Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại KHÔNG THỂ NÀO QUÊN -FULL Chương 3: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Chương 3: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

12:40 chiều – 24/05/2024

9.

Trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ đầy sung sướng.

Còn mang theo chút mỉa mai và khinh thường.

Là Kỳ Dạng đang cười.

Cao Bồi cực kì thức thời mà buông tay tôi ra.

Ngay lúc vừa được thả ra.

Tôi thừa dịp hai người họ không chú ý.

Nhanh tay nhanh chân chạy như bay sang bên cạnh Tống Bách Ngôn.

Không để ý đến khuôn mặt đen thui của hắn, chui vào trong lòng hắn.

Ôm chặt lấy hắn, không hề có hình tượng mà vùi đầu khóc rống lên.

“Chồng ơi, em sai rồi!”

“Suốt mấy năm qua, trong lòng em chỉ có mỗi mình anh thôi, kết hôn đều là do ba em sắp đặt hết hu hu hu.”

“Em dùng cái c h ế t để uy hiếp, nhưng mà trứng không thể chọi lại đá hu hu hu.”

Cơ thể cứng đờ của Tống Bách Ngôn dần dần thả lỏng.

Lúc bàn tay to của hắn chậm rãi vỗ về lưng tôi.

Tôi lập tức biết, ván cược này, tôi đã thắng rồi.

Bình hoa di động cái gì chứ, nếu linh hồn mình mà còn có thể bán đi được, thì còn hạnh phúc, khỏe mạnh để làm gì nữa.

Diệp Thanh Đường tôi, vĩnh viễn không bán đứng bản thân mình.

Tại nơi mà tôi không nhìn thấy, trên mặt Kỳ Dạng hết xanh rồi lại trắng.

Tống Bách Ngôn cảm thấy vẫn chưa đủ, kì quái châm chọc một câu.

“Xem ra là tôi cần phải xử lý việc gia đình chút rồi. Phiền tổng giám đốc Kỳ ra về tránh mặt một chút nhé.”

Hắn ra hiệu cho bảo vệ, giọng điệu lạnh lùng.

“Dù sao thì tôi cũng không giống tổng giám đốc Kỳ, không có sở thích ngược đãi vợ mình trước mặt mọi người.”

Chỉ chốc lát, trong phòng bao lại trở nên yên tĩnh.

Tống Bách Ngôn đẩy đẩy tôi, thấp giọng lên tiếng.

“Đi xuống.”

Hu hu.

Hắn hung dữ quá đi.

Tôi ôm lấy hắn không buông tay, không nhịn được mà run rẩy.

“Diệp Thanh Đường, chị diễn đến nghiện luôn rồi à?”

Hắn châm biếm lên tiếng.

Mạnh mẽ ôm lấy vòng eo tôi, dùng một tay ôm tôi đặt ngồi lên bàn trong tiếng hét đầy kinh sợ của tôi.

Nhưng đến khi bắt gặp khuôn mặt tràn đầy nước mắt của tôi, hắn dừng lại.

Tôi cũng không biết mình bị cái gì.

Càng ngày càng khóc dữ dội hơn.

Nỗi uất ức trong lòng bỗng nhiên lan ra khắp nơi, làm kiểu gì cũng không thể kiềm chế được.

“Tống Bách Ngôn, những điều tôi nói đều là sự thật.”

“Tôi không hề muốn kết hôn, mặc kệ đó là Kỳ Ngọc hay là Kỳ Dạng.”

Tống Bách Ngôn dùng ngón tay vuốt ve hai má tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Sau đó thở ra một tiếng thật dài.

Giọng nói dịu dàng hiếm thấy kể từ lúc gặp lại đến giờ.

“Cứ chuẩn bị thật tốt cho buổi đấu thầu đi.”

Tôi há miệng thở dốc vài cái, muốn nói mà cuối cùng lại không nói nên lời.

Chỉ có thể đáp lại hắn bằng những trận khóc ngày càng dữ dội hơn.

Lúc tôi tỉnh lại, sắc trời đã tối đen.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, Tống Bách Ngôn nằm bên cạnh tôi ngủ vô cùng say.

Lúc ngủ say hắn như lột bỏ đi khí chất lạnh lùng như băng, ngược lại tặng thêm vài phần yên bình và dịu dàng.

Là dáng vẻ trong tưởng tượng của tôi.

Sau khi ý thức lại, hai má tôi có chút nóng lên.

Do thân thể đã làm việc đến sức cùng lực kiệt cộng thêm cảm xúc thay đổi thất thường, tôi vậy mà vô cùng mất mặt khóc đến ngất đi trong lòng Tống Bách Ngôn.

