Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Tình Tựa Mây Bay - Hoàn Chương 1: Tình Tựa Mây Bay

Chương 1: Tình Tựa Mây Bay

10:14 sáng – 30/05/2024

1

Bị ngọn lửa Cửu U thiêu đốt, không thấy ánh mặt trời suốt vạn năm.

Cuối cùng ta đã tiêu tan.

Chết lặng, tê tái, tuyệt vọng, đau khổ.

Mọi thứ đều khắc cốt ghi tâm.

Bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của ta, nếu phụ thân và huynh trưởng nhìn thấy, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm.

Khi ta hoàn toàn tan biến, Tây Văn Thiên Quân đến.

Hắn ta ngẩng cao đầu, ánh mắt khinh bỉ mang theo sự căm hận tột độ.

Dáng người cao ráo ẩn sau ánh đèn.

Đến bây giờ ta vẫn không hiểu, tại sao cưới chàng ta lại rơi vào hoàn cảnh này.

Vạn năm trước, ma tộc chiếm lĩnh thiên giới, chư thần liên kết cũng không phải đối thủ.

Trừ ma giới, thiên, tiên, minh, yêu, phàm năm giới đều tổn thất nặng nề.

Ta bị vu oan cấu kết với ma thần, phản bội chính đạo, đây là tội danh vô căn cứ.

Phượng tộc cũng bị liên lụy bởi ta, tiên khí tiên đan và các cống phẩm đều tăng gấp đôi.

Ta hỏi Tây Văn lý do.

Hắn ta nói: “Nếu không phải các ngươi ép bức, A Dung sẽ không cô đơn chết già, giờ ta đến hồn tàn của nàng ấy cũng không tụ lại được.”

Lý do thật hoang đường.

Vì một phàm nữ mà không quan tâm đến đại cục sáu giới, phát điên khiến cả Phượng tộc phải chôn theo nàng ta.

Thật nực cười.

Tây Văn nhìn ta với vẻ châm chọc, nói:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn đâu, Phượng tộc của ngươi đã bị ta diệt hết rồi.

“Còn về phụ thân và huynh trưởng ngươi, chắc đang mang ký ức đầu thai trong súc sinh đạo chín nghìn năm rồi, ha ha.”

Hắn ta lại nói nhiều điều nữa.

Nghe vậy, mắt ta đỏ ngầu.

Phụ thân và huynh trưởng của ta…

Hắn ta thực sự dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hãm hại tộc ta.

Tây Văn đang hành hạ trái tim ta.

“Cảm giác mất đi người quan trọng nhất không dễ chịu chứ? Ta năm xưa cũng vậy.”

Hắn ta từ vẻ đau đớn đến xé lòng trở nên đương nhiên, như thể cảm thấy A Dung chết thảm thương oan ức, phụ thân và huynh trưởng ta phải trả giá.

Nhưng rõ ràng trong buổi sinh nhật ba vạn tuổi của ta, chàng ta đã nói: “Cả đời này chỉ yêu mình nàng, vĩnh viễn không phụ nàng.”

Còn nói khi chàng kế vị thiên quân, sẽ bảo vệ tộc nhân của ta an toàn.

Cuối cùng lại giết toàn tộc ta để trả thù cho cái gọi là người yêu của hắn.

Thật hèn hạ, kinh tởm và ác độc.

Tây Văn đối với ta, thật đáng hận, đáng chết.

Đáng tiếc ta đã tan biến.

Trong chốc lát, ta hóa thành những điểm sáng tan vào bóng tối vô tận.

2

“Vân Thanh Đế Quân, chuyện Tây Văn từ hôn, ta sẽ cho Phượng tộc một lời giải thích.

“Chuyện này liên quan đến sự hòa hợp giữa Phượng tộc và Thiên tộc, con ta đã hành động hồ đồ.”

Ánh sáng chói lòa ùa vào mắt, khiến ta khó chịu.

Một lát sau nhìn xung quanh mới nhận ra, phụ thân và sư huynh ta, Thương Cảnh Thượng Thần, đang đứng trước mặt, huynh trưởng nắm tay ta.

Chủ tọa là tiền nhiệm thiên quân và thiên hậu, Đông Hoa Đế Quân ngồi trên ghế dường như đang ngủ gật.

Thái tử Tây Văn dẫn theo phàm nữ kia quỳ trước điện.

Hai bên còn có các tiên quan.

Phụ thân và huynh trưởng ta còn sống?

Vừa rồi thiên quân nhắc đến chuyện từ hôn.

