Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại ÁP TRẠI CÔNG CHÚA- Full Chương 1: ÁP TRẠI CÔNG CHÚA

Chương 1: ÁP TRẠI CÔNG CHÚA

12:26 chiều – 20/05/2024

1

Ta gọi là A Ninh.

Đây là tên do thủ lĩnh thổ phỉ đặt cho ta, nói là hi vọng ta bình an.

Ta thầm cười lạnh trong lòng.

Tên thổ phỉ này đương nhiên là hi vọng cô nương hắn trắng trợn cướp đoạt được bình an!

Nếu không thì sao có thể vì hắn mà sinh con dưỡng cái?

Thủ lĩnh đám thổ phỉ tên gọi là Chu Lộc, hắn thực sự xứng đáng với cái danh hào thổ phỉ của mình, hình dáng cao lớn, vạm vỡ thô kệch.

Khuôn mặt bị che phủ bởi bộ râu quai nón, cộng với một đầu tóc rối bù, khi hắn đứng ở đó, trông không khác gì một ngọn núi nhỏ.

Ta miễn cưỡng lắm mới đứng đến đầu vai của hắn.

Cánh tay của hắn còn to hơn cả bắp chân của ta, một đôi mắt hổ sáng ngời, mày rậm mũi cao.

Cảm giác chỉ cần một quyền hắn cũng có thể nện chết được ta.

Lúc vừa mới tỉnh dậy, hắn đứng ngược sáng, cái bóng kia trông giống hệt một con yêu quái đang giương nanh múa vuốt muốn ăn thịt người.

Ta bị dọa ngất đi lần nữa.

Tỉnh lại lần nữa, là một đại tẩu bên trong sơn trại đang trông coi ta.

Ta cẩn thận hỏi thăm tin tức từ nàng, khi biết được giờ phút này ta đang ở bên trong một sơn trại thổ phỉ, suýt chút nữa lại ngất đi.

Miễn cưỡng ổn định lại tâm lý, ta quan sát vị đại tẩu này, trong lòng lại không khỏi dâng lên nỗi buồn.

Có lẽ nàng cũng là bị cướp đoạt đến nơi này? Bây giờ bình thản như vậy, có phải là đã tuyệt vọng chấp nhận số phận rồi hay không?

“Cô nương, cô tên là gì?”

“Ta tên là …”

Trong đầu ta trống rỗng. Tên của ta là gì? Ta là ai?

Trong lòng ta lập tức luống cuống, nắm chặt tay vị đại tẩu kia, liên tục hỏi: “Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”

Đại tẩu vội vàng gọi đại phu ở trong sơn trại tới, sau một phen chẩn trị, hắn nói đầu của ta bị thương nặng, có lẽ là đã bị mất trí nhớ.

Ta sửng sốt.

“Mất trí nhớ?” Có người thắc mắc.

Đại phu vuốt vuốt chòm râu dê, quay qua giải thích với người nọ: “Vâng thưa đại đương gia, vị cô nương này…”

Ta trừng mắt nhìn sang.

Đại đương gia?

Cái tên thổ phỉ đáng chết này!

Chính là hắn!

Khẳng định là hắn đã trắng trợn cướp đoạt ta, trong lúc ta phản kháng kịch liệt, liều chết không theo, hắn liền nắm đầu ta đập vào gốc cây, khiến cho ta bị mất trí nhớ!

Chắc chắn là như vậy!

Ta sẽ liều mạng với hắn!

Ta nhảy xuống giường và lao về phía ———

Ngay khi chân vừa chạm đất, cơ thể ta đã mềm nhũn quỳ sụp xuống.

Ta: “…”

Tên thủ lĩnh thổ phỉ kinh ngạc nhảy sang một bên: “… không cần phải như vậy, ta chỉ là tiện tay cứu ngươi mà thôi…”

“Ngươi! Súc sinh!”

Hắn lại còn dám nói là cứu ta!

Lửa giận bùng lên, ta lại ngất đi một lần nữa.

2

Ngày thứ hai tỉnh lại, người chăm sóc cho ta đã được đổi thành một bà lão mặt mũi hiền lành.

