Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Mẹ Chồng Khuyên tôi nên nhận Nuôi 1 bé gái - Hoàn Chương 4: Mẹ chồng khuyên tôi nhận nuôi 1 bé gái

Chương 4: Mẹ chồng khuyên tôi nhận nuôi 1 bé gái

5:15 chiều – 23/05/2024

7 Các đồng chí cảnh sát đã tìm thấy mẹ ruột của Kiều Kiều.
Tôi nhìn thấy Tô Mộng Mộng ở đồn cảnh sát, giả vờ ngạc nhiên và hỏi:

“Cô là mẹ của Kiều Kiều à?”

“Có vẻ Không đúng lắm nha. Lí Tú Phân nói rằng cả nhà Kiều Kiều đã chết. Mẹ cô bé bị ô tô cán qua, vỡ não tứ chi cũng đã gãy, thi thể không còn nguyên vẹn như thế này được!”

Từ Mộng Mộng khóe miệng giật giật, trong mắt tràn đầy vẻ ủ rũ.

Tôi quay lại nói: “Các đồng chí cảnh sát, các đồng chí phải điều tra Lý Tú Phân thật kỹ. Bối Bối của tôi, năm đó đi cùng bà ta và đã mất tích, lần này bà ta mang theo đứa con có mẹ và ép tôi nhận nuôi.”

“Tôi nghi ngờ bà ta là một kẻ tội phạm thường xuyên buôn bán trẻ em!”

“Còn người phụ nữ này, có lẽ cũng là kẻ buôn người!”

Từ Mộng Mộng tức giận: “Cô đang nói cái gì vậy?” “Đúng là vớ vẩn?

“Tôi đương nhiên có lý đề nghi ngờ. Tại sao cô không báo cảnh sát khi con gái cô mất tích?

“Cô nói cô không biết Lý Tú Phân sao ?, Bà ấy muốn tôi nhận con gái của cô làm con nuôi là ý gì? Đây không phải là một hình thức lừa đảo trá hình sao?

“Đồng chí cảnh sát, tôi yêu cầu phải điều tra vấn đề này thật cẩn trọng!”

Từ Mộng Mộng hoàn toàn im lặng.

Đúng như dự đoán, chất độc được tìm thấy trong món súp gà do Lí Tú Phân đem tới, chất độc cũng được tìm thấy trong nhà bà.

Ngoài ra còn có đoạn video do một người hàng xóm nhiệt tình (thám tử tư) quay lại bên kia đường làm bằng chứng về vụ đầu độc của bà ta.

Cáo buộc đầu độc của bà ta đã được xác nhận.

Có lẽ hết đường chối cãi. Lí Tú Phân nhận hoàn toàn trách nhiệm về sự biến mất của Bối Bối .

Để không vạch trần Chu Yến, Bà ta còn đảm nhận việc lừa Kiều Kiều nhận tôi làm mẹ nuôi.

Đồng thời vì để bảo vệ Từ Mộng Mông và Chu yến. Bà ta còn từ bỏ bản thân để cứu đứa con trai của mình thật là nghĩa cử cao đẹp.

Chu Yến hiện đã chết hợp pháp. Cuộc điều tra tiết lộ rằng anh ta và Li Tú Phân đã âm mưu đưa Bối Bối đi, và giờ anh ta không thể chịu trách nhiệm.

Chu Yến vẫn có thể thoát khỏi chuyện đó với tư cách là Chu Minh. Anh cũng có thể bảo vệ vợ con.

Nhưng liệu tôi có thể để anh ta ung dung như vậy sao?

Hai tháng sau sự việc của Lý Tú Phân, Em trai tôi đã gửi cho tôi một bức ảnh.

“Đó là một người bạn cũ có vẻ ngoại hình ưa nhìn, nhưng thực ra là kẻ lười biếng thích dựa dẫm vào người khác.”

Người đàn ông đó thường dùng danh tính giả Du Thành Long để móc nối với những phụ nữ giàu có, khiến nhiều gia đình tan vỡ. Một người trong số họ đã nhảy khỏi tòa nhà và chết.

Anh ta không những không xấu hổ mà vô cùng tự mãn.

