Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU- Full Chương 3: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 3: KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

12:33 chiều – 24/05/2024

10,
Sau sự kiện say r ượu hôm đó, ta không dám đối mặt với Nhị Ngưu nữa, trốn được thì trốn, nếu tránh không được thì sẽ đi ra tiếp khách.

Mấy ngày kế tiếp, ta cũng chưa ở cùng với Nhị Ngưu thêm lần nào.

Ta có một thói quen, đó là chuyện khi say r ượu chỉ nhớ được một nửa.

Ta chỉ nhớ đêm đó ta xin lỗi hắn, còn lấy tiền đưa hắn chạy trốn, còn sau đấy xảy ra cái gì thì đã quên sạch sành sanh.

Hắn còn nói bóng nói gió, có lẽ là sợ ta đổi ý, ngày nào cũng hỏi ta có nhớ chuyện đêm đó không.

Ta đưa tiền cho hắn, tỏ vẻ quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Để thể hiện thành ý, ngay trong đêm đó, ta trải nệm xuống đất, hào phóng nhường giường cho hắn.

Nhưng trông hắn có vẻ rất tức giận.

Aizz…

Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể.

Từ hôm đó, thái độ của hắn cũng trở nên khác thường.

Hắn chuyển sạp hàng viết chữ đến gần tiệm cơm của ta, ngày nào cũng cùng ta đi đi về về.

Thấy ta ngồi nói chuyện với khách hàng, hắn cau mày không vui, dùng ánh mắt trách ta.

Giống như cái cảm giác yêu sớm bị chủ nhiệm phát hiện ở kiếp trước ấy.

Hắn còn rất nhàm chán, kéo ta lên núi, xuống biển để ngắm cảnh.

Nhìn khung cảnh quen thuộc đã nhìn thấy cả ngàn lần, ta lặng lẽ đỡ trán.

Ta yên lặng lấy ra cái cuốc nhỏ, đưa cho hẳn một cái, hất cằm chỉ vào bụi măng trong rừng.

Đúng vậy, ở đây có rất nhiều măng tươi non.

Một ngày nọ, thấy có người bán chó con trên đường, hắn lập tức năn nỉ ta muốn nuôi một con.

Ta thấy chó cũng xinh xẻo nên đành đồng ý.

Sau khi mang nó về nhà, Nhị Ngưu đảm nhiệm công việc tắm chó, dắt chó đi dạo, hót c í t cho nó.

Điều khiến ta khó chấp nhận được nhất chính là ngày nào hắn cũng quấn lấy ta, muốn ta cùng hắn dắt chó con đi dạo.

Làm gì có chuyện đó!

Quan điểm sống của ta chính là, nếu có thể nằm sẽ không ngồi, để ta bước chân ra đường còn khó hơn cả lên trời.

Hắn ghé vào tai ta kể mấy câu chuyện ma kì quái, gì mà ma dưới gầm giường, ma sau lưng, ma trong gương… khiến ta không dám ở một mình.

Hình như dạo này hơi nóng, hắn mặc đồ mỏng hơn, lộ ra phân nửa lồng ngực trắng nõn.

Ta không biết phải làm sao chỉ có thể mặc niệm trong lòng, ‘Nam mô A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…”

Sắc đẹp hại người!

11,
Vì ăn mặc quá mát mẻ, Nhị Ngưu đã bị nhiễm phong hàn.

Hai chúng ta nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, sau đó cùng nhau cưỡi ngựa đi đến Tuyên Thành chơi.

Trước khi gặp Nhị Ngưu, cứ dăm bữa nửa tháng ta sẽ đến đây một lần.

Chốn phồn hoa nhất Tuyên Thành có lẽ là Tần Tuyên các.

Người ở đây rất cởi mở, vừa có mỹ nam, mỹ nữ lại còn có rượu ngon, vì vậy nên nơi đây cũng không thiếu nữ tử lui tới.

“Haiz!” Nhớ lại quãng thời gian tiêu sái tự tại, ta không khỏi thở dài.

