Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU- Full Chương 2: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 2: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

12:32 chiều – 24/05/2024

6,
Từ hôm đó, Nhị Ngưu không chịu đi đến hàng thịt nữa, một là vì hắn mắc b ệnh sạch sẽ, sợ bẩn; hai là hắn không muốn bị mấy nữ nhân kia đùa nghịch như khỉ.

Thấy ta không phản đối, ta đi đâu, hắn đi đấy, giống như cái đuôi nhỏ của ta.

Ban ngày, ta bận rộn trong quán cơm, hắn sẽ ngẫu nhiên giúp ta vài việc nhỏ, giống như rửa rau, vo gạo.

Lúc xào rau, ta luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, quay đầu lại, hắn nhe hàm răng trắng sáng như mèo ra nở nụ cười thật tươi với ta.

Bởi vì Nhị Ngưu đến, mùa xuân năm nay của nhà ta náo nhiệt hơn một chút.

Sau tết, cha ta lập tức dàn xếp hôn sự cho ta, sau khi thấy Nhị Ngưu biết chặt xương, cha ta càng lúc càng vừa lòng với người con rể có thể kế thừa cơ nghiệp của ông.

Trong lúc rảnh rỗi, Nhị Ngưu bày một sạp hàng bên đường, giúp người ta viết thư, kiếm thêm chút tiền.

Đối với việc thành thân, hắn không cự tuyệt, nhưng cũng không háo hức, ta không biết thái độ của hắn là gì.

Thấy Nhị Ngưu ngày ngày đi sớm về muộn, ta ỉu xìu.

Chuyện này giống như một người đang đói bụng nhận được một bát cơm thiu ấy.

Không ăn thì đói, ăn vào thì đau.

Đến đêm tân hôn, ta vẫn không biết phải làm sao, lúc này trên người đã mặc áo cưới, khăn che mặt đã trùm lên đầu, cũng đã ngồi trên chiếc giường được trải ga đỏ chót.

Ngoài kia ăn uống linh đình, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy bất an lạ thường.

Bây giờ Nhị Ngưu đã mất trí nhớ, ta dựa vào việc mình cứu hắn một mạng nên lừa hắn cưới ta.

Mặc dù khi mới gặp nhau, ta biết hắn thành hôn, nhưng nếu hắn đã có vị hôn thê ở nhà, hoặc có vài nha hoàn thông phòng thì ta phải làm sao.

Ta biết, quần áo hắn mặc ngày đó, chất lượng của vải phải gọi là thượng thừa, thân phận của hắn tuyệt đối không phải bình thường.

Nếu một ngày, hắn nhớ ra tất cả, thì ta phải làm thế nào.

Lúc đó bị sắc đẹp làm mê muội rồi.

Đáng ra phải nghe lời tổ tiên mới đúng: Chỉ cần giữ được mạng nhỏ, không sợ không có nam nhân.

Sau khi hạ quyết tâm, ta vén khăn lên rồi ra khỏi cửa.

Trời đã tối, mọi người cũng đã say, lúc này thả Nhị Ngưu đi rất thích hợp, nhưng cũng không thích hợp lắm, vì hắn sẽ mang tiếng là đào hôn.

Đang định mở cửa thì cửa phòng đẩy ra.

Người tới là Nhị Ngưu, mặt hắn đỏ bừng, bước đi tập tễnh.

Uống nhiều quá rồi hả?

Phải làm sao bây giờ?

Đang định bước đến đỡ hắn, lại bị hắn kéo vào trong lòng, ta chưa kịp phản ứng hắn đã cúi đầu hôn ta.

Ta chợt tỉnh táo, đẩy hắn ra.

“Chàng uống nhiều rồi, tỉnh lại đi.”

Mặt hắn đỏ ửng, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù.

Đột nhiên ta nhớ lại một chuyện, dì Tôn – tình cũ của cha ta nói muốn đưa ta một lễ vật lớn, chẳng lẽ lại là hạ th uốc Nhị Ngưu sao?

Nam nhân thấy ta không phối hợp, trong mắt lóe lên một tia tức giận, sau đó vác ta lên vai giống như bao tải, đi về phía giường.

Phịch, ta bị ném lên giường, sau đó hắn đè lên người ta, giữ hai tay ta giơ lên đỉnh đầu.

“Tỉnh lại đi, nếu không chàng sẽ hối hận.” Ta muốn làm hắn tỉnh lại.

Chỉ là sức lực của nam nhân và nữ nhân chênh lệch rất nhiều, hắn giống như một người đ i ê n, sờ sờ vò vò ta như một tờ giấy, mặc kệ ta van xin thế nào cũng không chịu dừng lại.

