Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG [FULL] Chương 3 : YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG

Chương 3 : YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG

12:04 chiều – 20/05/2024

6

Mãi đến khi ra khỏi khu chung cư.

Tôi mới nhận ra cơ thể mình không ngừng run rẩy.

Ba người thợ bám theo tôi vào tận cửa, thì Hứa Triệt lại vừa vặn “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Tôi căn bản không tin chuyện này là trùng hợp.

Sống lại kiếp này.

Hứa Triệt vẫn như vậy.

Chỉ cần anh ta muốn đạt được, anh ta sẽ không từ thủ đoạn.

Tôi lại gọi cho Giang Giới thêm vài cuộc, bên kia vẫn luôn không có người nghe máy.

Mãi đến khi trời chập tối, tôi mới thấy không ổn.

Sau khi kết hôn, Giang Giới chưa từng về nhà trễ như vậy.

Tôi trực tiếp chạy đến xưởng anh ấy làm.

Một cảnh tan tác.

Tôi chặn người dọn vệ sinh lại, hỏi: “Chú ơi, chú biết Giang Giới đang ở đâu không ạ?”

“Thằng Giới à? Nó vào viện rồi.”

Tôi ngây người, làm sao mà lại vào viện.

Người đàn ông lớn tuổi lắc đầu, “Xui rồi, gặp phải bọn lưu manh táo tợn.”

Đến khi tôi hỏi rõ địa chỉ, chạy đến bệnh viện, Giang Giới đã bị người ta đẩy ra khỏi phòng khám.

Trên mặt người đàn ông có hai vệt máu, cánh tay phải được nẹp bột.

Quần áo đầy bùn, loang lổ những chấm đỏ.

Tôi lập tức không kìm được nước mắt.

“Giang Giới!”

“Sao em lại đến đây?”

Bước lại gần, đưa tay còn lại ra lau mặt tôi, “Được rồi, ông đây chẳng phải chưa chết sao, khóc cái gì.”

Đến lúc này rồi, còn nói những lời này.

Tôi có chút bực bội, định mở miệng, thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói.

“Chết tiệt, anh Giới, chị dâu đẹp quá, giống như tiên nữ ấy.”

Rồi còn lẩm bẩm, “Bởi vậy anh mới không đi chơi với tụi em vào buổi tối, nếu em có cô vợ xinh đẹp như vậy, em cũng chẳng thèm ra ngoài.”

Lúc này, tôi mới chú ý thấy, sau lưng Giang Giới còn có một cậu thanh niên.

Tuổi không lớn lắm, nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt trong trẻo, khiến người ta không ghét nổi.

Lời khen thẳng thắn khiến tôi có chút ngượng ngùng, còn Giang Giới lại vui vẻ cong khóe môi, “Cút xa vợ tôi chút.”

Hỏi bác sĩ thì được biết ngoài cánh tay phải bị gãy nhẹ, chỗ khác chỉ là thương tích ngoài da, tôi mới yên tâm.

“Sao lại bị thương thế này?”

Giang Giới còn chưa kịp mở miệng, cậu thanh niên đã vội vàng mắng, “Hôm nay gặp một thằng bé hư, xe không có vấn đề gì cả, nó cứ khăng khăng là anh Giới làm hỏng xe nó, đòi chúng tôi đền tiền. Tất nhiên là chúng tôi không đồng ý, thế là nó gọi luôn một đám người đến đập phá tiệm.”

“Không báo cảnh sát sao?”

“Có ích gì, nhìn người đó là biết không phải dạng có thể đụng vào, biển số xe toàn số 8, chẳng có quyền, chẳng có thế thì làm sao mà dùng được biển số như thế chứ.”

Biển số toàn số 8?

Tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Là xe gì?”

“Hummer đen.”

Đứa trẻ vẫn ở bên đó thở ngắn than dài, “Gây sự với cái dạng tổ tông này, về sau xử lý thế nào được. Anh Giới, anh nói xem ông chủ có truy cứu chuyện này không?”

Phía sau nói gì thì tôi hoàn toàn không để lọt vào tai.

Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Lại là Hứa Triệt.

Đột nhiên, một bàn tay túm lấy má tôi.

Tôi đau đớn kêu nhẹ một tiếng, đập vào mắt là đôi mắt trêu chọc của Giang Giới.

Tôi nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, có chút khó hiểu, “Anh không lo sao?”

“Lo cái gì?”

“Thì là, chuyện sau này ấy.”

Giang Giới khịt mũi cười khẩy, “Thì nghỉ việc, nó làm được gì tôi chứ.”

Rồi khóe môi nhếch lên, “Huống chi, tôi còn có bà xã nuôi. Mỗi tháng ba triệu, tiền lương tôi giữ hết, không phải sao?”

Nhắc đến chuyện tôi cầu hôn lúc trước.

Mặt tôi lại đỏ bừng.

Nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Tiền em đều cho anh hết.”

Giang Giới búng nhẹ vào trán tôi, rồi lại nói, “Ngốc.”

7

Giang Giới bị đuổi việc.

Tôi nghe chủ tiệm sửa xe gọi điện báo cho anh ấy rằng, “Chuyện này là tôi có lỗi với cậu. Nhưng đầu bên kia có thế lực quá lớn, tôi cũng không có cách nào…”

Giang Giới rít thuốc, không lộ ra biểu cảm gì.