Mấy ngày nay, em trai tôi cứ ba ngày lại mời anh ta đi ăn tối, giữa các bữa ăn thường không ngừng kể về việc quen biết một người phụ nữ giàu có. Chồng của cô ta là người không có chứng minh tài chính hợp pháp, toàn bộ tài sản đều được đăng ký tên cô ta, lên tới hàng chục triệu đô la, và chồng cô ta bây giờ trở nên béo phì đến nỗi cô ta chắc chắn rất khinh bỉ.

Nếu không phải vì chồng cô ta đã kết hôn và không thể đi lăng nhăng, cô ta chắc chắn sẽ bị lừa đảo mất tài sản.

Nghe vậy, người bạn học cũ của em trai tôi liền nhanh chóng bay đến Nam Thành tiếp cận Từ Mộng Mộng như lời em trai tôi kể.

Các thám tử tư của tôi hàng ngày đều cung cấp những bức ảnh hiện trường.

Anh chàng bảnh trai kia (trai bao) đã gặp được Từ Mộng Mộng thành công.
Anh chàng đã gửi hoa, túi xách và mỹ phẩm.

Từ Mộng Mộng chủ động mời anh ta đi ăn tối và uống cà phê.

Anh chàng mở phòng khách sạn với Từ Mộng Mộng.

Anh ta đưa ba đứa trẻ đến công viên giải trí……
Quả nhiên, người đàn ông này diễn đạt đến mức màn trình diễn của anh ta sẽ khiến bạn phải ngưỡng mộ.

Từ Mộng Mộng sớm rơi vào bẫy tình, bọn trẻ cũng rất thân thiết với chàng trai.

Sáu tháng sau, Từ Mộng Mộng không chỉ đóng góp tiền bạc và công sức cho công việc kinh doanh của anh chàng mà còn thế chấp gara mà không nói cho Chu Yến biết, cuối cùng đã bí mật chiếm đoạt tài khoản công của công ty trước khi Chu Yến phát hiện ra.

Hai người xảy ra xô xát ngay tại chỗ, Từ Mộng Mộng được chàng trai bảo vệ, còn Chu Yến thì tuyệt vọng bị đuổi khỏi công ty.

Trong đoạn video do thám tử tư gửi đến, Chu Yến bị trầy xước mặt, thân hình mập mạp yếu ớt ngã xuống đất, ôm eo không đứng dậy được, còn Từ Mộng Mộng thì chống tay lên hông chửi rủa:

“Cũng không xem xem công ty này thuộc về ai cơ chứ. Ai đã trả tiền cho nó? Ai có thể chứng minh điều đó?

“Bảo vệ và tất cả mọi người nhìn cho rõ đây. Người này trước đây là một chàng trai đẹp trai và dựa vào tôi để kiếm sống.

“Bây giờ tôi khinh thường anh ta. Sau này đừng để anh ta bước vào đây nửa bước”

Chu Yến tức giận: “Được rồi được rồi, Từ Mộng Mộng, vì một tên đàn ông mà cô đá tôi sao?”
“Được rồi, cô cứ đợi đấy!”

“Anh là một kẻ nghèo đến một xu dính túi cũng không có, tôi sợ anh sao?”

Chu Yến quả nhiên là không có tiền. Từ Mộng Mộng đã đuổi anh ta đi và lấy lại toàn bộ thẻ cũng như WeChat.
Chu Yến cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Yến ở cổng nhà máy, tôi giả vờ choáng váng.

8 Cười chết đi mất! Năm đó Chu Yến bí mật chuyển hơn 20 triệu từ tài khoản công, tôi đã thuê một đội đặc biệt để điều tra.

Bởi vì hắn đã ở đó lâu như vậy, phải hơn nửa năm mới có manh mối gì đó.

Tuy nhiên, Chu Yến về mặt pháp lý đã là một người đã chết, cho nên gọi cảnh sát cũng vô ích.
Tôi đang nghĩ cách ép Chu Yến quay lại thì anh ta đã xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Chu Yến nói rằng sau khi nhảy xuống biển, anh ấy đã mất trí nhớ, cách đây không lâu mới nhớ lại liền lập tức đến gặp tôi.

Tin thế nào được! Bối Bối cũng tỏ vẻ chán ghét. “Chú là Chu Yến?”