Ta muốn đưa Nhị Ngưu đi chơi khắp Tuyên Thành một phen, đầu tiên ta đưa chàng đến nhà trọ mà ta thường ở trước.

Sau khi nghỉ ngơi, ăn cơm trưa, ta dắt hắn vào con đường náo nhiệt nhất Tuyên Thành.

Ta giới thiệu cho hắn những thứ thú vị trên đường, từ dầu thơm, trái cây, blabla…

Tuyên Thành không lớn nhưng lại nằm ở vị trí đắc địa, có rất nhiều hàng hóa phải vận chuyển qua đây.

Hắn chậm rãi đi theo ta, vừa đi vừa mỉm cười, yên lặng nghe ta lải nhải.

Vài ngày trước, hắn nói muốn mua giấy mua mực, vậy thì hôm nay ta sẽ đưa hắn đi mua.

Ta ỷ lại việc kiếp trước đã học hành suốt hai mươi năm, nên ở kiếp này ta không chịu học hành tử tế, cái gì cũng chỉ học qua qua.

Nên ta không biết giấy bút thời này giá cả thế nào.

“Mỗi loại ta lấy một phần.”

Sau khi biết được giá cả, ta hối hận xanh ruột.

Ta lấy tiền trả cho chủ cửa hàng, trong lòng thầm khóc, “Tiền của ta! Tiền của ta… huhu… vốn dĩ muốn đến Tần Tuyên Các chấm mút một chút, huhu, thế mà tất cả đã đi vào dĩ vãng rồi.”

Nuôi trai bao thật tốn tiền!

Nhị Ngưu nhìn gương mặt đau khổ của ta, vui vẻ cầm giấy mực trong tay.

Hắn kéo tay áo ta đi đến một cửa hàng trang sức.

Ta nghi hoặc nhìn hắn, “Sao nữa? Chẳng lẽ chàng còn muốn mua cả nữ trang?”

Nói xong, ta che túi tiền của mình, ta không thể để chúng bị tổn thương nữa.

Nhị Ngưu đập ta một phát, nhìn ta như nhìn một đồ ngốc.

“Đau quá! Nhẹ tay thôi!”

Hắn kéo ta vào trong.

Trong đây có nhiều vàng bạc đến mức lóa cả mắt, khi còn bé ta luôn quấn lấy cha, đòi mua mấy thứ này, nhưng sau khi lớn lên ta lại chẳng thích nữa, cảm thấy chúng rất vướng víu.

Hắn đi đến một đống cây trâm cài tóc, cẩn thận chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng chọn ra một cây trâm gỗ hình giọt nước.

Hắn đi đến trước mặt ta, cài trâm lên đầu ra rồi lùi lại vài bước để ngắm nhìn, hắn gật gật đầu, có vẻ rất hài lòng.

Chủ quán đứng bên cạnh nịnh nọt, nói ta đeo chiếc trâm này rất đẹp, khen ánh mắt của hắn không tệ, hai chúng ta xứng đôi…

Hắn móc bạc từ trong túi ra đưa cho chủ quán, nhìn qua có vẻ tâm trạng không tồi.

Ta đưa tay chạm vào chiếc trâm cài tóc trên đầu, ừm, nhìn khá hợp, mặc dù không quá đắt tiền, nhưng đây là món quà đầu tiên ta nhận được từ hắn.

Trong lòng hình như có chút vui vẻ.

Đây không phải vấn đề chính!

“Chàng lấy tiền ở đâu ra? Chàng dùng tiền ta đưa chàng? Hay là lén giấu tiền riêng?” Ta hỏi hắn.

Hắn đưa tay xoa đầu ta, bất đắc dĩ nói, “Ta cũng không phải ăn không ngồi rồi, đây là tiền kiếm được từ việc viết chữ cho người ta.”

Nghe vậy, trong lòng ta bỗng cảm thấy ấm áp, đứa trẻ nhà ta lớn rồi, biết kiếm tiền rồi.

12,
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, ta suýt đụng phải một nữ nhân mặc áo trắng, bên cạnh là một bà bảo mẫu già.