Sau khi cúp máy, Giang Giới gọi tôi một tiếng: “Vợ.”

Tôi tưởng anh ấy muốn nói về việc mình bị cho thôi việc cơ.

Đang nghĩ cách an ủi, thì nghe anh ấy nói: “Có vẻ như chồng hôi quá thì phải, tắm hộ chồng nào!”

Tôi: ?

Ngẩng đầu lên, Giang Giới đâu có dáng vẻ thất vọng tí nào.

Còn bảo tôi tắm cho…

Mặt tôi đỏ ửng, “Ngày nào anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi!”

“Chuyện gì?” Giang Giới nhướng mày, “Tay phải của tôi bó bột rồi, không được dính nước, muốn nhờ em giúp tôi tắm thôi.”

Sau đó, anh ấy thì thầm vào tai tôi, “Hay là, em có ý nghĩ gì khác? Nói ra đi, muốn gì chồng cũng đáp ứng, kể cả phải mất đi cánh tay này!”

Tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận, đến cả chuyện anh ấy bị mất việc cũng quên tiệt, tức tối đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Còn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của anh ấy ở đằng sau.

Thế nhưng, lúc đang tắm, Giang Giới vẫn phát hiện ra chuyện ban ngày của tôi.

Anh ấy nhẹ nhàng bóp chặt cổ tôi, cau mày, “Làm sao thế này?”

Tôi lúc này mới để ý thấy, cổ mình có một vết máu.

Còn có vài vết hằn giống như bị bóp.

Đại khái là do lúc ban ngày vật lộn nên để lại.

Tôi vội lấy tóc che lại, “Không cẩn thận thôi.”

Giang Giới cười lạnh, “Không cẩn thận mà tự bóp cổ mình, tiện tay cào bản thân mình một cái luôn à?”

Bất lực, tôi đành phải nói thật.

“Ban ngày em đến chỗ nhà xây dở lấy đồ thì bị người ta bám đuôi.”

Thấy sắc mặt Giang Giới lập tức tối sầm lại, tôi vội giải thích: “Nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, có người đã cứu em.”

Giang Giới không nói.

Hai người cứ đứng im như vậy.

Trong phòng tắm nhỏ hẹp, hơi nước bốc lên nhạt dần, gió thổi vào người có chút lạnh lẽo.

Tôi rùng mình một cái.

Giang Giới mới phản ứng lại, lấy khăn tắm quấn chặt tôi lại.

Tôi kéo tay anh ấy, “Anh tức giận à?”

“Anh không nên để em một mình đi như thế.”

Trong mắt anh ấy là sự đau lòng và hối hận không che giấu.

Nhưng người sai là tôi.

Tôi không thể kìm nén được nữa, một hơi nói hết ra hết những chuyện tôi biết, “Đều là do Hứa Triệt làm, chính là người đã từng tặng hoa hồng cho em ở trường. Chiếc xe Hummer là của anh ta, anh ta cố ý đập phá cửa hàng để gây chuyện với anh; công nhân cũng là anh ta gọi đến, chỉ ngồi đợi ở đó chờ cứu em; anh ta còn biết chúng ta ở đây, nói là sẽ kiện anh…”

“Em không hiểu tại sao anh ta lại xấu xa như vậy, cứ theo dõi em không buông. Xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu không phải vì em…”

Tôi không nói hết được, bắt đầu khóc không kiểm soát.

Muốn khóc to cho xả hết những ấm ức của hai kiếp này.

Tôi không hiểu, tôi chưa từng trêu chọc gì Hứa Triệt.

Tại sao anh ta cứ không chịu buông tha tôi.

Thấy tôi khóc dữ, Giang Giới dùng khăn tắm lau mặt cho tôi, “Sao lại khóc thế này.”

“Anh không trách em chứ?”

“Trách em cái gì, trách em quá xinh đẹp, sức quyến rũ quá lớn, đi ra đường bị kẻ xấu để mắt đến à?”

Người này sao lại…

Cảm xúc vừa nãy của tôi bị hai câu nói của Giang Giới làm cho biến mất không còn tăm tích, tôi hít mũi, “Giang Giới, anh có hối hận không?”

“Hối hận gì?”

“Đã cưới em.”

Giang Giới không trả lời, ngược lại còn hỏi: “Em có hối hận không? Đi theo gã thợ sửa xe không có gì mà giờ ngay cả công việc cũng mất.”

Tôi lắc đầu liên tục.

“Vợ anh không hối hận thì anh hối hận cái gì.”

Giang Giới hơi nhướng mày, “Vợ anh, con trai của nhà giàu có cũng không thèm, lại coi trọng anh này, mất tiền mất người cũng muốn đến với anh, anh có gì ấm ức chứ.”

Lời này nói ra, tôi lại muốn khóc.

Thực ra, tôi đúng là đã khóc thật.

Tôi nằm gọn trong vòng tay của Giang Giới, “Em yêu anh.”

Giang Giới không ngờ tôi sẽ tỏ tình, cả người cứng đờ.

Anh ấy gắt gao ôm chặt tôi vào lòng, khàn khàn nói một tiếng “Ừm”, “Chồng yêu ở ngay đây