Để khôi phục danh tính của mình, Chu Yến cũng đã làm xét nghiệm quan hệ mẹ con với Lý Tú Phân.
Khi tôi kể về vụ bắt cóc Bối Bối, Chu Yến tỏ ra đau khổ và nói rằng chính Lý Tú Phân đã ép anh làm việc đó.
Dưới sự hướng dẫn của tôi, Chu Yến đã chủ động chuyển căn hộ do Lý Tú Phân đứng tên chuyển cho Bối Bối để chứng minh rằng anh ta rất yêu Bối Bối.

Tôi không biết anh ta đã thuyết phục Lí Tú Phân như thế nào, nhưng bà ta thực sự đã đồng ý.

Trong quá trình chuyển nhượng, ở Nam Thành, anh chàng đẹp trai kia đã sủi mất, chuỗi vốn của công ty Từ Mộng mộng bị phá sản, cô ta liên tục bị đòi nợ.
Nhà và xe của cô ta thì bị ngân hàng cưỡng chế thu hồi. Hai mẹ con cô ta trở thành người vô gia cư và phải thuê nhà trọ giá rẻ để sinh tồn.
Hôm nay, Chu Yến có nhắc đến việc anh ta bị mất trí nhớ được một gia đình nhận vào, anh ta muốn báo đáp ân huệ đó, vừa xoa tay vừa lo lắng nhìn tôi.

Tôi biết, đây chỉ một là thử nghiệm. Khi anh ta được tuyên bố là đã chết trước đó, mối quan hệ vợ chồng giữa chúng tôi tự động bị xóa bỏ, ngay cả khi anh ta lấy lại được danh tính cũng sẽ không có hiệu lực.

Nếu không có sự đồng ý của tôi thì mối quan hệ vợ chồng không thể được nối lại.

Tôi do dự và chuyển năm trăm nghìn nhân dân tệ cho Chu Yến.

“Họ đã có ơn cưu mang anh thì cho họ năm trăm nghìn nhân dân tệ đi. Chúng ta là vợ chồng, anh có cần em đi cùng không?”

Chu Yến nghe tôi nói chúng ta là vợ chồng thì vui mừng khôn xiết. Còn tưởng tôi không biết chuyện của Bối Bối, mối quan hệ sắp được nối lại nhưng anh ta vẫn xua tay.

Không, không, không, Bối Bối con bé mới trở lại, cần em bên cạnh quan tâm con bé. Hơn nữa, Nam Thành ở rất xa, em cũng đã làm việc rất vất vả rồi”
” Đi đi về về thế này mệt lắm.” Anh làm động tác trìu mến, tôi cũng hợp tác.

Bối Bối vẫn lầm lì như mọi khi. Tôi cũng với con bé đưa Chu Yến đến sân bay, nhìn máy bay bay đi rồi nó hỏi:

“Mẹ thấy thế nào về bố?”

Bối Bối chớp mắt: “Mẹ ơi, con có bố không?”

Tôi xoa đầu con bé.
“Đúng là có một người cha như vậy còn tệ hơn là không có.”

Chu Yến mang theo số tiền trở về Nam Thành, phát hiện ra rằng ngôi nhà đã bị ngân hàng thu hồi.
Phải mất vài ngày anh ta mới tìm thấy Từ Mộng Mộng đang thuê nhà và chế giễu cô ta. “Hồi đó ai chê tôi nghèo? Bây giờ thì sao?

Từ Mộng Mộng đã phát điên sau khi bị lừa. Để thuê nhà nuôi ba đứa con, cô ta đã phải làm công việc lau chùi mà bản thân không muốn nhất.
Chu Yến mắng thậm tệ, cô ta vừa xấu hổ vừa nhục, lập tức quay vào nhà nhặt con dao làm bếp lên.
Chu Yến thấy vậy liền nhát gan bỏ chạy.

Tôi và em trai không khỏi bật cười khi xem đoạn video giám sát do thám tử tư gửi đến.

Chó ăn thịt chó thật sự rất buồn cười!

Mặc dù Chu Yến rất ghét Từ Mộng Mộng nhưng dù sao ba đứa trẻ đều là của anh ta.

Sau khi Từ Mộng Mộng rời đi, anh ta đã bí mật cho bọn trẻ ăn, sau đó đi theo Từ Mộng Mộng và nhìn thấy cô ta thuê phòng với một ông già.

Đúng lúc đó, thám tử tư của tôi cố tình đến. “haizz, người phụ nữ này thật là xấu tính.”