Trên mặt bà lão có một vết sẹo, gần như hòa vào một thể với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.

Chết tiệt, cái đám thổ phỉ này không coi phụ nữ là con người! Lại có thể đánh người ta thành cái dạng này!

Ta vừa đồng cảm vừa thương xót nhìn bà lão.

Chờ đến khi ta trở về, nhất định ta sẽ dẫn người đến tiêu diệt hết đám thổ phỉ này!

Thế nhưng ta nên về đâu?

Ta hoàn toàn không thể nhớ ra được!

Những người phụ nữ bên trong sơn trại, những đứa trẻ và cả những tên thổ phỉ khác đều nói đã nhặt được ta ở dưới chân núi.

Lúc đó xung quanh không có một bóng người, chỉ thấy ta đang nằm cạnh một gốc cây, không còn hơi thở. Trên người không có món trang sức nào, chỉ mặc một thân váy lụa trắng như tuyết.

Bọn hắn đã đào xong hố, ngay tại lúc đang định khiêng ta đi chôn thì đột nhiên ta rên lên một tiếng.

Thấy ta chưa chết, bọn họ mang ta về sơn trại, hái thuốc, bó thuốc, nấu thuốc chữa trị liền ba bốn ngày.

Tất nhiên là ta không tin.

Trước nay thổ phỉ vẫn luôn là những kẻ hung ác, làm sao có thể có tấm lòng Bồ Tát?

Mà những người phụ nữ này, chắc chắn là đã bị uy hiếp, bắt buộc phải cùng nhau lừa dối ta.

Còn những đứa trẻ kia, người lớn dặn thế nào tự nhiên bọn chúng sẽ nói y như thế.

Ta hiểu được, nên cũng không trách bọn họ.

Nhưng không hiểu sao mấy tên thổ phỉ mà cũng phải nói láo, quả thực là bọn cầm thú!

Bọn chúng trắng trợn cướp đoạt ta về núi, còn muốn ta cam tâm tình nguyện ủy thân cho thổ phỉ ư? Đúng là mơ mộng hão huyền!!!

Ta yên lặng tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, thăm dò một chút tình huống ở trong trại, thừa dịp đêm tối trăng mờ, lén lút bỏ trốn, kết quả là bị ngất ngay giữa sườn núi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm giác được có người đang lôi kéo quần áo của mình.

Ta lập tức thanh tỉnh, xoay người ngồi dậy, nắm chặt vạt áo của mình, nhìn thấy là Chu Lộc, trong lòng vừa sợ hãi vừa dâng lên nỗi hận.

Ta chửi ầm lên: “Ngươi là cái đồ biến thái! Ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong lại là đồ cầm thú! Ngươi muốn dậu đổ bìm leo ư? Ngươi nhất định muốn ép ta chết có phải không?”

“Rõ ràng chính là các ngươi bắt ta phải lấy cái chết để bảo toàn bản thân, vậy mà lại tô vẽ thành người cứu ta! Còn không sợ mất mặt! Bây giờ đã lộ ra bản chất thật rồi phải không? Đồ vô sỉ! Hạ lưu!”

“Tốt nhất là ngươi mau mang trả ta về nhà đi! Nếu không chờ đến khi ta chạy thoát được, nhất định ta sẽ bắt ngươi tống vào đại lao!”

Hoàng đại phu chấn động: “Hả? Nha đầu này, ngươi đang nói ——”

Chu Lộc giơ tay ra ngăn cản, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi nói: “Cứ để cho nàng mắng, mỗi lần mắng một kiểu, nghe cũng thú vị đấy!”

Ta: “…”

Tức chết ta rồi!

Ta lại bất tỉnh.

3

Những người phụ nữ và đám trẻ con bên trong sơn trại đều vây quanh ta, sợ ta lại chạy mất.

Có vẻ như không có cách nào để trốn thoát.

Ta cũng không muốn những người đáng thương này bị liên lụy vì ta, thế nên ta quyết định đổi sang phương thức khác.

Ta giả vờ chấp nhận số mệnh, thành thật đi theo các nàng lên núi hái thuốc, mang quần áo xuống suối giặt giũ.