Tôi chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Đôi lông mày rậm, hàng mi thì dài cong như phiến quạt.

Nhất thời trong lòng tôi nở hoa tưng bừng, nhẹ nhàng sát lại gần, đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Sau đó rón ra rón rén rời khỏi phòng, vừa lúc đụng mặt Lilian bước ra từ cửa phòng đối diện.

Cảm giác xấu hổ lại càng lớn hơn.

Đầu óc tôi trống rỗng, hình như lần nào gặp Lilian cũng khó xử hết ha.

Thế nhưng cô ấy lại rất bình tĩnh, nhẹ giọng lên tiếng.

“Tổng giám đốc Tống đã tỉnh rồi à?”

“. . . . . . Vẫn chưa tỉnh.”

Dưới lời mời lạnh lùng của Lilian, tôi tiến vào phòng của cô ấy.

Tôi tự nhận mình là người đã gặp qua không ít cảnh tượng, nhưng vẫn bị dọa đến kinh hãi.

Căn phòng này đã được sửa lại thành phòng thí nghiệm kiểu mẫu.

Bên ngoài phòng hơn phân nửa là các thiết bị phục vụ cho việc nghiên cứu khoa học, một nửa còn lại là các công cụ dùng để chữa bệnh.

Trên ngăn tủ thủy tinh cạnh tường đặt các loại thuốc tiếng Anh khác nhau.

Tôi bước chân về hướng đó.

Cũng vì vậy mà dần dần bỏ qua khúc mắc với Lilian.

Trái tim tựa như bị thứ gì đó nghẹn lại, khó chịu đến sợ hãi.

“Mấy loại thuốc này. . . . . đều là để em ấy uống sao?”

Giọng điệu bình tĩnh của Lilian càng khiến cho tôi cảm thấy khó chịu hơn.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Tống vẫn luôn bị rối loạn lưỡng cực, hai năm gần đây tình trạng lại ngày càng kịch liệt hơn hẳn. Anh ấy gần như không có cách nào để khống chế cảm xúc một cách bình thường được, luôn luôn phải dùng đến thuốc.”

“Nhưng càng làm như vậy, tình hình lại càng không ổn, nếu như quá phụ thuộc vào thuốc, anh ấy có thể cả đời sẽ không thể rời thuốc được, thậm chí còn có khả năng khiến tinh thần ngày càng bất ổn hơn.”

Cô ấy vươn tay ra.

“Cho nên, tôi mới phải lấy danh nghĩa trợ lý đi theo cạnh anh ấy khống chế liều lượng thuốc.”

Cô ấy đưa cho tôi một hộp thuốc, trông giống hệt chiếc hộp Kỳ Ngọc đã đưa tôi.

“Lâu lắm rồi anh ấy chưa ngủ được một giấc ngủ tử tế như vậy, chờ anh ấy tỉnh dậy thì cô cho anh ấy uống cái này đi, thuốc cô đưa chắc là anh ấy sẽ nghe thôi.”

Lilian nói xong, tự mình mở cửa phòng ra.

Trước khi vào, cô ấy quay đầu nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.

“Cô có lẽ chính là tín ngưỡng cuối cùng của anh ấy trên thế giới này đấy.”

10.

Tôi siết chặt hộp thuốc trong tay.

Khẽ xoay người, bất ngờ nhìn thấy Tống Bách Ngôn đang đứng trước cửa.

Trên mặt lộ ra biểu cảm sợ hãi hiếm thấy.

Hệt như một chú chó nhỏ sắp bị vứt bỏ.

Tôi đi đến bên cạnh hắn, cởi dép ra.

Hai tay xòe ra, trong lòng không khỏi có chút xót xa.

“Tống Bách Ngôn, ôm tôi về đi.”

Đôi mắt tối tăm của hắn thoáng chốc lại sáng lên.

Vội vàng bước tới ôm lấy tôi như đang ôm một đứa bé.

Tôi chạm vào khuôn mặt hắn.

“Trước hết mang dép vào đi đã.”

Sau một hồi luống cuống tay chân, tôi trở về nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Hai mắt hắn vẫn chất chứa hoảng loạn như trước.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một Tống Bách Ngôn như vậy.

Tôi hiểu, người kiêu ngạo giống như hắn, thực ra rất sợ tôi sẽ biết về bệnh của hắn.

“Tống Bách Ngôn.”

Tôi nâng mặt hắn lên, đẩy hắn ngã xuống giường.

Sau đó thâm tình hôn lên, dù có hơi chút vụng về.

Nhưng tôi muốn dùng hành động để nói cho hắn biết.

