Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 4: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 4: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:43 sáng – 26/05/2024

Từ đó về sau, giữa ta và ngài ấy dường như có một loại ngầm hiểu.

Khi Tề Ngâm còn nhỏ, bởi vì tận mắt chứng kiến mẫu thân bị gian thần hại chết thê thảm từ lúc đó ngài ấy đột nhiên không nói được nữa.

Nhưng ngay cả khi ngài ấy không nói, rất nhiều lúc hai chúng ta luôn có thể hiểu ý nhau.

Có lẽ lúc đó ta đã nói quá nhiều, nhưng dần dần ngài ấy cũng mở miệng nói lần nữa chỉ là nói không nhiều mà thôi.

Câu đầu tiên ngài ấy nói là gọi tên của ta: Lưu Li

Câu thứ 2 ngài gọi là phụ hoàng.

Câu nói phụ hoàng này khiến thái thượng hoàng vui đến mức có thể bay lên .

Thái thượng hoàng nói ta là ngôi sao may mắn của Tề Ngâm, ta được sinh ra là vì ngài ấy.

Ta nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói tán thưởng nhưng không biết nó sẽ trở thành gông xiềng ta.

Ngày thứ hai ta, Kì Ngâm và Tô Viễn U đi mai Thành.

Trên đường đi, ta luôn có cảm giác như mình đã quên một điều gì đó, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra đó là gì.

Mai thành trông vẫn xinh đẹp như mọi khi.

Mùa này chính là lúc hoa mận nở rộ.

Ta đứng dưới gốc cây mai treo đầy dây tơ hồng đỏ.

Đây là cây hoa mai là cây bảo vệ của mai thành.

Mỗi năm vào thời điểm này có rất nhiều tín đồ nam nữ đến đây để lễ bái.

Người đến đây đều là vì cầu nhân duyên, Duy chỉ ta ở dưới cây này giải quyết đi một sinh mệnh.

Ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn khắp nơi đều là một mảng trắng xóa.

Khi đêm đến tuyết ngừng rơi ánh trăng vô cùng sáng.

Ta đến đây truy sát hung thủ thực sự đã hại chết mẹ của Tề Ngâm. Hắn ôm cây hoa mai này cầu xin ta tha mạng.

Ta chẳng nói gì hết dùng đoản kiếm mà Tề Ngâm đã tặng cho ta giết chết tên hung thủ đó

Đó là lần đầu tiên ta giết người thấy máu.

Máu của tên hung thủ đó sáng rực rỡ như hoa mai trên cây mai đó nhuộm đỏ cả tuyết trắng trên đất

Ngày hôm sau khi ta giết xong kẻ sát nhân, ta và Tề Ngâm cùng nhau đến đây.

Ta hỏi ngài ấy: “Ngài có tin vào số mệnh không?”

Ngài ấy nói: “Ta không tin rằng chỉ cần nằm một chỗ không làm gì cả mà có thể thống nhất thiên hạ.”

10

Nói xong ngài ấy không biết từ đâu lấy ra một sợi dây đỏ.

Ta cho rằng ngài ấy chính trực miệng nói không tin nhưng cơ thể rất thành thực

Nhưng mà ta lại không ngờ rằng ngài ấy lại cột sợi tơ hồng đó lên trên đầu ta.

Động tác của ngài ấy rất gượng ngạo nhưng ngài ấy không không làm đau đến một sợi tóc của ta

Sau khi buộc xong, ngài lại ngước nhìn cây mai.

Hoa mai năm đó quả thật nở rất đẹp, đẹp đến nỗi một lần nhìn thấy là nhớ suốt đời.

Đến nay….

Ta nhìn hai người đứng dưới gốc cây hoa mai thành kính cầu nguyện. Người phụ nữ nhẹ nhàng như một bông hoa cúc, còn người đàn sâu sắc cùng hoa mai họ trông giống như một bức tranh.

Người từng nói rằng họ không tin vào số phận cuối cũng vì người họ quan tâm mà thay đổi.

“Lưu ly?”

Một lời nói ngờ vực của nam nhân đối diện cây hoa mai truyền đến.

Mắt ta di chuyển từ người Tề Ngâm và tô Viễn U di chuyển về hướng nguồn âm thanh.