Ta thấy rất ngạc nhiên: “Hái thuốc để bán?”

Thổ phỉ thường hay giết người cướp của, nhưng phụ nữ bên trong sơn trại lại phải hái thuốc để bán ư?

“Đúng vậy, có thể phụ giúp một chút chi phí trong sơn trại.”

“!!!”

Mọe kiếp cái đám thổ phỉ này! Cướp đoạt được nhiều của cải như vậy mà lại không cho phụ nữ trong nhà một xu sao?

Cũng đúng, phụ nữ chỉ là một công cụ để những tên thổ phỉ này phát tiết dục vọng và sinh con đẻ cái, làm sao có thể nhận được một chút thương hại nào từ bọn chúng!

Ta nắm chặt thảo dược trong tay, suýt chút nữa nghiến nát cả răng.

“Mọi người yên tâm, nhất định ta sẽ cứu được mọi người!” Ta nói ra lời thề son sắt.

“Ha ha, nha đầu này, thật sự là cứng đầu không chịu nổi!” Trần đại nương lắc đầu nhìn ta.

Lưu đại tẩu cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “A Ninh, chúng ta không phải là những người phụ nữ đáng thương bị cướp lên núi, trước đây những người đàn ông của chúng ta vốn là nông dân của mấy thôn làng lân cận, mấy năm trước cuộc sống không dễ dàng…”

Ta giơ tay lên cắt ngang lời của nàng: “Ta biết rồi!”

Còn lâu ta mới tin.

Ta hung hăng nhặt một nắm cây bã đậu.

Trở về ta sẽ cho Chu Lộc biết tay!

Khi hắn sống dở chết dở đi ra từ nhà xí, ta nhảy ra từ trong bóng tối, từ đằng sau đẩy hắn ngã xuống đất, ngồi lên lưng của hắn, sau đó dùng một cây gậy đã được vót nhọn dí vào sau gáy của hắn, ép hỏi: “Nói! Ta là ai? Nhà ta ở đâu?!”

Đôi môi của Chu Lộc run rẩy, hai tay muốn dùng lực chống người đứng dậy, nhưng lại suy yếu ngã sấp xuống, chỉ có thể oán hận nói một câu: “Độc phụ!”

Hắn ngất đi.

Ta sững sờ, đưa tay lên mũi để dò hơi thở… không có!

Sẽ không… khiến hắn chết luôn đấy chứ?

“Này, Chu Lộc, này! Này này!”

Hắn không có phản ứng!

Ta lo lắng!

Nếu như hắn chết, ta sẽ không thể tìm hiểu được tin tức gì!

“Chu Lộc! Có ai không? Hoàng đại phu ——”

Mắt của hắn khẽ ti hí mở ra nhìn, bị ta phát hiện.

Trong nháy mắt dâng lên cơn giận dữ.

Ta tức giận ngồi trên lưng hắn đấm thùm thụp, vừa đấm vừa mắng: “Đồ chết tiệt, còn dám lừa gạt ta! Này thì lừa ta! Dối trên lừa dưới, ta phải đánh ngươi ba mươi gậy!”

Hắn giãy dụa trốn tránh, còn cười nói: “Haha, mỗi lần ngươi mắng chửi đều dùng những câu rất mới mẻ!”

Ta suýt ngất đi vì tức giận.

Hắn lại còn xem như trò vui?!

Ta hung ác đạp cho hắn hai phát, sau đó ôm một bụng tức giận trở về phòng.

4

Vương tẩu nói đàn ông đều thích những người phụ nữ dịu dàng cẩn thận.

Ta do dự nửa ngày, sau đó quyết định thay đổi phương thức.

Đối với Chu Lộc hỏi han ân cần, quan tâm từng li từng tí.

Nhưng có vẻ như ta không giỏi trong việc chăm sóc người khác, cũng không biết nấu cơm.

Cho nên ta bám theo một bà lão trong sơn trại học làm một bát mì trường thọ.

Ta nếm thử, rất khó ăn.

Bưng nó đến cho Chu Lộc, hắn vừa ăn vào miệng đã lập tức phun ra ngay.