Điều này khiến Chu Yến cảm thấy khó chịu.
“Du Thành Long đưa cho anh ta tất cả số tiền. Bây giờ Du Thành Long là một người nghiện rượu nổi tiếng, và cô ấy phải bán thân ở đây.

” Chu Yến nghiến răng hỏi: “Du Thành Long?”

“Đúng vậy, người phụ nữ đó không phải là Từ Mộng Mộng sao? Từng là bà chủ công ty có ba người con?”

Thấy Chu Yến gật đầu, thám tử tư liền vỗ tay.
“Đúng vậy, chính là Du Thành Long, hắn cả ngày cùng chúng ta uống rượu khoe khoang, tôi biết anh ta đó.”
Chu Yến đi theo thám tử trong quán bar mấy ngày, lợi dụng lúc Chu Thành Long say rượu, liền đeo mặt nạ tiến tới đánh anh ta, rồi dùng dao đe dọa buộc anh ta phải nhổ ra toàn bộ số tiền đã lừa đảo. . 9

Du Thành Long say rượu và ngang ngược, không hề sợ dao.

Trong lúc giằng co, Chu Yến đã vô tình cắt cổ anh ta.

Chu Yến sững sờ khi nhìn thấy máu bắn tung tóe.
Sau một hồi choáng váng, anh ta bỏ chạy.

Chu Yến hoảng sợ trở về biệt thự, run rẩy cầu xin tôi cho anh ta một khoản tiền để anh ta có thể trốn khỏi đất nước.
Tôi hỏi thăm tình hình của anh ta và đồng ý cho anh ấy trốn thoát,
Nhưng ở nhà không có tiền mặt, vì sự an toàn của Bối Bối, nên tôi đã nhờ anh ấy đi cùng tôi đến ngân hàng.
Anh ta trốn trong xe không dám ra ngoài, tôi vừa vào ngân hàng đã gọi cảnh sát.
Khi Chu Yến nhìn thấy xe cảnh sát, vô thức muốn lái xe, lại phát hiện chìa khóa xe đã bị rút ra, anh ta bị mắc vào bẫy.
Nhìn thấy tôi giúp đồng chí cảnh sát mở cửa xe, Chu Yến tỏ vẻ khó tin.
“ Ninh Ninh? Tại sao em lại làm vậy?!”

Tôi vui mừng.
“Chu Yến , anh điên rồi sao?”
“Anh phạm tội, lại cầu tôi giúp anh trốn thoát, anh không sợ liên lụy tới tôi sao. Quên nói với anh rằng ,cuộc gọi của cảnh sát là của tôi gọi đó”
“Ha ha anh giỏi thì đánh tôi đi.”
Nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của Chu Yến, tôi gần như bật cười.
Anh ta muốn lao tới đánh tôi nhưng bị cảnh sát khống chế chặt chẽ, nên chỉ có thể chịu đau rên rỉ.
Sau đó tôi giả vờ lo lắng nói: “Nếu dùng dao cướp và giết người, anh muốn chung thân hay tử hình? ”
“Dù sao thì đi tù ít nhất cũng phải mười tám năm!”
Chu Yến trong mắt tràn đầy tức giận.

Tôi nhắm mắt làm ngơ.
“Nếu anh cư xử tốt hơn trong tù, có lẽ anh có thể được thả sớm hơn hai hoặc ba năm đấy. Khi đó anh sẽ lại là một người đàn ông tốt, phải không?”

Chu yến nghe xong khẽ khịt mũi: “Từ Ninh, em biết thật tốt.”

Tôi cười, vén mớ tóc xõa ra sau tai, ánh mắt lập tức lạnh lùng.

“Thật đáng tiếc, Chu Yến. Mười năm trước anh đã chuyển hơn 20 triệu nhân dân tệ từ công quỹ.
Trong sáu tháng qua, tôi đã thu thập chứng cứ và chuẩn bị khởi tố.”

“Tội tham ô mười thì có thể thêm 10 năm nữa.”

“Nhiều tiền như vậy, ít nhất còn hai mươi năm tù nữa.”

“Khi đó tôi có phải nên chúc mừng anh nghỉ hưu”
Chu Ngạn ngừng vùng vẫy, kinh ngạc nhìn tôi: “Cô…”

Tôi khịt mũi lạnh lùng. “Tôi làm sao? anh ngạc nhiên à?”

