Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG [FULL] Chương 5 : YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG

Chương 5 : YÊU THƯƠNG DỊU DÀNG

12:09 chiều – 20/05/2024

10

Giang Giới thuê trước một căn hộ.

Là một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ.

Cỡ gần bằng nhà chúng tôi ở thành phố B, nhưng giá đắt gấp ba.

“Chi phí sinh hoạt ở đây cao, tiền của anh đều đổ hết vào công ty rồi”.

Giang Giải nói, giọng có chút ngượng ngập hiếm thấy, “Tiền trong thẻ của em, anh đã tiêu một ít”.

“Vốn dĩ là của anh mà”.

Giang Giải hôn lên khóe miệng tôi, “Đợi đến sau này, lương của anh đều đưa cho em hết”.

Công ty đã thành lập rồi, tất nhiên không thể cứ đi đi lại lại thế này được.

Bản thân tôi vốn chẳng thích gì thành phố B cho lắm.

Thảo luận với Giang Giới, hay là tôi nghỉ việc rồi cũng đến Thâm Quyến để phát triển.

Kiên trì đến tận ngày khai giảng, tôi về trường làm thủ tục nghỉ việc.

Lúc đó công ty logistics của Giang Giới đã có quy mô ban đầu, anh với tư cách người tiên phong khởi nghiệp còn được mời tham dự phỏng vấn.

Mấy đồng nghiệp hồi trước hay nói chồng họ mua Mercedes, kêu Giang Giới bảo dưỡng lại gặp tôi, chủ động đến chào hỏi, “Hôm trước xem tivi thấy chồng cô rồi. Cô bảo Giang Giới là một cổ phiếu tiềm năng mà, đúng là phụ nữ có tầm nhìn khác nhau, giờ thì giỏi rồi”.

Có người ở bên cạnh phụ họa, “Còn phải nói, mắt nhìn của Tiểu Hy tinh lắm, nếu có anh chàng xuất sắc nào, giới thiệu cho chúng tôi nữa nhé”.

Tôi lướt qua đám người đang vây quanh mình.

Cùng đám người năm xưa đứng sau lưng bàn tán về Giang Giới.

Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với bọn họ nữa, chỉ cười cười đáp lại cho qua.

“Trần Tiểu Hy”.

Sắp ra khỏi cổng trường, tôi đột nhiên nghe thấy có người gọi.

Là Lưu Anh.

Cô ta mặc váy đồng phục màu đen, sải bước đi lại.

Giọng điệu có chút cứng nhắc, mở miệng liền nói, “Trước kia tôi vì lợi ích nhỏ, mai mối cô và anh họ tôi, tôi nợ cô một lời xin lỗi”.

Tôi mím môi, “Không cần phải xin lỗi tôi đâu”.

“Đợi đã”

Lưu Anh nắm lấy tay tôi, “Tiểu Hy, xin lỗi, tôi cũng là bất đắc dĩ”.

Nghe xong câu này, tôi mất hết nhận thức.

Lúc tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường.

Đệm mềm mại.

Phòng rất rộng, bên ngoài cửa sổ sát đất tràn ngập hoa hồng.

Đây là… biệt thự tôi từng ở mười năm.

Não tôi trong phút chốc rối tung, phân biệt không rõ chuyện của hai kiếp này.

Chẳng lẽ, tôi không chết?

Tôi vẫn đang ở biệt thự, mọi thứ chỉ là một giấc mơ?

Đang ngây người suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bị đẩy ra.

Hứa Triệt bước vào.

“Tỉnh rồi?”

Tôi theo bản năng định ngồi dậy, nhưng lại thấy cả người mềm nhũn không còn chút sức lực.

“Đừng giãy giụa nữa, em không thể động đậy đâu”.

Tôi nhớ đến Lưu Anh trước khi mình bất tỉnh, “Là anh? Hứa Triệt, anh có biết giam lỏng người khác trái phép là vi phạm pháp luật không”.