Chẳng lẽ ta đang mơ một giấc mộng?

Nhưng nỗi đau từ cái chết của phụ thân và tộc nhân vẫn khiến ngực ta như bị nghẹt thở.

Mọi thứ quá chân thực.

Ta chắc là… đã trọng sinh về quá khứ.

Ta bình tĩnh lại, nén niềm vui xuống.

Bây giờ, mọi thứ đều còn kịp ngăn chặn.

Hôn ước giữa Phượng tộc và Thiên tộc, từ khi ta chưa ra đời, đã được ông nội ta, Tang Sơn Phượng Đế và Thiên Địa Cộng Chủ Đông Hoa Đế Quân định sẵn.

Là để cân bằng với Hồ tộc, họ coi trọng huyết mạch của ta.

Trong vạn tộc của sáu giới, Thiên tộc là tối cao, Hồ tộc đứng thứ hai, Phượng tộc đứng thứ ba.

Hôn ước này, không ai có thể đùa giỡn.

Từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng như Thái tử phi của Thiên tộc.

Ta chọn ai làm đạo lữ của mình, người đó sẽ là Thái tử của Thiên tộc, người kế vị Thiên Quân tương lai.

Sau ba trăm tuổi, ta thường xuyên qua lại giữa Thiên giới và Tang Sơn.

Học tập, lễ nghi, tu luyện đều ở Thiên giới.

Tuy ta sinh ra đã là thần nữ, nhưng cũng cần tu luyện.

Trong ba người con của Thiên Quân, Tây Văn là người gần gũi với ta nhất.

Trong mắt người khác, chúng ta hoàn toàn là một đôi trời sinh.

Tính cách của Tây Văn không giống như đại ca của hắn, Thần Chiến Tướng Tây Thần, lầm lì ít nói.

Cũng không giống tam đệ của hắn, Thần Quân Tây Phong, phô trương ồn ào.

Mà là hoạt bát, tiến lui hợp lý.

Ta tính cách cô độc, khá thụ động, Tây Văn lại vừa khéo bù đắp cho tính cách của ta.

Ban đầu, đại lễ kết duyên của ta và Tây Văn được định vào ngày ta tổ chức tiệc thăng cấp thượng thần.

Ta đã vượt qua thần kiếp, tiệc thăng cấp diễn ra sau ba tháng.

Nhưng nay hôn ước lại xảy ra biến cố.

Hai ngày trước, Tây Văn lén xuống trần gian đến Đông Hải lấy long đan muốn tặng ta, nhưng lại yêu một phàm nữ.

Hắn vừa trở về liền đòi từ hôn với ta, vì vậy mới có cảnh mọi người tụ tập ở đại điện này.

Việc hắn từ hôn, làm tổn hại danh dự của ta.

“Phụ thân mẫu thân, hài nhi không đùa giỡn, con không muốn cưới Phù Triều làm nương tử, từ nhỏ chỉ coi nàng là muội muội, không có tình cảm nam nữ.”

Phù Triều là ta, Vân Thanh Đế Quân là phụ thân t.

Ta sinh ra đã là thần nữ, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của sáu giới, là nữ quân tương lai của Phượng tộc Tang Sơn.

Huyết mạch cao quý, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, địa vị hiển hách, đó là đánh giá của sáu giới về ta.

Còn A Dung mà Tây Văn nhắc đến, dù đẹp nhưng không thể sánh bằng ta, lại là phàm nữ.

Tuổi thọ của người phàm đối với thần chỉ ngắn như sớm tối, tư chất cũng kém.

Thiên quy nghiêm cấm tiên phàm yêu nhau.

“Phù Triều tính tình kiêu ngạo, ở Thiên cung không có bạn, ta mới gần gũi với nàng một chút.” Tây Văn tiếp tục nói.

“Trước đây ta không hiểu tình cảm nam nữ, không biết thế nào là thích, mới đồng ý hôn ước, nay đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình.”

Trong lòng ta lạnh lẽo, chỉ là cái cớ ngoại tình mà thôi.

Hơn bốn vạn năm chung sống, tất cả đều là lừa dối có mưu tính.

Hắn làm bạn với ta, là để đạt được vị trí Thái tử.

Kiếp trước đã làm ta tỉnh ngộ.

Tây Văn cầu xin: “Ta chỉ yêu A Dung, mong Đế Quân và phụ thân mẫu thân chấp thuận.