Dù cho hắn có biến thành bộ dạng gì đi nữa, hắn vẫn chính là Tống Bách Ngôn có khả năng làm cho Diệp Thanh Đường nhiệt huyết dâng trào.

Là Tống Bách Ngôn mà Diệp Thanh Đường vẫn luôn yêu.

Tống Bách Ngôn đầu tiên có hơi sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, liền lập tức đảo khách thành chủ.

Hô hấp quyện vào nhau, d ụ c v ọ n g nhanh chóng nảy mầm thành từng đợt.

Lúc cảm giác được dưới thân có gì đó cấn cấn.

Tôi tàn nhẫn véo một phát trên mặt hắn.

Đẩy hắn ra, sau đó tính sổ từng chuyện một.

“Tống Bách Ngôn, trước tiên nói một chút lý do tại sao khi đó cậu lại chặn tôi đi, rồi sau này còn gần gũi đi cạnh cô gái khác nữa!”

Thần sắc mê muội của hắn cũng dần dần trở nên thanh tỉnh.

Có chút uất ức kể cho tôi nghe về chuyện đã qua kia.

Sau khi trưởng thành, tôi vẫn luôn biết ba chỉ xem tôi như công cụ để kết hôn.

Nhưng không ngờ ông ta đã sắp đặt kế hoạch từ sớm như vậy.

Khi tôi đang dùng hết các loại thủ đoạn, thậm chí là dùng Kỳ Ngọc để kích thích Tống Bách Ngôn, chỉ vì muốn nghe được một câu nói thích kia.

Thì sau lưng tôi là chàng trai trẻ Tống Bách Ngôn đang bị quản gia tạo áp lực không ngừng: “Đừng quên tất cả mọi thứ cậu có được hiện tại là từ đâu mà ra, cậu có thể là người đi theo bên cạnh, bạn bè, thú cưng, nhưng mãi mãi không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh cô ấy được.”

Ba tôi bề ngoài giả vờ làm thủ tục ra nước ngoài cho Tống Bách Ngôn, thực tế là đã muốn đuổi hắn đi từ lâu rồi.

Hôm xuất ngoại đó, quản gia dựa theo kế hoạch mà ba tôi đặt ra, định ép buộc cắt đứt hết tất cả phương thức liên lạc của tôi và Tống Bách Ngôn.

Rồi đưa hắn rời khỏi Thượng Hải.

Ông ta nhắc nhở Tống Bách Ngôn: “Hãy quên tiểu thư đi, hai người không có kết quả đâu, người xứng đứng ở bên cạnh cô ấy chỉ có thể là những người giống thiếu gia Kỳ Ngọc thôi.”

11.

Tống Bách Ngôn cho tôi cơ hội cùng các công ty khác cạnh tranh công bằng với nhau.

Sau khi biết được mối quan hệ thật sự của anh Vương cùng Kỳ Ngọc, Tống Bách Ngôn hiếm khi lộ ra biểu cảm giống như meme ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm.

Mừng rỡ ôm lấy tôi giày vò qua lại một lần nữa.

Vấn đề về các nhà cung cấp của anh Vương rất nhanh đã được giải quyết.

Vốn dĩ anh Vương có rất nhiều lời than vãn, nhưng sau khi được Tống Bách Ngôn đưa cho vài dự án xịn xò thì lập tức vui vẻ trở về công ty tăng ca.

Đồng thời Kỳ Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu cùng tôi thực hiện những khâu chuẩn bị cuối cùng.

Ai nấy đều bận tối mày tối mặt.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, tôi hỏi Kỳ Ngọc:

“Kỳ Dạng chính là chú ruột của cậu, tập đoàn Kỳ thị cũng là sản nghiệp nhà các cậu. Cậu ở đây tích cực vậy làm gì?”

Kỳ Ngọc lười biếng lại nghiêm túc nói sự thật.

“Năng lực của Kỳ Dạng rất mạnh, nhưng nhân phẩm hắn bất chính, nếu hắn ta vẫn ngồi ở vị trí đó, nhà họ Kỳ sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Hơn nữa…”

Cậu ấy nói nhỏ bên tai tôi.

“Mình cũng không muốn cả đời chỉ có thể yêu đương lén lút với anh Vương nhà mình.”

Ui, ghê quá đi.

Tôi nổi da gà ngẩng đầu lên.

Lại phải đối mặt với hai đôi mắt không có chút ý tốt nào.

Một là ánh mắt sắc bén lạnh nhạt như dao của anh Vương, một còn lại là của ông trùm hay ghen Tống Bách Ngôn đang đút tôi ăn.