“Anh nghĩ tôi không thể phát hiện ra anh giả chết và ngủ với cô ta à?

“Anh cho rằng tôi sẽ nhận nuôi Kiều Kiều vì con bé rất giống Bối Bối sao? ”

“Để tôi suy nghĩ một chút, nếu như tôi không tìm được thì anh vẫn định để Bối Bối ở bên ngoài sao?

Anh là bố con bé, tiền của con bé sẽ là tiền của anh phải không?

Chu Yến ngạc nhiên và bối rối: “Cô, sao cô biết? Mẹ tôi nói với cô sao?”

Tôi không trả lời anh ta mà nhìn bầu trời đêm.
“Chu Yến, lần trước tôi gọi điện cho anh, anh nói kiếp này anh nợ ta cái gì, kiếp sau anh sẽ trả lại cho tôi đúng không?”

Tôi thu hồi ánh mắt lại và liếc nhìn anh ta.
“Anh không cần phải đợi đến kiếp sau, đền đáp kiếp này được rồi. Không, kiếp sau anh không cần phải đền đáp. Bây giờ nhìn thấy anh là tôi cảm thấy ghê tởm ”
“Cứ ở trong đó mà hối cải đi.”
Sáu tháng sau, Chu Yến bị kết án. Khi bản án được tuyên, gia đình chúng tôi đi đến ngọn núi cạnh Bằng Thành.

Mẹ tôi thành kính quỳ trên đệm và chắp tay lại. “Chúng con lạy thần núi.” “Cầu cho Bối Bối của chúng con được hạnh phúc, bình an khỏi bệnh tật và tai họa.”

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Bối Bối đang tò mò nhìn vào bức tượng thần núi

Mẹ tôi cười: “Mau tới bái lạy thần đi, vị thần núi này thật sự rất linh thiêng!”
“Mẹ con đã tìm con mười năm nhưng không tìm thấy.. Sau khi cầu ngài, trong mộng lập tức tìm thấy con!” .

Đúng vậy, thật linh nghiệm!
Nếu không có giấc mơ đó, mặc dù không nhận nuôi Kiều Kiều, nhưng khi Bối Bối trở về chắc chắn tôi sẽ không phòng bị, có lẽ kế hoạch Chu Yến thật sự sẽ thành công.

Bây giờ tôi vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến điều đó. Cảnh tượng hữu hình rơi vào Bối Bối, và tôi ngay lập tức có được lòng can đảm vô hạn.

Năm năm sau.
Vấn đề tâm lý của Bối Bối đã được chữa khỏi nhờ tình yêu thương và sự quan tâm của cả gia đình.

Con bé cuối cùng cũng có thể giống như các bạn cùng trang lứa, rộng lượng và vui vẻ, khóc khi muốn, cười khi muốn, thay vì thận trọng và rụt rè. Với thành tích này tôi đã xuất bản thành công một cuốn sách.
Bối Bối đã hoàn thành xuất sắc việc học của mình và đạt kết quả tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Năm năm sau, dưới sự hướng dẫn của tôi và gia sư, vào ngày tôi đưa Bối Bối đăng ký vào trường đại học, tôi nhận được điện thoại báo tin Lý Tú Phân đã qua đời.

Chết tiệt, tôi đã bán biệt thự và căn nhà mà bà ta chuyển cho Bối Bối. Nhà máy đã được chuyển đi, hai năm trước bà ta thậm chí còn không tìm thấy chúng tôi.

Tôi không để người làm tiết lộ đứa cháu quý giá của bà ở đâu, bà ta lập tức đi tìm.
Bà ta làm công việc dọn dẹp chăm chỉ cho cháu trai, nhưng cháu trai bà không đánh giá cao việc đó, ngày nào cũng mắng mỏ bà để vòi tiền.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, Lí Tú Phân đã đảm nhận một số công việc dọn dẹp. Do bà ta không nghỉ ngơi tốt và uống thuốc, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã lên cơn đột quỵ.

Tôi báo tin này cho Bối Bối, con bé có chút choáng váng.

“Mẹ, bà ấy không phải có cháu trai sao? Anh tasẽ làm điều đó, không cần con đến tang lễ đâu.”
Tôi cười
“Được, vậy chúng ta nguyện ý trả 380 tệ phí hỏa táng. “