là ý tưởng mà thôi, còn năng lực hành động của thợ thủ công hiện giờ hoàn toàn so được với thời hiện đại.

Hơn nữa, đã ký khế ước bán thân rồi, ta càng không lo bọn họ sẽ phản bội ta.

“Trao đổi” mấy lần với Lệ Vương, ta cảm thấy có thể chậm rãi dẫn dắt chủ đề, chỉ còn thiếu một cơ hội chính thức.

Nhưng sau khi ta nghe nói Lệ Vương sắp xuất chinh, cảm thấy vẫn nên nói chuyện trực tiếp thì hơn. Ai biết lần này Lệ Vương ra đi bao giờ mới về. Đến lúc đó có khi hắn cũng quên ta là ai rồi. Tranh thủ thời cơ này thôi.

Trước khi đi, Lệ Vương lại tìm tới ta trước. Ta còn tưởng hắn nhận ra tiềm lực của ta, ai ngờ hắn lại dặn ta, lúc hắn xuất chinh phải thành thật một chút, đừng làm A Hòa tức giận.

Trong nháy mắt đó, ta hoài nghi có phải thế giới này có vấn đề không, hay là lỗ tai ta có vấn đề.

Có lẽ nhận ra sự nghi hoặc của ta, Lệ Vương nói: “Vương phi rất thích người em gái này. Không có việc gì thì để nàng đi thăm vương phi nhiều hơn, biết chưa?”

Ta vội vàng gật đầu, hiểu rõ rồi. Chuyện này cũng đơn giản. Vốn ta cũng có ý định này. Nhân cơ hội, ta đưa đơn thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Lệ Vương, cũng kể rõ các tác dụng tốt của nó.

Mười.

Lệ Vương gật đầu, nói: “Nếu có tác dụng thật thì ngươi sẽ được không ít lợi ích đâu.”

Đi theo một người chủ tốt có cảm giác gì, chính là cảm giác mà ta nhận được sau một quá trình dài dòng buồn chán. Trong quá trình này, chủ nhân của ta cũng tự bò lên rồi.

Tĩnh tâm.

Mà sau khi Lệ Vương lên ngôi, ta cũng được thăng hai cấp quan. Tốt quá, thế này có khác gì làm chơi ăn thật.

Nhưng khi ta tưởng rằng từ nay về sau xuôi gió xuôi nước, lưng dựa cây to, không bị nắng mưa thì lại xuất hiện vấn đề. Nói đơn giản thì chính là do đưa chuyện.

Các đại thần đều trình tấu muốn chọn người đẹp nhưng hoàng đế không đồng ý. Nội tâm ta cảm thấy quả thật hoàng đế và hoàng hậu yêu thương nhau thật lòng.

Không bao lâu sau, lại nghe nói hoàng hậu không phải con gái ruột của Ninh quốc phủ, mà A Hòa mới là con gái thật.

Ta không cách nào hình dung sự kinh ngạc của mình.

Lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này, ta nhìn đại nhân Ngự Sử nói chuyện như thật, nhìn cha vợ cũng lộ vẻ kinh ngạc giống ta và hoàng đế tỏ vẻ “có phải đầu ngươi có bệnh không”, chẳng biết phải làm sao.

Tại sao lại có người tin tưởng chuyện vô căn cứ này nhỉ.

Đây không phải là mấy truyện cổ con gái thật con gái giả xưa nay sao? Bản thân ta cũng thuộc mười mấy kết cục của truyện này. Nhưng mà A Hòa và hoàng hậu sao giống thế được?

Ngày thường, mỗi khi A Hòa nhắc tới hoàng hậu đều tỏ vẻ, chị là tốt nhất, chị giỏi nhất. Mà hoàng hậu thì sao, nhìn đồ vật được đưa tới trong vương phủ mọi khi, rõ ràng đây là chị em tốt.

Chẳng lẽ tại ta là đàn ông, không nhận ra lắt léo trong đó hay sao? Nói thế cũng không đúng.

Mà thấy cách A Hòa chăm lo cho cha mẹ cũng không giống không phải cha mẹ ruột. Càng huống chi Ngự Sử kia nếu nói đúng sự thật, vậy thì đầu óc cả nhà Ninh quốc phủ có vấn đề hay sao? Gả con gái giả cho Vương gia, con gái ruột lại lấy một người bình thường tới mức không bình thường hơn được như ta?
Đầu óc của bọn họ đâu? Không sợ con nuôi suy nghĩ khác họ sao?

Khi ta kể câu chuyện cười trong lúc uống trà sau giờ cơm cho A Hòa nghe, phản ứng của nàng cũng giống như ta nghĩ.

Ta đã bảo mà. Mà khi tin đồn đang bay loạn xạ, A Hòa lại nhập cung. Ba người thành cái chợ, dù chúng ta đều biết chuyện này là giả nhưng thế nào cũng có kẻ ngu xuẩn tin là thật.

Mười một.

Cũng may mà hoàng đế ra tay, xử lý một đám quan viên liên quan, ngăn chặn việc này kịp thời.

Chắc là thái độ của hoàng đế quá rõ ràng, ra tay cũng tàn nhẫn, cho nên sau đó không ai ăn no rửng mỡ, muốn đắc tội với hoàng đế nữa.

Mà kỹ thuật ôm đùi của ta cũng coi như không sai sót, chuyện tuyển người đẹp cũng không bị ai nhắc tới nữa.

Con trai dù nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh. Chỉ có ta lấy làm hổ thẹn.