Trí nhớ của ta không tệ, chỉ cần gặp một lần, ta sẽ nhận ra ngay.

Ta cảm thấy bà bảo mẫu kia rất quen mắt, nhưng lại không nhớ từng gặp bà ta ở đâu.

Ta đứng yên nhìn bà ta.

“Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”

“Làm phiền nhũ mẫu rồi.”

Hai người đó có vẻ tình cảm không tệ.

Nhị Ngưu thấy ta thất thần, lo lắng hỏi, “Sao vậy? Người quen à? Có cần đến chào hỏi một chút không?”

Ta lắc đầu.

Dáng dấp quen mắt, giọng nói cũng quen mắt.

Chỉ là trong ấn tượng của ta, giọng nói này không dịu dàng như vậy, mà là dữ tợn, ghen ghét…

Trong nháy mắt, ta như bị s ét đ ánh, đây chẳng phải là bà bảo mẫu mấy năm trước vứt ta ra bãi tha ma hay sao.

‘Tiểu thư’ trong miệng bà ta có thể là đứa trẻ ngày xưa thay thế ta.

Ta tức giận thở dài, Nhị Ngưu ôm ta vào lòng, “Không thoải mái sao?”

Ta tự an ủi bản thân, đã qua vài chục năm, bà ta không thể nào nhận ra ta.

Không phải ta nhát gan, có miệng mà không biết nói, mà là việc này quá hoang đường, thời đại này cũng không có giám định DNA, nên ta chẳng có cách nào chứng minh bản thân mình.

Huống chi đối phương trông có vẻ rất có địa vị, so với họ, ta chẳng khác gì miếng thịt trên thớt, nếu không khéo có khi còn làm hại đến cả cha ta nữa.

Ta gật gật đầu, “Tự nhiên cảm thấy hơi đau đầu.”

Ta không muốn dây dưa với họ.

Thấy sắc mặt của ta tái đi, Nhị Ngưu ôm lấy ta, “Ta đưa nàng đi tìm thầy lang.”

Đang chuẩn bị rời đi, nữ nhân áo trắng kích động chặn đường ta, “Tuyên Lang, cuối cùng ta cũng tìm được chàng rồi.”

Nữ nhân có gương mặt trái xoan, lông mi vừa dài vừa dày, ánh mắt rưng rưng giống như một nàng tiên, khiến cho người khác không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc.

Hơn nữa, lúc này nàng ta còn đang ấm ức.

“Tuyên Lang, ta là Tịch Nhi, vị hôn thê của chàng mà!”

“Tại sao chàng lại ôm nữ nhân khác? Ta mới là vị hôn thê của chàng mà!”

Toàn thân ta như bị đóng băng, trái tim như bị xé ra.

Không thể nào!

Ta không thể chấp nhận được chuyện này.

Nữ nhân này c ướp đi thân phận của ta, ta c ướp đi vị hôn phu của cô ta, nói là gậy ông đập lưng ông thì cũng không đúng lắm.

Nàng ta cản đường, nhìn Tuyên Lang không chớp mắt, giống như đang mong đợi cái gì đó.

Ta cảm thấy xấu hổ, cũng rất đau lòng.

Quá nhiều cảm xúc đan xen, không hiểu sao lại muốn n ôn ra.

Bụng dưới đau âm ỉ.

Nhị Ngưu không vui, tức giận nói, “Đi ra, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Nữ tử kia nắm lấy tay Nhị Ngưu lắc lắc, “Sao chàng lại đối với ta như vậy, chàng có biết ta tìm chàng bao lâu không?”

Nhìn cảnh này, ta nhịn lại cảm giác khó chịu, chỉ hừ hừ nhẹ.

Nhị Ngưu vươn tay đẩy nàng ta ra, nhanh chóng đưa ta đến tiệm th uốc, “Đừng lo, Kiều Kiều, sắp đến rồi, nàng chờ một chút.”

Miệng thì bảo ta đừng có lo, vậy mà chân hắn lại chạy nhanh như vậy.