Vừa dứt lời thì Hứa Triệt lập tức cười ha hả như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.

Cười như điên.

“Giam lỏng trái phép? Trần Tiểu Hy, em vốn là của tôi!”.

Anh ta tiến lại gần tôi, trong mắt lóe lên tia điên cuồng cố chấp, “Em không biết đúng không, thực ra chúng ta vẫn luôn là một đôi, cứ sống ở đây thế này”.

Tôi lúc này rốt cuộc cũng hiểu.

Tại sao mặc cho tôi cẩn thận trốn tránh mà vẫn không tài nào thoát khỏi Hứa Triệt.

Thì ra, anh ta cũng trùng sinh.

Tôi hoàn toàn bình tĩnh lại, “Vốn là một đôi? Hứa Triệt, mỗi ngày ở bên anh đều như trải qua cả năm, sống không bằng chết. Nếu không phải do anh lấy bố mẹ tôi ra uy hiếp thì sao tôi có thể ở đây cùng anh”.

Nghe tôi nói vậy, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh ta, “Cô…”

“Đúng vậy, tôi cũng nhớ lại mọi chuyện trước đây”.

Tôi nhìn Hứa Triệt, “Nên kiếp này, tôi sẽ không cho anh cơ hội làm tổn thương tôi nữa”.

“Sao tôi có thể nỡ làm tổn thương em được. Không đúng, Tiểu Hy, em yêu tôi mà, chúng ta đã ở bên nhau mười năm rồi. Là lỗi của tôi, tôi không nên để em một mình trong biệt thự, nếu không thì em cũng không đến nỗi…”

Anh ta không nói tiếp.

Nhưng tôi biết, anh ta muốn nói nếu không thì tôi cũng không ch/ết.

Nghe đến đây tôi chỉ muốn cười, “Hứa Triệt, anh vẫn chưa hiểu sao? Sau khi bố mẹ tôi mất, tại sao tôi vẫn ở bên anh. Đó là vì tôi muốn thu thập chứng cứ, báo thù cho bố mẹ tôi. Tôi muốn đích thân chứng kiến cảnh anh bị tống vào tù, nếu không thì sao tôi có thể cam lòng”.

“Anh không muốn biết vì sao bí mật trong công ty của anh bị tiết lộ ư, tại sao những việc thối tha mà anh tự cho rằng giấu rất khéo trước đây lại bị cảnh sát biết chứ, là do tôi cả. Mục đích của tôi, chính là khiến anh phải trả giá bằng máu”.

“Đủ rồi!”

“Chưa đủ”. Tôi quyết định nói hết cho hả dạ, “Sau khi anh bị tống vào tù, là tôi lập tức đốt nhà, tôi muốn khiến anh mất sạch tất cả”.

“Bao gồm cả thứ đã bị anh làm bẩn.

Chính là tôi”.

“Tại sao, tôi yêu em đến thế, tại sao…”

Kiếp trước, tôi từ chối lời tỏ tình của Hứa Triệt.

Anh ta lừa bố tôi vay tiền nặng lãi, rồi ép tôi phải ở bên anh ta. Bố tôi không muốn tôi ấm ức, chủ động ra đầu thú;

Mẹ tôi vì lo lắng quá độ, tổn hại sức khỏe, Hứa Triệt cắt đứt nguồn thuốc thang của mẹ tôi, khiến tôi phải chuyển vào biệt thự ở.

Tôi nhìn Hứa Triệt cười lạnh, “Tình yêu? Anh cũng xứng nói đến hai chữ này sao”.

Nói xong, tôi đứng dậy khỏi giường, vặn vặn tay chân đã bị trói.

Hứa Triệt ngây người, “Sao cô…”

“Làm sao mà động đậy được?” Tôi vô cảm nhìn anh ta, “Kiếp trước anh bỏ thuốc mê tôi, khiến tôi mất đi sự trong sạch, cùng một sai lầm, làm sao tôi có thể mắc phải lần thứ hai”.

