Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại Tây Phong Xuy Bất Tán- Full Chương 1 : Tây Phong Xuy Bất Tán

Chương 1 : Tây Phong Xuy Bất Tán

8:25 chiều – 19/05/2024

1

Tôi và Cố Tây Châu hẹn hò với nhau đã được sáu năm.

Từ năm cuối trung học phổ thông cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Hắn nói rằng hắn sẽ cưới tôi sau khi tôi tốt nghiệp đại học.

Nhưng ngay cả một lời cầu hôn từ hắn, tôi cũng không đợi được.

Vào năm tốt nghiệp khi ấy, hắn và một nữ sinh khác có mối quan hệ mập mờ với nhau.

Đó là lần đầu tiên tôi bắt gặp hắn đã lừa dối mình mà đi ngọa// tình, tôi gần như trở nên suy sụp và làm ầm ĩ mọi chuyện lên.

Chúng tôi đã cãi nhau đến nỗi mọi thứ trong nhà đều bị đập phá.

Sau đó hắn đã nói lời xin lỗi và cắ//t đứ//t tất cả thông tin liên lạc với cô gái đó.

Tôi chỉ vì luyến tiếc đoạn tình cảm nhiều năm của mình mà đã chọn cách tha thứ cho hắn.

Nhưng thật sự không nghĩ đến, đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Hôm nay là tháng thứ hai của cuộc chiến tranh lạnh của chúng tôi.

Cố Tây Châu đột nhiên gửi tin nhắn cho nhóm bạn chung.

“Tôi muốn kết hôn với cô ấy”

2

Chỉ trong nháy mắt, cả nhóm lập từc bùng nổi: “Đáng lẽ cậu nên kết hôn từ lâu rồi”

“Dù sao thì hai người cũng đã bên nhau suốt sáu năm rồi mà vẫn chưa chịu kết hôn, không phải cậu là một tên cặn bã đó chứ?”

“Đúng rồi đó, Sầm An là một cô gái xinh đẹp, cậu muốn cô ấy trở thành một bà thím không chồng đúng không?”

Cố Tây Châu nói: “Các cậu đang suy nghĩ gì vậy? Người mà tôi nhắc đến không phải là cô ấy”

“Các cậu đã thấy cô gái ấy rồi, cô ấy rất trong sạch và ngây thơ.”

Trong nhóm bỗng nhiên im lặng.

Và câu nói “trong sạch và ngây thơ” kia.

Giống như một con da//o sắc bén, đột ngột mà đâ//m mạnh vào trái tim tôi.

Tôi biết người hắn nhắc đến không phải là tôi.

Vì mấy ngày trước tôi nghe nói hắn đang theo đuổi một nữ sinh đại học.

Hắn còn đưa cả nhóm đi đến Đại Lý và cả nhóm cùng chụp những bức ảnh đầy nghệ thuật.

Ngay tại thời điểm mà tôi biết biết chuyện đó, tôi cảm thấy thật sự rất khó chịu.

Nhưng sau khi tôi nhìn thấy những bức ảnh kia thì tôi lại cảm thấy nhẹ nhỏm.

Tôi và Cố Tây Châu đã nói chuyện với nhau ba năm, nói rằng muốn đi Đại Lý và hồ Lô Cô cùng với hắn.

Nhưng không một ai trong số bọn họ tham gia được.

Hắn nói vì công ty quá bận và bảo tôi hãy đi cùng với bạn thân của mình.

Nhưng bây giờ hắn lại có thời gian mà ở bên cạnh ai đó trong vòng bảy ngày.

3

Trong nhóm không một ai lên tiếng và tôi suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời tin nhắn.

“Cô ấy rất xinh và cũng rất xứng đôi với anh”

”Chúc mừng anh”

Gửi xong tin nhắn, tôi đăng xuất khỏi Wechat.

Một mình lái xe chạy thẳng đến chỗ ở của Cố Tây Châu.