Ta ngước lên nhìn Nhị Ngưu, nếu những gì nữ nhân kia nói là thật, điều này có nghĩa là ta đã phá hoại một cuộc hôn nhân.

Ta nghĩ, Nhị Ngưu muốn bỏ rơi ta.

13,
Vừa đến tiệm th uốc, Nhị Ngưu sốt ruột lôi thầy lang đến trước mặt ta, “Ngài khám cho nương tử của ta một chút, nàng ấy khó chịu, muốn ói.”

Thầy lang nhắm mắt lại bắt mạch cho ta, khi thì nhíu lại, khi thì giãn ra.

Hồi lâu sau.

“Chúc mừng công tử, nương tử nhà ngươi có hỉ mạch, do mệt quá nên mới không thoải mái, th ai khí bất ổn một chút mà thôi.”

“Cái gì?”

“Không thể nào, không thể nào.”

Ta nắm lấy tay áo thầy lang, muốn thầy bắt mạch lại một lần nữa.

Nhị Ngưu bất động, không nhìn ra cảm xúc.

Ta gấp đến mức khóc òa lên, tại sao lại thế chứ! Không thể nào!

Thầy lang không biết phải làm sao, hắn khám bệnh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

Nhị Ngưu kịp phản ứng lại, hắn quay ra giải cứu thầy lang, quay người ôm lấy ta, “Kiều Kiều, chúng ta có con rồi, ta sắp làm cha rồi.”

Ta vẫn còn đang sợ hãi.

Bé con à! Cha con mất trí nhớ, còn có một vị hôn thê, tình cảm của họ còn không tệ, mẹ con là tiểu tam… vậy thì con là con riêng…

Không thể được, thà không sinh còn hơn.

Mẹ không có nhiều gia tài cho con kế thừa, càng không thể để con phải ấm ức được.

Ta vừa hạ quyết tâm, Nhị Ngưu đã đi theo thầy lang để kê th uốc, cẩn thận hỏi xem có phải chú ý gì không.

Haiz! Lúc này càng vui mừng bao nhiêu thì khi khôi phục kí ức càng thất vọng bấy nhiêu.

Ta định đi về nhà trọ, nhưng hắn không cho, nhất định đòi ôm ta, cẩn thận từng li từng tí một.

Hắn rất vui vẻ, thi thoảng lại bật cười.

Bé con à! Cha con là một kẻ ngốc, con thật đáng thương!

14,
Đến gần nhà trọ, ta phát hiện có một đám lính đứng đó.

Cái ả Tịch Nhi cũng đứng đợi ở đó.

Tốc đã này cũng nhanh quá ha!

Ta giãy dụa ra khỏi lồng ngực Nhị Ngưu.

Ả Tịch gì gì đó kia giống như đã khóc rất lâu, vành mắt đỏ ứng, ánh mắt dính lấy Nhị Ngưu.

Ta muốn lên lầu, không muốn nhìn thấy cảnh này.

Thấy ra muốn rời đi, Nhị Ngưu cũng đi theo ta.

Ta thở dài, xoay người, “Việc này liên quan đến thân thế của chàng, người ta cũng tìm đến cửa rồi, chàng qua giải quyết đi.”

“Không cần đi theo ta, hôm nay ta hơi mệt, muốn về phòng nằm nghỉ trước.”

“Nếu như lời nàng ta là thật, chàng cứ tùy ý quyết định, không cần để ý đến ta và con, nếu vị hôn thê của chàng để ý, ta cũng có thể…”

“Ta có thể bỏ đứa bé này, dù sao sự tồn tại của nó vốn dĩ đã là sai lầm.”

Nghe ta nói xong, Nhị Ngưu nhíu mày, sắc mặt rất kém, giữ chặt tay ta, tức giận nói, “Giận ta cũng được, nhưng không được giận lây sang con.”

“Chưa chắc ta đã là người họ cần tìm, mà kể cả có phải thì sao chứ?”

“Ta muốn cưới ai, ta có quyền tự quyết định.”

15,
Hắn kéo ta về phía bàn, ép ta ngồi xuống.