“A Dung tuy là nữ nhân phàm giới, chưa từng tu luyện tiên pháp, nhưng nàng đọc nhiều sách, đã thấy khói lửa chiến trường, đã thấy cảnh đổ nát ,xác chết đầy đồng, nàng đi khắp nhân gian cứu người, chứng kiến vô số chuyện thú vị, cũng không quan tâm đến thân phận tiên giới của con,nàng là một người bao dung,nhân ái.”

“Vì A Dung, con nguyện hạ phàm làm người, dù phải ăn cám uống nước lã không thể tu luyện, con cũng chỉ muốn cùng nàng chia ngọt sẻ bùi.”

Trước mặt chư tiên, Tây Văn cúi đầu ba cái trước phụ thân ta.

Hắn kiên quyết từ hôn.

A Dung đứng bên cạnh anh, sắc mặt không đổi, thần thái bình tĩnh tự nhiên.

Có lẽ Tây Văn đã sớm báo trước cho nàng, Thiên Quân và Thiên Hậu không thích những kẻ nhát gan yếu đuối.

3

Khi Tây Văn ở phàm gian, không thể sử dụng tiên lực, tình cờ gặp A Dung, được nàng chăm sóc ăn ở.

Ban đầu anh không nói cho A Dung biết thân phận của mình, nghĩ rằng nàng không biết.

Nhưng phàm gian nhiều tu sĩ, khí chất của người tu tiên chỉ cần nhìn là có thể nhận ra.

A Dung biết Tây Văn không phải người thường, chỉ là nàng đoán không đủ táo bạo.

Ở phàm gian chưa đến nửa năm, hai người đã nảy sinh tình cảm, hai năm sau thề non hẹn biển.

Nhưng cuối cùng vì hiện thực mà không thể ở bên nhau.

Tây Văn bị giam cầm nửa năm, mỗi ngày đều chịu đựng roi sấm sét.

Sau khi Tây Văn bị giam, Thiên Quân bảo ta đưa A Dung trở lại phàm gian, thực ra là ngầm bảo ta: “A Dung có thể giết.”

Nhưng ta chỉ đưa nàng về đảo ngư gần Đông Hải, để lại một câu.

“Ta không coi thường ngươi vì ngươi là phàm nhân, nhưng tiên phàm có khác biệt, các ngươi không hợp nhau, hãy quên chàng ấy đi.”

Khi Tây Văn chịu phạt xong, ở phàm gian đã qua gần hai trăm năm.

Khi hắn hạ giới, tin tức nhận được là A Dung cả đời không lấy chồng, cô đơn đến già.

Rồi chàng ấy đổ lỗi cái chết và sự cô đơn của A Dung lên đầu ta và Phượng tộc.

Sau khi Tây Văn bị giam cầm, ta đã dùng thủy kính tìm thấy A Dung ở phàm gian.

Khác với tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của ta, nàng tính tình dịu dàng, nhưng lại nhát gan hay khóc.

Một đoá hoa trắng nhỏ.

Ta thật khó tưởng tượng một cô nương đã thấy khói lửa chiến trường và xác chết đầy đồng lại có bộ dạng như nàng.

Trong miệng không có mấy câu thật lòng.

Chỉ mình ta biết, A Dung có linh căn, nhưng là linh căn năm loại yếu kém.

Nàng muốn tu tiên phi thăng, muốn thu hẹp khoảng cách để ở bên Tây Văn, muốn đợi hắn ta trở lại phàm gian.

A Dung dựa vào món đồ nhỏ Tây Văn tặng, gia nhập tông môn tu tiên.

Ở tông môn phàm gian, nàng là tiểu sư muội yếu đuối được các sư huynh sư tỷ cưng chiều, dựa vào sư phụ và mấy vị sư huynh, tu luyện đến đỉnh cao của luyện khí.

Nhưng tư chất quá kém, nhập tiên đạo quá muộn, ngộ tính cũng không đủ.

Không thể đột phá trúc cơ, chết vì tuổi thọ cạn kiệt.

Nhưng không cô đơn đến già, nàng có đạo lữ song tu.

Với nam tu sĩ trúc cơ, cũng là sư huynh của nàng, hai người yêu nhau không nghi ngờ gì.

Ta đã nói tất cả những gì mình biết, nhưng Tây Văn không tin.

Kiếp này, nếu hắn ta không còn là Thái tử Thiên tộc, không thể tu tiên.

Vậy A Dung còn yêu hắn mãi không?

Có tự mình đi con đường tu tiên không?

Ta sẽ chờ xem.