Hắn giận dữ chỉ vào ta: “Ngươi muốn độc chết ta à? Cho dù ngươi có độc chết được ta, ta cũng không biết ngươi là cô nương nhà ai đâu!”

Hắn không cho ta xuống bếp nữa, thế là ta quyết định giúp hắn giặt quần áo.

Phía sau núi có một dòng suối nhỏ.

Ta vừa mới bước tới mép bờ, chân bị trượt một cái, ngã thẳng xuống dòng nước.

Trần đại nương kéo ta lên, vẻ mặt cầu xin, nói nàng đã già, sắp chết rồi, không chịu được sợ hãi, bảo ta đừng có dọa chết nàng, khiến nàng phải đi gặp Diêm Vương sớm.

Ta lúng túng xin lỗi.

Chu Lộc chạy đến nhanh như một cơn gió, nhặt lấy đống quần áo trên bờ sông rồi lại chạy đi nhanh như chớp.

“Ta không cần ngươi giặt quần áo cho ta!”

Theo âm thanh vang vọng khắp núi rừng, một mảnh vải rơi ra từ trong ngực của hắn, phủ xuống bụi cây bên dưới, lộ ra một chiếc quần cộc nhăn nhăn nhúm nhúm.

Ta quệt mũi một cái, đảo mắt một vòng, tiến đến nhặt lên.

Người đàn ông lại quay lại nhanh như gió lốc, trừng mắt nhìn ta, lại nhìn chiếc quần cộc trong tay của ta, trong thoáng chốc sắc mặt từ đen chuyển dần sang đỏ.

“Ngươi… ngươi…”

Hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn ta, giống như ta là một tay ăn chơi đang cợt nhả hắn.

Ta: “…”

Hóa ra, hắn ngượng ngùng vì cái này ư?

Ta liếc nhìn chiếc quần trong tay một chút.

“Ôi, Tiểu Lộc, cậu mau đưa A Ninh về đi, nàng vừa mới rơi xuống nước, lúc nãy cậu chạy nhanh quá ta không kịp gọi lại.”

Trần đại nương nói.

Chu Lộc quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới, ngoảnh mặt đi, mặt vẫn còn đỏ nhưng giọng nói lại lộ ra vẻ đắc ý: “Ôi, người như ngươi gió vừa thổi đã bay, lại còn đòi giặt quần áo, còn không sợ bị dòng nước cuốn đi mất tích à.”

Ta: “…”

Ta im lặng lắc lắc chiếc quần cộc trong tay.

Chu Lộc trừng mắt: “Đồ con gái lưu manh!”

Hắn bế ta trở về, hai tay duỗi thẳng, giống như đang phải bê một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Mặc dù vẫn cách một khoảng cách nhỏ, nhưng hơi thở nóng rực của người đàn ông vẫn truyền tới trên người ta.

Dường như đây là lần đầu tiên ta ở gần một người đàn ông như vậy…

Hai cánh tay của hắn rất vững chắc, rất mạnh mẽ…

Ta che lại trái tim đang nhảy bình bịch trong lồng ngực, quay mặt sang phía khác, không nhìn vào hắn.

5

Trong khoảng thời gian này, bọn hắn vẫn xuống núi đi cướp.

Mỗi lần chỉ cướp năm mươi đến ba trăm lượng.

Có người còn phấn khởi nói: “Bọn thương nhân đi qua nơi đây càng ngày càng biết điều, nhìn thấy chúng ta là tự động bưng ngân lượng tới.”

Có người phụ họa: “Bớt được rắc rối mà!”

Thật sự… vượt quá dự liệu của ta.

Có nhiều thời gian rảnh rỗi, mấy người đàn ông trong sơn trại cùng nhau đi săn, khi săn được một con lợn rừng, người bên trong trại phải tưng bừng đến vài ngày.

Có đôi khi ta không tìm được Chu Lộc, ở bên trong trại cũng không có người đàn ông nào.

Ta hỏi Vương tẩu, nàng nói bọn hắn xuống núi để trồng trọt.

Ta: “…” có chút thấy khó hiểu.

Có lẽ, là do ta một mực có thành kiến?