Khi nhìn thấy người tới, ta mới ý thức ra điều mình quên là không báo cho Ngụy Như sĩ.

Ta muốn nói cho hắn ta sẽ đến mai thành sớm một ngày, Tề Ngâm cũng có mặt, dặn hắn nếu gặp ta hãy làm như không quen biết.

Nhưng mà ta quên rồi hơn nữa lại thật sự tình cờ gặp hắn ở đây.

Ta muốn giả như không quen biết hắn.

“Lưu ly, cô thật sự là lưu ly không phải cô nói ngày mai……Ờ-huh ”

Ngụy Như sĩ chưa kịp nói xong ta miệng liền bị ta bịt lại.

Ta thực sự sợ rằng hắn sẽ nói ra những lời gì đó không nên nói.

Ngụy Như sĩ nhìn theo ánh mắt của ta, nhìn dưới gốc cây hoa mai, khi nhìn thấy Tề Ngâm hắn im lặng ngay lập tức.

Hắn thu ánh mắt nhìn ta với một dấu chấm hỏi trên mặt.

Ta nhìn hắn với ý nói rằng ta sẽ giải thích điều đó với hắn sau, rồi để hắn ta đi.

“Ta không biết phu nhân còn có một người bạn khác giới thân thiết như vậy.”

Ở bên ngoài, ta và Tề Ngâm vẫn luôn gọi nhau bằng cách xưng hô thông thường.

Ta đang cố tìm lời thoái thác cho Ngụy Như Sĩ mà không biết rằng gã không sợ chết này lại lên tiếng trước ta.

“Lưu ly và ta là bạn chí cốt. Mối quan hệ giữa ta và cô ấy…” Nói đến đây, trên mặt Ngụy Như sĩ vẫn hiện ra vẻ hồi tưởng sâu sắc.

Tay của ta nắm chặt lại.

Thật muốn đấm vào mặt hắn một cái

Ta nhịn, ta nhịn,

Nhìn ánh mắt ngày càng lạnh của Tề Ngâm , ta nhanh chóng bước tới mỉm cười nói: “Hắn là heo , nói chuyện không biết chừng mực ngài đừng để ý.”

Những lời này vừa nói ra, ta Có thể thấy rõ vẻ lạnh lùng của Tề Ngâm đã giảm đi một chút.

Nhưng mọi người đã bao giờ nghe câu nói không sợ đối thủ mạnh như thần mà chỉ sợ đồng đội như heo chưa?

Đối với ta đồng đội giống heo không đáng sợ. Điều đáng sợ là hắn ta thậm chí chỉ số thông minh của một con heo cũng không có.

“Ta và lưu ly đã rất lâu không gặp nhau có thể mượn cô ấy một lát không, Ngài chắc không để ý đâu ha ?”

Ta biết những lời này hắn chuẩn bị để nói trước mặt Tề Ngâm .

Nhưng khi hắn chưa đến gần Tề Ngâm, ám vệ bên cạnh Kì Ngâm đã kề dao vào hắn.

Khi nhìn thấy điệu bộ này Tim ta run lên.

Không phải sợ Ngụy Như sĩ sẽ bị thương, mà là sợ Ngụy Như sĩ sẽ không vui mà giết chết những ám vệ này.

Ta chạy đến trước mặt Ngụy Như sĩ, ngăn hắn ở phía sau , cố cười với Tề Âm: “ phu quân, có gì từ từ nói”

Mặt Tề Ngâm bây giờ còn đen hơn cả Bao Công.

Với cái nhìn từ ngài ấy, những người ám vệ kia liền biến mất.

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi liếc mắt nhìn Ngụy Như sĩ.

Ngụy Như Sĩ vẫn không biết xấu hổ, hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của ta.

“Lưu Ly qua đây! ”

Khi ta đang bí mật nhéo Ngụy Như Sĩ, Tề Ngâm bất ngờ gọi tên ta.

Từ khi ta gả cho ngài ấy, ngài ấy đã lâu rồi không gọi tên của ta

Tiếng gọi này thực sự có cảm giác như du hành xuyên thời gian và không gian, quay lại thời điểm mà mối quan hệ của ta và ngài ấy chưa trở nên xa cách do bị thái thượng hoàng ép buộc kết hôn.

Ta ngây người chỉ trong chốc lát, Tề Ngâm đã đến trước mặt ta.