Vì ở nhà của hắn còn có một số đồ vật dụng cá nhân mà tôi vẫn còn để lại.

Nếu không lấy đi thì không hay cho lắm.

Tuy tôi vẫn còn rất nhiều quần áo trong tủ đồ của mình.

Nhưng tôi chỉ lấy đi một chiếc váy mới mà tôi yêu thích nhất.

Tôi đã mua nó cách đây hơn nửa năm trước và luôn cất giữ nó một cách cẩn thận, để sau này có đi du lịch cùng với hắn thì tôi sẽ mặc nó.

Nhưng nó đã bị bỏ qua một bên, và bây giờ mới là thời điểm thích hợp để mặc nó.

Lúc tôi kéo vali rời đi, Cố Tây Châu và cô gái kia cũng vừa vặn quay trở về. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

Cố Tây Châu bảo cô ấy đi vào trước nhưng hắn đi đến và chặn tôi lại.

“Sao lần này em không ghen nữa rồi?”

Tôi mỉm cười rồi nói: “Vì tôi cảm thấy chán rồi, cứ chia tay rồi lại quay lại với nhau, nó vừa mệt mỏi mà còn ồn ào nữa”

“Sầm An, bây giờ em thông minh rồi hơn rồi đấy, biết cãi nhau là vô ích và cũng biết cách lấy lùi làm tiến nhỉ?”

Tôi bình tĩnh nhìn hắn: “Cố Tây Châu, đã sáu năm rồi, anh hẳn biết rõ tính tình của tôi như thế nào rồi mà”

“Sầm An” Giọng nói của Cố Tây Châu mang theo sự mỉa mai: “Đừng làm loạn nữa, vì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu”

“Em không sợ anh thật sự sẽ kết hôn cùng với cô ấy à?”

Tôi đẩy tay hắn ra rồi nói: “Tôi đi đây”

Cố Tây Châu cũng không ngăn cản tôi nữa.

Tôi biết rằng hắn sẽ nhất quyết cho rằng tôi sẽ không sống nổi nếu như không có hắn.

Bởi vì vào sáu năm trước, tôi suýt bị cưỡ//ng hiế//p khi trên đường trở nhà về sau khi kết thúc buổi học tự túc.

Cố Tây Châu chính là người đã xuất hiện và kịp thời cứu lấy tôi.

Suốt một năm sau đó, tôi luôn tránh xa với tất cả những người khác giới nhưng ngoại trừ hắn.

Ngay cả việc đụng chạm dù chỉ là vô tình, nó cũng làm cho tôi cảm thấy buồn nôn không ngừng.

Cho đến hiện tại thì những triệu chứng đó vẫn hoàn chưa biế//n mất khỏi cơ thể tôi.

Thậm chí, tôi và Cố Tây Châu cũng chưa từng đi đến bước cuối cùng chứ đừng nói đến việc thân mật với một người đàn ông nào khác ngoài hắn. Đó cũng là lí do tại sao hắn lại tự tin đến vậy.

Cho nên sau ngần ấy năm trôi qua, tôi thật sự luyến tiếc và vô cùng đau lòng.

Cho đến cuối cùng thì chính những sai lầm và tổn thương đó lại mang đến cho tôi.

Hắn không muốn cưới tôi cũng là vì tôi không còn trong sạch và ngây thơ nữa.

4

Tôi đã đăng một dòng trạng thái lên bản tin vòng tròn bạn bè.

“Có bạn nào muốn đi đến Đại Lý cùng tôi không?

Chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ”

Có khá nhiều người đã trả lời.

Nhưng lại không có ai có thể đi được.

Người bạn thân nhất của tôi liền gọi cho tôi và bắt đầu than thở: “Cục cưng à, ngày mai tớ phải đi công tác nên không thể đi cùng cậu được, làm công ăn lương thật sự không thoải mái chút nào hết đó!”

“Chờ khi nào cậu được nghỉ phép rồi chúng ta đi cùng nhau nhé”

“Cậu đi một mình như vậy có ổn không đó?”