Nhưng vết thương của ta là có chuyện gì đã xảy ra? Vết sẹo vẫn còn đang ở trên đầu đây!

Nếu không phải bị hắn ép buộc, làm sao ta có thể bị thương?

Ta tiếp tục dịu dàng quan tâm, bưng trà rót nước, hầu hạ Chu Lộc.

Chu Lộc một mực không chịu nhận ân tình, lúc thì: “Ngươi hạ độc vào trong nước trà phải không?”

Lúc khác: “Ngươi lại hạ độc vào trong thức ăn này đúng không?”

“Ngươi định làm gì? Ngươi cởi đai lưng của ta làm gì? Ta nói cho ngươi biết! Mặc dù ta là thổ phỉ, nhưng ta không phải là một người đàn ông tùy tiện!”

Người chỉ muốn giúp hắn thay quần áo là ta: “…”

Hai tay của hắn nắm lấy đai lưng, bộ dáng vừa hoảng sợ lại vừa kiên trinh.

Giống như chính hắn mới là con gái nhà lành, còn ta là tên thổ phỉ tội ác tày trời kia.

Ta cũng tức giận, giơ tay đập bàn: “To gan! Đã khi nào ta phải ăn nói khép nép hầu hạ một người như vậy, ngươi đừng có mà có phúc lại không biết hưởng!”

Chu Lộc: “Ngươi…ngươi…ngươi cũng đâu phải là đại tiểu thư nhà quyền quý, lại còn kiêu ngạo như vậy!”

Ta: “…”

Ta quay người đi tìm những người khác hỏi chuyện.

Ta không tin, trong sơn trại nhiều thổ phỉ như vậy, không lẽ người nào cũng có thể kín miệng!

Ta bưng trà cho Lý ca, bưng thuốc tới cho Lưu tiểu đệ, chuẩn bị bữa ăn cho Trần đại ca.

Mở miệng một tiếng “ca ca”, ngậm miệng một tiếng “đệ đệ”, điệu bộ mười phần chân thành.

Chu Lộc rất không vui.

Luôn luôn hung dữ trừng mắt với những người mà ta “khách sáo lấy lòng” kia, những người bị trừng đều co đầu rụt cổ lại, lén lút trốn đi, thậm chí mỗi lần nhìn thấy ta đều sẽ đi đường vòng.

Giống như ta là một người không thể dây vào.

Ta không thể nhẫn nhịn được nữa, tìm cơ hội trở về trừng lại hắn: “Ngươi làm gì vậy? Đang thể hiện uy quyền của mình à?”

Chu Lộc cười lạnh: “Ngươi chính là cái đồ sói mắt trắng!”

Hừ!

Ta lại tiếp tục lôi kéo làm quen những người khác trong sơn trại.

Xác thực là bọn hắn không hề giống thổ phỉ.

Bên trong sơn trại, già trẻ nam nữ đều rất hòa thuận, cũng không có ý đồ gì xấu, mặc dù có chút thô lỗ và không thèm nói đạo lý, giọng nói thì oang oang, lúc mắng người thì mười tám đời tổ tông của người ta cũng moi lên.

Chỉ cần một lời nói không hợp là mấy người đàn ông sẽ lao vào đánh nhau.

Nhưng mà, vừa mới đánh nhau lúc giữa trưa, đến ban đêm lại cùng nhau ngồi một chỗ oẳn tù tì uống rượu là chuyện hết sức bình thường.

Không giống với trước kia…

Trước kia như thế nào nhỉ?

Không thể nhớ ra được.

Ta và Lưu tiểu đệ rất thân thiết với nhau, bởi vì hắn nói lúc đó là hắn giúp đỡ khiêng ta về.

Ta giặt quần áo cho hắn, giúp hắn bôi thuốc.

Hắn không cha không mẹ, là những người bên trong sơn trại cùng nhau nuôi lớn hắn.

Hắn gọi ta là tỷ tỷ.

Mở miệng là một tiếng tỷ tỷ, gọi rất thuận miệng, cũng rất ngọt ngào.

Ta cũng thực sự coi hắn là em trai.