7,
Mây mưa cả nửa ngày…

Ta nằm trên giường, xương cốt đau nhức như vừa bị đ á n h một trận, thậm chí còn chẳng có sức để nâng ngón tay lên.

Nam nhân bên cạnh ngủ rất ngoan, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài rủ xuống.

Ta nghiêng đầu nhìn thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này.

Chẳng mấy chốc, nam nhân mở mắt ra, hai mắt đỏ ửng như tơ m á u.

Ta bị dọa đến mức giật mình.

Giữa bầu không khí xấu hổ, ta giật giật khóe miệng, cười nói, “Tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?”

“A…”

Đừng có hiểu lầm, người hét lên là ta.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã nằm trên đất.

Là bị tên tiểu tử này đạp xuống.

Ta đau đớn xoa eo, chỉ tay vào mặt hắn hét lên, “Lương Nhị Ngưu, đầu óc ngươi có vấn đề à?”

Nam nhân trên giường kịp phản ứng lại, kéo chăn lên che ngực, trên vai trần có vài vết cào đỏ đỏ, trông hắn chẳng khác gì một nàng dâu nhỏ bị b ắ t n ạ t.

Ta không nỡ mắng thêm gì nữa.

Nhưng lại tức đến mức khóc nấc lên, “Lương Nhị Ngưu, ngươi rất quá đáng, vừa nãy h à n h h ạ ta thì không nói làm gì, bây giờ còn dám đánh ta.”

“Ta không thể sống cuộc sống như thế này nữa, ta sẽ hưu ngươi.”

Còn lâu mới chịu nhận lỗi.

Thấy ta khóc quá đáng thương, hắn vội tiếp lời, “Không phải, nàng đừng…”

Hắn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng ta không chịu nghe, khóc càng ngày càng lớn.

Có lẽ là do động tĩnh quá lớn, cha ta vội vã chạy tới, “Aiz, người trẻ tuổi… kiềm chế một chút…”

Ta ngừng khóc, vùi mặt vào đầu gối, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

“Vâng ạ, người đi nghỉ trước đi.” Ý thức được có gì đó không ổn, Nhị Ngưu nói thêm, “Cha!”

Chẳng biết hắn bò xuống giường từ lúc nào, ôm ta từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt ta lên giường.

“Nhẹ thôi.” Ta tức giận nói.

“Đừng nhúc nhích.”

Hắn nằm xuống bên cạnh, giúp ta xoa bóp eo.

Hắn xoa bóp rất dễ chịu, bất tri bất giác ta liền ngủ mất.

Nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, ta phát hiện bàn tay kia vẫn chưa ngừng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác là lạ.

Ta chưa kịp ngẩng đầu, Nhị Ngưu đã cúi xuống, “Sao lại tỉnh?” Hắn nhíu mày, “Chỗ đó không thoải mái sao?”

Lỗ tai ta ù lên, trong lòng như đang có con hươu chạy loạn.

“Không có.” Ta ấm ức đáp lại, phát hiện eo đã đỡ hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn hơi đau nhức.

“Muốn đi nhà xí?” Hắn hỏi.

Ta bị hắn đoán trúng, không nói chuyện.

Hắn đỡ ta dậy, hơi thở càng lúc càng gần khiến ta không thể bình tĩnh nổi…

Nhất định là do bầu không khí quá mức mập mờ, nên ta mới dễ dàng bị mê hoặc như thế.

Nhà xí ở thời đại này mùi hơi nồng, nên người ta thường xây dựng ở nơi hơi xa nhà một chút.

Mùa xuân se se lạnh, nhiệt độ bên ngoài phòng càng lạnh hơn, ta co rúm lại trong lòng Nhị Ngưu.

Hắn ôm ta đến cửa nhà xí rồi đặt ta xuống, không yên lòng nhắc nhở, “Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi ta.”

Ta xấu hổ cúi đầu xuống, nghe tiếng bước chân đi xa một chút, ta mới buông lỏng cảnh giác.

Vốn dĩ là vì buồn đi vệ sinh quá nên mới tỉnh.

Không thể nhịn nổi nữa.

Phải giải quyết đã.

Thấy ta đi ra, hắn nhanh chóng đi tới kéo lấy eo ta.

“Từ từ, ta còn chưa rửa tay.”

“Đừng làm loạn! Lát nữa ta sẽ lấy nước cho nàng.”

Sau khi đặt ta lên giường, hắn mang cho ta một chậu nước để ta nửa tay…

Xong xuôi, hắn tiếp tục chui vào trong chăn.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, ta ngủ liền một giấc đến khi mặt trời lên cao.

8,
Hôm qua Nhị Ngưu quá hung mãnh, sáng nay tỉnh dậy vẫn thấy đau nhức.