Nói xong, tôi ra hiệu cho bên ngoài.

Cảnh sát ẩn nấp ập vào.

Hứa Triệt trở nên điên cuồng, anh ta vẫn lớn tiếng với tôi, “Tiểu Hy, chúng ta quên hết đi, bắt đầu lại từ đầu có được không. Mọi chuyện em làm tôi đều không để bụng, tôi tha thứ hết cho em”.

Tôi nhìn thấy Giang Giới từ từ xuất hiện ở ngoài cửa.

Tôi nhanh chân chạy đến.

Đi ngang qua Hứa Triệt, tôi khẽ nói, “Nhưng tôi thì không tha thứ cho anh”.

Hứa Triệt bị áp giải đi.

Toàn thân tôi như mất hết sức lực, ngã gục vào lòng Giang Giới.

“Chồng, anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Giang Giới lắc đầu, “Mọi chuyện đã qua rồi”.

Phải rồi, đã qua rồi.

Tất cả thị phi đúng sai, đều chẳng liên quan đến tôi nữa.

Từ nay tôi chỉ là vợ của Giang Giới.

“Có thời gian, anh đưa em đi thăm mộ bố mẹ nhé”.

Khóe miệng Giang Giới cong lên, đáp, “Được”.

11

Ngay từ ngày đầu tiên tôi tái sinh.

Tôi đã tìm lý do để bố mẹ rời khỏi thành phố.

Trở về quê cũ.

Nghỉ hưu sớm, sống cuộc sống bình yên.

Họ không biết chuyện tôi kết hôn với Giang Giới, tôi cũng không dám nói.

Đến Tết Giang Giới chất đầy đồ Tết đến nhà tôi để chúc mừng năm mới, tiện thể cầu hôn.

Đến tháng 3 năm đó, chúng tôi cuối cùng đã tổ chức đám cưới.

Sống cả hai kiếp người, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mặc váy cưới.

Bố mẹ Giang Giới đã mất, từ nhỏ không có người thân.

Phía hai bên đều chỉ có nhà tôi ở đây.

Anh cúi đầu rót trà, khi gọi “Bố, mẹ”, tôi rõ ràng nhìn thấy khóe mắt anh đẫm lệ.

Không hiểu sao, tôi bỗng nhớ đến kiếp trước.

Lúc tôi qua đời, Giang Giới gần 40 tuổi nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng.

Tôi cũng chưa từng nghe bất kỳ tin tức về chuyện yêu đương của anh.

Trong sạch như một kẻ vô tình, cũng chẳng giống người trần tục.

“Nếu anh không cưới em, anh sẽ tìm kiểu vợ như thế nào?”

Đêm đó, tôi không nhịn được mà hỏi Giang Giới.

“Không biết.” Giang Giới suy ngẫm một lúc, “Chắc không tìm nữa, đã quen một mình rồi”.

“Vậy lúc đó tại sao anh lại đồng ý lời cầu hôn của em”.

Nghe vậy, Giang Giớii có vẻ như đang hồi tưởng.

Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy cong môi lên.

Anh nói: “Lúc đó chỉ cảm thấy, có thêm một người cũng tốt. Huống hồ lại là một cô dâu xinh đẹp như em”.

Tôi trợn tròn mắt: “Vậy là anh vì sắc mà động lòng à?”

“Có lẽ không, dù sao em cũng có thẻ ngân hàng nữa”.

Giang Giới nhịn cười: “Tôi thấy tiền, cũng động lòng”.

Thấy tôi chu môi, Giang Giới hôn lên trán tôi: “Cảm ơn vợ yêu, đã cho anh một mái nhà”.

Không phải.

Là tôi phải cảm ơn Giang Giới mới đúng.

Sống lại hai kiếp, cho tôi gặp được tình yêu thực sự.