Trong thoáng chốc ta nhớ tới một đoạn kí ức mơ hồ: một nhóc con mập mạp tròn vo, đi theo đằng sau ta, luôn miệng gọi tỷ tỷ, nhưng lúc ấy ta lại cảm thấy nó rất phiền phức.

Lưu tiểu đệ còn chưa tới mười lăm tuổi, tính tình vui vẻ hoạt bát, luôn chọc cho người khác cười ha ha.

Sắc mặt Chu Lộc u ám đi tới trước mặt ta, giật Lưu tiểu đệ cách xa khỏi người ta, âm u nói: “Ta dẫn ngươi xuống núi.”

6

Chu Lộc nói: “Mặc dù ngươi chỉ mặc áo trong, nhưng chất liệu thượng đẳng, chắc chắn là người không phú thì quý.”

Ta mặc trang phục của nam giới, bôi bùn lên mặt, cùng với hắn đem theo chân dung của ta xuống núi.

Bức chân dung kia chính là ta tự vẽ.

Lúc mọi người trong sơn trại nhìn thấy ta vẽ, tròn mắt ngạc nhiên, liên tục khen ngợi ta lợi hại, tài giỏi.

Lưu tiểu đệ nhờ ta vẽ cho hắn, vừa nói xong lại vội sửa lời: “Không được không được, tỷ sẽ sớm tìm được người nhà của mình, làm sao có thể dính líu quan hệ với chúng ta, sẽ bất lợi cho thanh danh của tỷ.”

Niềm háo hức vì sắp tìm được người nhà nhạt đi rất nhiều, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.

Bọn họ, đều là người tốt.

Trên đường đi Chu Lộc luôn để mắt đến ta.

Chốc chốc lại ngắm ta một chút, một hồi lại liếc ta một lần.

Ta không chịu được: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

“Ngươi biết vẽ tranh… vậy có biết viết chữ không?”

Ta nhíu mày, trong đầu không nhớ nổi một chữ: “Không biết nữa, hình như chỉ học vẽ tranh, không học viết chữ.”

Hắn quay đầu nhìn lên phía trước.

Ta nghĩ rằng hắn đã hỏi xong, không ngờ hắn lại đột nhiên mở miệng: “Lúc ngươi vẽ tranh nhìn rất xinh đẹp, xinh đẹp như tiên nữ.”

Ta: “…” mặt ta chợt đỏ lên, nóng bừng.

Cái đồ thổ phỉ không đứng đắn!

Ở thị trấn gần nhất cách ngọn núi bảy dặm, không tìm được manh mối.

Chúng ta lại tiếp tục đi xuống dưới huyện xa hơn một chút.

Huyện thành phồn vinh, người qua người lại.

Chu Lộc mang theo ta đi dạo khắp đông tây, còn mua một đống đồ chơi nhỏ, ta vui vẻ đến mức suýt chút thì quên mất việc chính.

Hắn liếc nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.

Trong lòng ta cảm thấy căng thẳng: “Làm sao?”

Hắn nhìn thẳng vào ta: “Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ thừa cơ chạy trốn, dù sao ta cũng không dẫn người theo, ngươi có rất nhiều cơ hội.”

Ta: “…”

Có nghĩ tới, nhưng không thực tế.

Ta chỉ là một cô gái nhỏ đơn độc lại bị mất đi kí ức, muốn đi khắp thế gian tìm được người thân của mình, không bằng đợi ở trong trại thổ phỉ này còn an toàn hơn gấp bội.

Ta chỉ bị mất trí nhớ thôi, chứ đâu phải kẻ ngốc.

Khoảng thời gian này, ta cũng hiểu rõ, bên trong sơn trại đúng là thổ phỉ, nhưng chỉ là những thôn dân không vượt qua nổi nghèo khó mới lên núi làm cướp.

Hơn nữa, bọn họ cũng chưa từng hại đến tính mạng của người khác, dù cướp cũng chỉ là lấy đi tiền bạc, cầm tiền xong còn che chở người ta đi qua đoạn đường nguy hiểm.

Là do ta hiểu lầm bọn họ quá nhiều.