Tôi rụt cổ lại, giữ khoảng cách với Kỳ Ngọc.

Ba ngày trước khi diễn ra buổi đấu thầu, khi tôi và Kỳ Ngọc vừa ăn xong cơm chiều định trở về tăng ca, điện thoại của ba tôi gọi tới.

Giọng ông ta bên kia điện thoại rất yếu ớt.

“Đường Đường, ba đang ở khách sạn Cẩm Duyệt, ngực ba có chút khó chịu, con đem thuốc trợ tim qua đây cho ba với.”

Nghĩ tới những điều ông ta đã làm, trong lòng tôi không phải không oán hận.

Nhưng dù sao vẫn còn có hai mươi năm tình thân.

Chào Kỳ Ngọc một tiếng, tôi lập tức lo lắng chạy qua.

Thế nhưng lại không hề nghĩ tới, ông ta lại mất trí như vậy.

Khách sạn Cẩm Duyệt phòng 8208.

Ba tôi suy yếu dựa vào trên sô pha.

Điện thoại tôi đặt bên cạnh ông ta.

Vào lúc tôi đi lấy nước, ông ta nhân cơ hội lấy điện thoại của tôi đi, “bộp” một phát nhốt tôi lại trong phòng.

“Đường Đường, ngoan, ba sẽ không làm hại con đâu, Kỳ Dạng thích con đã nhiều năm rồi, hắn mới là người thích hợp với con.”

Cách một cánh cửa, tôi nghe được tiếng ông ta gọi điện thoại.

“Người đã tới rồi, cậu mau lại đây đi.”

Tôi xoay tay nắm cửa, lớn tiếng mắng.

“Diệp Thiệu Kỳ, ông là đồ không có lương tâm, mở cửa cho tôi!”

Một lát sau, trong phòng bỗng tràn ngập một hương thơm lạ lùng.

Cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy vô lực, còn có chút khô nóng.

Tôi liên tục tự dặn lòng mình không được phép sợ hãi, khi còn học ở nước ngoài, cũng không phải chưa từng gặp qua kẻ háo sắc.

Tôi đã xử lý như thế nào nhỉ?

May là tôi có đem theo từ văn phòng một cây bút ghi âm, run rẩy bắt đầu mở bút ghi âm lên.

Sau đó lại bắt đầu tìm kiếm một vật bén nhọn, nhưng không có.

Chỉ có mấy chiếc ly uống nước.

Tôi đập vỡ một cái ly, nhặt mấy mảnh vỡ thủy tinh lên bỏ vào túi.

Làm xong hết tất cả, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng mở cửa.

Tôi siết chặt lấy mảnh thủy tinh, cố gắng duy trì tỉnh táo.

Trong nháy mắt nhìn thấy Kỳ Dạng, tay còn lại của tôi vung cả chiếc ly thủy tinh qua, dùng sức đập xuống đầu hắn.

Nhưng vì không đủ lực, tôi không đập hắn ta ngất được, ngược lại còn chọc điên Kỳ Dạng.

“Mẹ nó!”

Hắn lau cái trán chảy m á u, chỉ vào mặt mình.

“Đường Đường, em đập đi, đập vào chỗ này này.”

Tôi không ngừng lui về sau, cầm mảnh vỡ của ly thủy tinh chỉa vào cổ mình.

“Anh đừng qua đây.”

“Kỳ Dạng, c ư ỡ n g g i a n là phạm pháp đó, anh có tất cả mọi thứ rồi, tội gì phải làm chuyện ngu xuẩn như này.”

Kỳ Dạng từng bước tới gần tôi, trên mặt mang theo ý cười điên cuồng.

“C ư ỡ n g g i a n á?”

“Lát nữa em sẽ không nói như vậy đâu, không chừng em còn sẽ rất hưởng thụ đó, Đường Đường à.”

“Hơn nữa ba em cũng có thể đứng ra làm chứng, chúng ta là người yêu của nhau mà.”

Nhắc tới ba tôi, tôi ngay lập tức nổi trận lôi đình.

Siết thật chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay để kiềm chế bản thân.

Tôi buộc bản thân phải tỉnh táo lại, đối phó với Kỳ Dạng.

“Kỳ Dạng, anh trước kia có phải thế này đâu, sao lại phải làm như vậy?”

Kỳ Dạng lớn hơn tôi và Kỳ Ngọc 7 tuổi.

Trước đây khi tôi qua nhà họ Kỳ chơi, hắn ta tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng rất quan tâm chúng tôi, mỗi lần đều chia bánh ngon cho chúng tôi cùng ăn.

Kỳ Dạng cũng giống như đang nhớ lại.