“Cách đây không lâu ta bị ngã xe ngựa nên bị thương, bây giờ không nhớ rõ chuyện trước kia, ngươi chứng minh ta là người mà ngươi cần tìm đi.” Hắn nói thẳng vào chuyện chính.

“Chàng mất trí nhớ!?” Nữ nhân bất ngờ thốt lên.

Nhị Ngưu gật đầu.

“Chàng tên là Đỗ Nhược Khanh, hiệu là Cẩn Tuyên, là người Đỗ gia ở kinh thành, hiện đang là hình bộ thượng thư. Năm ngoái, gần tháng chạp, chàng ra ngoài phá án, từ đó không còn có tin tức gì nữa, ta vẫn luôn chờ chàng về nhà ăn tết.”

“Ta là Lâm Tịch, là đích nữ của lễ bộ thượng thư, chúng ta là thanh mai trúc mã, hai nhà đã định ra hôn ước từ nhỏ.”

“Nếu chàng không mất tích, có lẽ chúng ta đã thành thân rồi.”

“Kể cả ta có nhận nhầm người, cũng sẽ không nhận nhầm miếng ngọc bội kia, đó là tín vật đính ước của chúng ta.”

Nói xong, ả ta lấy ra một nửa miếng ngọc bội, “Đây vốn là một khối, trước kia càng đã chia nó thành hai nửa.”

“Dù chàng đi đến chân trời góc bể, nhìn thấy nó cũng sẽ nhớ đến ta.”

Ta nhớ, khi ta nhặt được Nhị Ngưu, bên hông hắn đã đeo nửa miếng ngọc bội kia.

Hai miếng ngọc bội khớp với nhau.

Nhị Ngưu cất miếng ngọc bội đi, không treo trên hông nữa, nắm chặt tay ta, “Xin lỗi, ta đã thành thân, nương tử của ta vô cùng tốt, ta không muốn đổi người.”

Lâm Tịch thấy vậy, lập tức phát đ i ê n, “Đỗ Nhược Khanh, kể cả chàng có mất trí nhớ cũng không thể phụ ta, ta đã đợi chàng cả chục năm rồi.”

Sau đó lại hung tợn nhìn về phía ta, “Ngươi chỉ là cái đồ nhà quê, sao có thể xứng đáng với chàng ấy, chỉ có đích nữ Lâm gia ta mới xứng với chàng.”

Thấy ả ta kích động, nhũ mẫu bên cạnh nhanh chóng bảo vệ ả ta, an ủi, “Tiểu thư, tỉnh táo.”

“Đỗ công tử là bị con hồ ly tinh này làm mê hoặc, chúng ta về tìm Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân làm chỗ dựa thôi.”

“Huống chi, người là đích nữ Lâm phủ, nữ nhân nhà quê này không thể so sánh với người, càng không thể lọt vào mắt của Đỗ lão gia và Đỗ phu nhân.”

“Đỗ công tử chấp mê bất ngộ cũng không sao, chúng ta chỉ cần đ á n h c h ế t con hồ ly tinh này là được.”

Bà ta nói cho ta nghe, cũng là nói cho Nhị Ngưu nghe.

Sắc mặt Nhị Ngưu có chút u ám, trong mắt không có chút cảm xúc nào, “Các người cũng nói ta là hình bộ thượng thư, vậy chắc hẳn các người cũng biết động vào người không nên động sẽ có hậu quả gì.”

“Đi, lên lầu thôi.” Nhị Ngưu không nói hai lời, ôm ta lên lầu.

“Muộn rồi, mai chúng ta về sớm.”

“Không cần để ý đến mấy kẻ đ i ê n này.”

16,
“Ngoan, nhân lúc th uốc còn nóng, uống đi.”

Ta ngồi trên giường, cau mày nhìn bát thuốc đen xì.

“Dựa theo kịch bản trong thoại bản, có lẽ đây là thuốc s ả y t h a i.” Ta nói đùa.

Nhị Ngưu đặt tay lên bụng ta, mỉm cười, vô tội nói, “Ta không nỡ, trong này chính là bảo bối của ta đó.”