7
Còn chưa kịp hỏi thăm nguyên do, trong thành đã ra lệnh giới nghiêm.

Ta và Chu Lộc cùng ở lại khách trạm, không dám ra bên ngoài.

Vì an toàn, ta và hắn cùng ở một phòng, ta ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.

Hầu như cả đêm hắn đều không ngủ, chỉ cần một cơn gió thổi cỏ lay đã nhanh chóng đứng dậy, trốn ở phía sau cửa sổ xem xét, hoặc là ghé vào bên cạnh cửa nghe động tĩnh.

Cũng may, tuy nghe được ở bên ngoài tiếng giết rung trời, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Nhưng không có quân địch tấn công vào đây.

Về sau mới biết, em trai của đương kim Hoàng đế là Dụ vương mưu phản, còn bắt đi Trưởng Công chúa để uy hiếp Hoàng đế.

Dụ vương mang binh vây quanh kinh thành, trên đường đi còn muốn thâu tóm một số quận huyện thu về dưới trướng.

Có nơi mở rộng cổng thành nghênh đón, nhưng cũng có nơi liều chết phản kháng.

Còn nghe nói, Dụ vương trói Trưởng Công chúa lên một cây cột gỗ, muốn Hoàng đế thoái vị, nếu không sẽ để cho Công chúa phải chịu lăng nhục ở trước mặt mọi người.

Ngay lúc Hoàng đế đang tiến thoái lưỡng nan, Trưởng Công chúa đột nhiên khàn giọng hô to: “Nô tì là Ngân Hạ! Công chúa đã tận trung vì nước!”

Lời vừa nói xong, bị người khác dùng đao cắt đứt cổ họng.

Bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, lệ rơi đầy mặt.

Lại nghe thấy lão tiên sinh đang kể chuyện thở dài: “Ngân Hạ kia là một trong những thị nữ của Trưởng Công chúa, biết chút ít võ nghệ, cho nên vẫn còn sống sau khi chịu đủ mọi loại tra tấn, giả vờ bị câm điếc, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc mới vạch trần sự thật, còn một thị nữ khác tên là Kim Thu, người ta kể rằng do không thể chịu được tra tấn, đã bị lăng nhục đến chết…”

Nỗi buồn đột nhiên kéo đến, tim bị bóp nghẹt quặn đau, ta không chịu nổi nên đã ngất đi.

Tỉnh lại ở y quán.

Chu Lộc hỏi ta: “Ngươi nhớ được gì rồi?”

Ta bối rối: “Ta nhớ được cái gì?”

Ta rất nghi ngờ, lại đột nhiên kinh ngạc: “Tại sao ta lại ở y quán? Ngươi đánh ta à?”

Tên thổ phỉ đáng chết! Vậy mà muốn đánh ngất ta để thừa cơ làm bậy!

Trước đó ta còn cảm thấy tội lỗi vì đã hiểu lầm hắn!

Hắn nhìn ta: “Có muốn tiếp tục tìm nữa không? Nếu không thì trở về, đỡ cho mọi người ở nhà phải lo lắng, còn nữa, không có việc gì thì đừng có giả vờ bị bệnh dọa người khác.”

Ta: “…” lại hiểu lầm hắn?

Lại tìm thêm mấy ngày nữa, vẫn không có manh mối, giống như ta là được sinh ra từ trong khe đá vậy.

Ta mất hết hứng thú.

Chẳng còn muốn nghe ngóng xem mình là ai nữa.

Cứ như vậy đi. Lục bình không có nguồn gốc cũng có gì không tốt đâu, nhỡ thân thế của ta quá bi thảm thì sao? Nghĩ không ra, không chừng là do ông trời đang bảo vệ cho ta.

Trước khi đi, bọn ta nghe được một tin tức tốt: Hoàng đế phong Kim Thu và Ngân Hạnh làm Công chúa, lấy lễ nghi của Công chúa để cho bọn họ được táng nhập Hoàng lăng cùng với Trưởng Công chúa.

Ta gật gật đầu, lặp lại lời của người kể chuyện và tự nhủ: “Nên thế, nên thế.”

Trong lòng tràn ngập nỗi buồn, hoảng sợ và khó chịu.