Bước ra khỏi phòng, ta thấy cha ta vừa hát vừa đếm tiền mừng cưới.

“Không cần tìm, Nhị Ngưu đi đến quầy hàng rồi.”

Ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ông, “Con gái ngoan, đừng nhìn cha như vậy.”

Một lúc lâu sau…

“Được rồi, cha nói thật là được chứ gì? Đêm qua ta mới biết chuyện dì Tôn của con bỏ t h uốc Nhị Ngưu, đó là dì ấy quan tâm đến các con thôi mà.” m thanh càng lúc càng nhỏ, “Chẳng qua là xuất hiện một chút sai xót, lấy nhầm thuốc ph át t ình của heo thôi mà…”

“Lá gan của hai người thật là lớn nha! Không sợ người ta ăn xong xảy ra chuyện gì sao?”

“Th uốc đó chẳng khác gì th uốc cho người, chẳng qua là thành phần nhiều hơn một chút thôi.” Ông khựng lại một chút, “Mấy ngày nay có lẽ thân thể của Nhị Ngưu hơi ấy ấy một chút, bồi bổ thêm nhiều tí là được.”

Ta bị hai tên dở hơi này làm tức c h ế t rồi!

Cha ta thấy ta tức giận, vội vã chạy đến nhà dì Tôn lánh nạn, đến giờ cơm trưa cũng không dám về.

Ta ở nhà đợi lên đợi xuống, đợi tái đợi hồi, quá giờ cơm trưa vẫn chưa thấy Nhị Ngưu về nhà.

Ta dọn dẹp một chút rồi đi đến quầy hàng.

Nhị Ngưu ngồi thẳng tắp, nghiêm túc mài mực đặt bút, ngồi trước mặt mấy chục nữ tử, chẳng biết đang viết gì mà hai má mấy nữ tử kia đỏ ửng hết cả lên.

Đúng là chủ cả vườn hoa nha!

Ta nhanh chóng đi đến, giật lấy giấy bút của hắn.

Viết cái gì mà [Nhật nhật tư quân bất kiến quân, chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý]. (*)

(*) Ngày ngày nhớ người nhưng không gặp được người, chỉ mong lòng người tựa lòng ta, ắt không phụ lòng tương tư. – Là một câu thơ nổi tiếng trong bài “卜算子·Tôi ở đầu sông Trường Giang” của nhà thơ Lý Chi Nghi thuộc thời Bắc Tống của Trung Quốc.

Ta nhíu mày nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện, “Ngụy đại tẩu, theo ta được biết, Ngụy đại ca làm việc trên trấn, ngày nào cũng về nhà, chưa từng đi xa nhà, cho hỏi cái này là tẩu tẩu viết cho lang quân nào thế? Không biết Ngụy đại ca có biết không? Ta không ngại giúp tẩu báo một tiếng đâu.”

Nói xong, ta nhìn quanh một lượt, “Các vị tẩu tẩu nghĩ sao?”

Sau khi mọi người thức thời rời đi, ta quay người hỏi hắn, “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

“Kiều Kiều, đừng tức giận nữa, không đáng.” Nói xong, hắn cúi đầu dọn dẹp bàn mực, nhưng vẫn không nhìn ta, “Ta chỉ là một cọng bèo trôi nổi, phó mặc cho Kiều Kiều sắp đặt.”

Được lắm, đang tức giận chuyện bỏ th uốc đêm qua đây mà.

Không ngờ hắn lại giận dỗi lâu như vậy, nửa tháng nay cũng không chịu nói chuyện với ta.

Ban ngày thì ra ngoài sớm, ban đêm thì tối muộn mới về, sớm hơn cả gà, muộn hơn cả chó.

Bất kể ta có dỗ ngọt hay nặng lời, hắn vẫn làm theo ý mình, không thèm nhìn ta một chút.

Ai không biết còn tưởng Mạnh Gia ta đã lụi bại, phải sống bằng số bạc ít ỏi của hắn.

Tính cả kiếp trước, ta chưa bao giờ phải sống khổ sống sở như vậy.

9,
Rượu quế dì Tôn bán nổi tiếng gần xa, dạo này hơi buồn nên ta đã kéo dì đi uống r ượu đến tối muộn.

Ta cũng muốn mượn gió bẻ măng một chút.

Khuya rồi, giờ này chắc Nhị Ngưu cũng đã về.

Ta xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào nhà, thấy hắn đang mặc một chiếc áo trong màu trắng, lọn tóc dính nước, có lẽ là vừa tắm xong.