“Nói thật, chàng không muốn trở về sao?”

“Chức vụ hình bộ thượng thư lớn như vậy, đầy phú đầy quý, còn có cả vị hôn thê xinh đẹp…”

Hắn xoa bụng ta, cúi đầu vào cổ ta hôn hôn, nhẹ nhàng nói, “Không muốn.”

“Ta không tin, thời gian trước chàng suốt ngày bay nhảy bên ngoài, còn thu xếp cả hành lý sẵn trong tủ.”

“Lúc đó khác, bây giờ khác, vả lại, cái trong tủ quần áo không phải hành lý, sau này sẽ nói cho nàng biết.”

Ta đập vào tay hắn, “Đừng có sờ, bây giờ nó chỉ bé bằng hạt đậu, sờ cũng không có mọc hoa đâu.”

Ta nói tiếp, “Mặc dù bây giờ chàng suy nghĩ như vậy, nhưng đến khi nhớ lại, chàng sẽ thương xót vị hôn thê bé bỏng của chàng, đến lúc đó, chàng lại muốn g i ế t ta thì sao?”

Hắn thu tay lại, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối sẽ không, nếu có ngày đó, ta sẽ t ự k ế t l i ễ u bản thân mình trước, xuống dò đường cho nàng.”

Cả người ta cứng đờ, cổ họng nghẹn lại, giả vờ nói đùa, “Thà tin lợn nái biết trèo cây còn hơn tin lời đàn ông.”

17,
Đêm đó, ta nằm ngủ trong vòng tay của Nhị Ngưu, đến nửa đêm, ngọn lửa cháy rực sáng ả trời, làn khói dày đặc xộc thẳng vào mũi ta.

Nhị Ngưu gọi ta dậy, lấy một chiếc khăn ướt để bịt mũi, đưa ta ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng, có vài người áo đen cầm dao tiến về phía chúng ta.

Nhị Ngưu vừa bảo vệ ta, vừa đ ánh nhau với đám người áo đ en, không ngờ thân thủ của hắn lại tốt như vậy.

Ngọn lửa kêu tanh tách, cháy càng lúc càng lớn, khói cũng càng lúc càng dày đặc.

Một tên áo đen chạy vọt về phía ta.

Ta nhặt con dao rơi trên đất, khẽ cắn môi, tưởng tượng như đang mổ heo, dùng vài đường cơ bản giải quyết đối phương.

Mục tiêu của những người này là ta.

Mẹ nó, không cần nghĩ cũng biết là do con ả trà sen vàng sáng nay.

Nhị Ngưu thấy những người áo đen này không dám đả thương mình, hắn nhanh chóng hạ gục bọn chúng rồi chạy về phía ta.

Trong chớp mắt, tất cả những kẻ áo đen đã ngã xuống đất.

Cả người dính m á u, hắn quay về nhìn ta cười cười.

Cười cái con khỉ! Lúc nào rồi còn cười! Lại còn cười dọa người như thế, lỡ dọa bé con thì phải làm sao!

Ta tức giận mắng thầm trong lòng, đi đến bên cạnh hắn.

Hắn nhắm mắt lại, cả người không còn sức, ngã vào trong lòng ta.

Ta ôm chặt hắn, có thì gì đó dính dính, ấm ấm trên tay ta…

Hắn bị c h é m một dao ở lưng, đau đến mức ngất đi.

Ta cố gắng dùng sức đỡ hắn xuống lầu một.

Lửa cháy lớn khiến mấy cây cột trụ trong nhà trọ dần đổ sập.

Nhân cơ hội này, ta đẩy hắn ra ngoài rồi ngã xuống đất, miệng và mũi đau rát vì đám khói dày đặc.

Ta tham lam nhìn gương mặt hắn qua đám cháy.

Lẩm bẩm nói, “Một người giỏi giang như chàng, sao lại phải ở đây cùng ta chứ, kiến công lập nghiệp mới là việc chàng nên làm.”

“Cuộc gặp mặt của chúng ta vốn dĩ đã là sai lầm, chàng đi tìm người mình thích đi.”