“Còn nữa, lần này cậu và Cố Tây Châu đã có chuyện gì xảy ra thế?”

“Bọn tớ đã chia tay nhau rồi” “Các cậu thật sự đã chia tay nhau rồi sao?”

“Nó còn thật hơn cả vàng nữa”

Bỗng nhiên trên Wechat xuất hiện một tin nhắn mới được gửi đến và tôi tình cờ mở nó ra trong khi đang trò chuyện với người bạn thân của mình.

Anh ấy là Bùi Chiêu, một người hàng xóm mà đã lâu tôi không liên lạc: “Sầm An, anh đang ở Đại Lý”

Tôi chợt rơi vào trạng thái mơ màng. Một bóng người từ từ xuất hiện trước mắt của tôi.

Đó chính là Bùi Chiêu, người đã từng cõng tôi khi chúng tôi đi qua con hẻm dài khi tôi còn nhỏ.

5

Lúc tôi đến Đại Lý thì đã gần chín giờ tối.

Công việc ngoại giao của Bùi Chiêu vẫn chưa kết thúc cho nên anh ấy đã nhờ thư ký tới đón tôi.

Khi xe vừa đến và đỗ dưới tầng lầu của khách sạn.

Tôi liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy anh ấy, theo sau là một nhóm người trông có vẻ là những người lãnh đạo cao cấp.

Bọn họ đều lớn tuổi hơn anh nhưng mỗi người đều tỏ ra sự tôn trọng và khiêm nhường.

Mặc dù anh ấy chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã nắm giữ quyền lực trong tay.

Cũng là một người có tiếng tăm trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh.

Nhà bà ngoại của Bùi Chiêu và nhà tôi là hàng xóm với nhau.

Vào mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè, anh ấy sẽ về thăm bà ngoại của mình và tôi sẽ bám theo sau anh ấy suốt ngày giống như một cái đuôi nhỏ.

Khi tôi chơi chán thì anh ấy sẽ cõng tôi về nhà.

Khi tôi bị người lớn trêu chọc, tôi hồn nhiên nói.

”Anh Bùi Chiêu rất đẹp trai, cho nên sau này lớn lên, em muốn làm cô dâu của anh ấy”

Sau này tôi gặp chuyện khi học trung học, anh ấy từ thành phố quay trở về để gặp lại tôi.

Nhưng lúc đó, tôi thậm chí còn không cho phép anh ấy chạm vào người mình.

Về sau, chúng tôi cũng dần dần cắ//t đứ//t liên lạc với nhau.

Cho đến ba năm trước, công ty của Cố Tây Châu gặp phải rắc rối.

Khi vì không còn sự lựa chọn nào khác và tôi đã nghĩ đến Bùi Chiêu.

Tôi đã liên tục liên hệ và nhờ sự giúp đỡ từ anh ấy.

Sau đó, tôi có tài khoản Wechat của anh ấy nhưng chúng tôi không còn trò chuyện với nhau nữa.

Tôi đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn anh ấy trò chuyện với các nhà lãnh đạo, nhưng người lớn tuổi.

Tuy nghe được những lời tâng bốc, nịnh nọt nhưng anh ấy vẫn luôn giữ thái độ điềm tĩnh và không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.

Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt anh liếc nhìn lại có phần dịu dàng, thản nhiên như lúc còn trẻ.

Tôi chậm rãi hạ tầm mắt của mình xuống, nhìn chằm chằm vào làn váy sặc sỡ đang tung bay của mình.

Không hiểu tại sao có chút thất thần.

Cho đến khi Bùi Chiêu đi tới trước mặt tôi và dừng lại.

“An An, đã lâu không gặp”

Giọng nói trầm thấp vang lên như gió đêm.

Tôi chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ấy phản chiếu những tia sáng nhỏ bé trên bầu trời đầy sao.

Rạng rỡ và sáng ngời.