Ta ngồi vào bàn, tiếp tục uống, vừa uống vừa lải nhải, “Chẳng phải chỉ là ngủ một đêm hay sao? Rõ ràng người chịu thiệt là ta, chàng thì hay rồi, thế mà lại ghét bỏ ta.”

“Trước khi thành thân chàng đi sớm về trễ, sau khi thành thân lại càng đi sớm hơn, về trễ hơn, đừng tưởng ta không biết, chàng đang muốn tích tiền bỏ trốn…”

“Chàng muốn đi… tại sao không nói với ta? Ta sẽ để chàng đi.”

“Nếu cần tiền, ta cũng có thể cho chàng…”

“Lén lút như vậy không phải quân tử đâu!”

Ta uống đến mức choáng váng, r ượu vào lời ra, dần dần cũng không ý thức được mình đang làm gì.

Nghĩ đến cái gì đó, ta đứng lên, đi đến bàn trang điểm, mở ngăn trong cùng, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn.

“Đây là gia sản ta tích lũy mấy năm nay, chàng đem đi đi!”

“Có chút tiền trên người ta mới yên tâm.”

Thấy hắn không nhận, ta nhét vào trong ngực hắn.

“Sao nửa đêm lại đi uống r ượu?” Nhị Ngưu hỏi.

“…” Ta khựng lại một chút, nhỏ giọng nói, “Tâm trạng không tốt.”

Hắn không tin nổi, nhếch miệng mỉa mai, “Kiều Kiều cũng có lúc tâm trạng không tốt sao?”

Còn tưởng nàng là người tùy tiện, không tim không phổi đấy chứ!

“Ừm!” Có lẽ là do uống say, ta không vênh váo hung hăng như thường ngày, mềm mềm trả lời, “Đến tìm chàng xin lỗi, xin lỗi.”

Nam nhân khẽ giật mình.

“Nhị Ngưu… không đúng, tên chàng không phải Nhị Ngưu.”

“Chàng thông minh như vậy, chắc đã sớm đoán ra được là ta lừa chàng rồi đúng không?”

Ta nhìn vào mắt hắn, chân thành xin lỗi, “Ta không nên thừa dịp chàng mất trí nhớ mà lừa chàng, xin lỗi nha…”

“Xin lỗi…”

“…”

“Xin lỗi, xin lỗi, xin xin lỗi.”

Theo lý thuyết, đáng ra không nên xin lỗi khi xuống say, nhưng chỉ khi uống say ta mới đủ dũng khí…

Hắn đỡ lấy ta, “Kiều Kiều, ngậm miệng.”

Trầm mặc vài giây, ta chậm rãi đến gần hắn, chạm vào mặt hắn, dịu dàng nói, “Trên người chàng có nhiều sẹo như vậy… trên ngực còn có một vết rất sâu…”

“Chắc hẳn công việc trước kia chàng làm rất nguy hiểm, đừng sống một cuộc sống như vậy nữa, ở lại có được không?”

“Ta sẽ đối xử với chàng thật tốt.”

Đêm tân hôn, ta mới giật mình phát hiện trên người hắn có sẹo.

Nhị Ngưu để mặc cho ta đụng chạm, hắn hỏi ta, “Nàng muốn đối xử tốt với ta như thế nào?”

Ta nở nụ cười thật tươi, “Chàng muốn cái gì ta sẽ mua cho chàng cái đó, chàng muốn ăn gì ta sẽ nấu cho chàng, nuôi chàng trắng trẻo mập mạp luôn.”

“Sẽ không để chàng bị thương, ta mong chàng mỗi ngày đều sống thật vui vẻ.”

Thấy hắn đang không đề phòng, ta nhón chân lên hôn nhẹ lên mặt hắn rồi nhanh chóng rời đi.

Ban đêm vốn dĩ lạnh buốt đến thấu xương nhưng trong căn phòng lúc này đang rất khô nóng, giống như muốn bốc cháy.

Nhị Ngưu đứng yên, để mặc ta ôm ôm.

Một hồi lâu sau, hắn chạm vào mặt ta, thở dài một hơi, “Kiều Kiều, nàng nói xem ta phải làm sao đây?”

Hắn ôm ta lên giường, đắp chăn cho ta, ta đưa tay níu lấy hắn, “Nhị Ngưu, nếu đêm nay chàng cầm tiền đi, ta sẽ không truy cứu, nếu chàng không đi…”

“Cả đời này ta cũng sẽ không buông tay~”

Hắn đắp lại chăn cho ta, “Được, vậy thì cả đời không buông tay.” Ngừng lại một chút, nói thêm, “Nếu Kiều Kiều thất hứa, ta sẽ đánh gãy chân Kiều Kiều, giam Kiều Kiều lại, để Kiều Kiều chỉ có thể nhìn thấy một mình ta.”