“Đường Đường, lúc em còn rất nhỏ tôi đã thích em rồi, là do tên bệnh thần kinh kia đến sau mà giành trước một bước.”

Hắn trở nên kích động, tốc độ nói chuyện rất nhanh.

“Hiện tại cũng như vậy, nếu như không có hắn, chúng ta đã sớm kết hôn rồi.”

Tôi không thể lùi được nữa, phía sau đã là vách tường rồi.

12.

Khi nhận được điện thoại của Kỳ Ngọc, Tống Bách Ngôn đang trên đường quay trở về biệt thự.

Sau khi kết thúc bữa ăn, mí mắt phải của hắn vẫn cứ giật giật không ngừng.

“Tống Bách Ngôn, bây giờ anh đi đến khách sạn Cẩm Duyệt đi, Đường Đường rất có thể đang gặp nguy hiểm rồi.”

Nghe được là chuyện về Diệp Thanh Đường.

Sắc mặt Tống Bách Ngôn đột nhiên biến đổi, không cần hỏi là chuyện gì.

Lập tức phân phó tài xế.

“Quay đầu lại đi, đến khách sạn Cẩm Duyệt.”

Cuối cùng, còn bổ sung thêm.

“Nói nhanh lên chút.”

Kỳ Ngọc ở bên kia điện thoại giải thích.

“Tôi đột nhiên nhớ ra rằng, hai ngày trước, tôi nghe được Kỳ Dạng với ba của Đường Đường nói chuyện, bảo là phải ở khách sạn Cẩm Duyệt làm chuyện lớn gì đó. Mới mười phút trước, Đường Đường bị ba cô ấy gọi vào khách sạn Cẩm Duyệt, hình như Kỳ Dạng cũng đã ở gần đó rồi.”

“Buổi đấu thầu sắp bắt đầu rồi, tôi có dự cảm không tốt.”

Dừng lại hai giây, Kỳ Ngọc nói:

“Tôi đã dùng một chiếc điện thoại khác gọi cho Đường Đường, bị tắt máy rồi.”

Chiếc xe một đường phóng tới khách sạn Cẩm Duyệt.

Trên đường đi đã vượt mấy cái đèn đỏ rồi.

Vô cùng nhanh chóng.

Tài xế lo lắng nhìn phía sau gương chiếu hậu.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau, đang lo lắng gọi điện thoại.

Tài xế nắm chặt tay lái, không dám thả chậm tốc độ tí nào.

Lúc tới khách sạn Cẩm Duyệt, bởi vì đã được đánh tiếng trước lúc ở trên xe.

Không quá hai phút, Tống Bách Ngôn đã tìm được số phòng của Diệp Thanh Đường.

Hắn đã từng gặp qua nhiều thủ đoạn d ơ b ẩ n trong cạnh tranh kinh doanh rồi.

Thậm chí cũng đã tự mình trải qua nhiều lần.

Trong một khắc mở cửa phòng ra, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.

Hi vọng cô ấy còn sống, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu thứ, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.

Chỉ cầu mong ông trời thương xót, có thể khiến cô ấy còn sống.

Sau khi mở cửa phòng ra, Tống Bách Ngôn đảo mắt một lần đã tìm thấy được Diệp Thanh Đường đang lắc lư dựa vào trên tường.

Quần áo cô hơi xộc xệch, mặt mũi bị bầm tím, thậm chí hai tay còn chảy đầy m á u.

Nhưng vẫn bướng bỉnh đứng ở đó.

Dựa vào vách tường, dùng giày cao gót không ngừng đá vào người đàn ông.

“Tôi xinh đẹp thì là lỗi của tôi sao?”

“Tôi xinh đẹp thì tôi phải làm bình hoa à?”

“Thằng đàn ông như anh không phải cũng thua trong tay bình hoa như tôi à.”

Hắn bước nhanh qua, cởi áo khoác ngoài ra, bao bọc lấy cô.

Cô vẫn phản ứng vô cùng dữ dội.

Sau khi nhìn thấy là Tống Bách Ngôn.

Chẹp miệng, không an phận mà vặn vẹo trong lòng hắn, khóc nức nở làm nũng.

“Tống Bách Ngôn, đau quá đi, nóng quá đi, mau ôm em một cái.”

Trong lòng Tống Bách Ngôn thờ dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn đến Kỳ Dạng đang nằm dưới chân, co người lại thành một cục, thậm chí nửa thân dưới còn đang chảy m á u.

Hắn không hề có một tia đồng tình nào.

Hung hăng đá thêm hai cái nữa, giao Kỳ Dạng cho trợ lý vừa chạy tới xử lý.