Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Tôi yêu người chú hơn 12 tuổi của mình - Hoàn Chương 9: Tôi yêu người chú hơn 12 tuổi của mình

Chương 9: Tôi yêu người chú hơn 12 tuổi của mình

7:25 chiều – 31/05/2024

17

Khi chúng tôi đến nơi, tôi mới biết trên núi có một nhóm nam nữ cùng nhau chơi bài, trò chuyện, chơi trò chơi và đắp người tuyết.

Mọi người không chú ý đến sự xuất hiện của tôi, họ dường như cũng không để ý đến tôi, vẫn chơi rất là vui vẻ.

Chỉ có vài người thấy tôi đi cùng Trần Diệp, thỉnh thoảng lại hỏi: “Bạn gái mới à?”

Anh cười đáp: “Một cô em gái.”

Nghe anh nói vậy, tôi cũng bớt đi một phần cảnh giác, tôi dần dần hoà vào chơi cùng mọi người.

Trần Diệp không thích đắp người tuyết, anh ấy sợ lạnh, nên bảo tôi ở trong nhà chơi bài cùng với anh.

Anh chơi bài nhưng không tập trung lắm, luôn thích trêu đùa tôi, trêu đùa một hồi lại tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Tôi muốn trốn đi nhưng anh lại buông tay, một lát sau anh ấy lại nắm lấy tay tôi.

Anh làm những việc này rất tự nhiên, tôi có chút ngượng ngùng trước hoàn cảnh này, nhưng trong không gian mờ ám này, tôi lại không thấy phản cảm cho lắm.

Không biết là do trong nhà quá nóng hay do tôi mặc quá nhiều, mà mặt tôi đỏ bừng cả lên.

Mọi người chơi đến gần nửa đêm, nói cười tạm biệt rồi ai về phòng nấy.

Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi không có phòng. Tôi định ra quầy lễ tân đặt một phòng, nhưng Trần Diệp lại tự nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi vài giây.

Ánh mắt của anh ấy làm cho tôi hơi hoảng.

Anh đột nhiên cười, khuôn mặt đẹp trai hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ, tôi chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu hôn lên môi tôi.

Bị một luồng hơi thở nam tính ập vào, đầu tôi lập tức trở nên trống rỗng.

Theo phản xạ, tôi cố gắng né tránh, nhưng tay anh lại giữ lấy đầu tôi, Hôn tôi sâu hơn.

Một cảm giác lạ lùng ập đến, cơ thể tôi đột nhiên không thể động đậy, cứ như thế để mặc cho anh hôn.

Hôn nhau một hồi, anh ấy thì thầm bên tai tôi, “Về phòng anh nhé?”

Đầu óc tôi trở nên rối bời, trái tim không ngừng đập nhanh.

Tôi muốn từ chối, nhưng lại không thể nói ra được.

Anh ấy thấy tôi im lặng, liền véo nhẹ tai tôi, cười hỏi: “em ngại à?”

Chưa kịp để tôi trả lời, anh đã ôm tôi mà bước về phòng.

Tôi cảm thấy mình như bị anh mê hoặc, nụ cười, ánh mắt của anh như là thuốc độc. Anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm, không thể nào phản kháng.

Vừa vào phòng, Trần Diệp ôm tôi lên giường, rồi bắt đầu hôn nhẹ nhàng lên mặt, tai, cổ, xương quai xanh của tôi…

Tôi bị anh ôm trong lòng, đầu óc trở nên vô cùng rối bời, khi anh đưa tay lên định kéo khóa áo của tôi, tôi mới giật mình tỉnh lại.

“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Anh ấy dỗ dành tôi.

Tôi nín thở, bản thân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn không thể bước qua được bước đó.

16

Tối nay khi ở bên anh ấy, tôi đã rất vui, sự mập mờ hiện tại đủ khiến cho con người ta say mê, nhưng tôi vẫn không thể làm được.

Anh ấy thấy tôi vẫn không chịu mở lòng, nhẹ nhàng hôn lên má tôi rồi đi vào phòng tắm.

Tôi nằm đó chờ tâm trạng của mình bình tĩnh lại, suy nghĩ về những gì đã xảy ra tối nay, lòng có chút do dự, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.

Trần Diệp đẹp trai, hài hước, ở bên anh ấy tôi rất thoải mái, anh ấy chắc chắn sẽ là người bạn trai hoàn hảo.

Trước đây tôi luôn nói với bản thân rằng mình đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm với Giang Tứ Nguyệt, nhưng thực ra đó chỉ là tự lừa dối bản thân, tôi chưa bao giờ thực sự buông bỏ.

Hành động của Trần Diệp tối nay, coi như đã hoàn toàn dứt khoát cắt đứt hy vọng giữa tôi với Giang Tứ Nguyệt.

Tôi và chú ấy cuối cùng cũng không thể ở bên nhau.

18

Sáng hôm sau, mọi người thấy tôi bước ra từ phòng của anh ấy, cũng không có biểu hiện gì là ngạc nhiên, bọn tôi rủ nhau cùng đi ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng chúng tôi cùng nhau trượt tuyết, đi cáp treo và đánh trận tuyết.

Anh và bạn bè chơi rất nhiệt tình.

Tôi thì có chút nhát gan, luôn không theo kịp nhịp độ của anh.

Nhưng anh vẫn khá dịu dàng, luôn quan tâm đến tôi, có nhiều trò bạn bè gọi anh, anh đều nắm lấy tay tôi, lắc đầu từ chối.

“Anh cứ đi đi, em ở đây xem mọi người chơi được mà.”

Tôi có chút ngại, cảm thấy như mình đang làm phiền anh.

“Quan tâm họ làm gì, anh chỉ thích ở bên em thôi.” Anh đưa tay xoa đầu tôi.

“Vâng.” Tôi ngượng ngùng cúi đầu, để mặc cho anh nắm lấy tay tôi.

Yêu đương là cảm giác như thế này sao?

Không quá mãnh liệt, cũng không quá choáng ngợp, chỉ cần ở bên anh, thì luôn có cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ ở bên trong lòng.

Anh và bạn bè đều thích sự náo nhiệt, nhưng vì tôi mà anh sẵn sàng từ bỏ, vậy nên chắc anh thật sự yêu tôi nhỉ?

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vì tôi mà bỏ qua một số thứ, mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Tối đó tôi vẫn ở cùng anh.

Sau khi tắm rửa xong, anh nằm trên giường chơi điện thoại, thấy tôi tới gần, anh ôm tôi hôn nhẹ, sau đó không có hành động gì tiếp theo.

Chúng tôi cứ thế quấn quýt lấy nhau hai ngày.

Thời gian trôi qua khá nhanh, anh đưa tôi về dưới ký túc xá.

Trên tay cầm điếu thuốc, anh hỏi tôi khi nào thì tôi sẽ có kỳ nghỉ tiếp theo.

Tôi nói phải đợi tôi thi xong đã, trong kỳ thi tôi sẽ rất bận.

Anh phả ra một hơi thuốc, nhíu mày, cuối cùng anh cúi người xuống, thì thầm bên tai tôi: “Em muốn anh đợi đến chết sao?”

“Hả?” Tôi bị câu nói của anh làm cho đỏ cả mặt, tim đập nhanh, tôi vội vàng giải thích, “Em không cố ý, bình thường nếu em không nghe giảng, có thể sẽ bị rớt môn.”

Anh rõ ràng không nghe tôi giải thích, chỉ cười không ngừng.

Cuối cùng anh đưa tay véo vào eo tôi bảo “Em ngoan nhé, phải nhớ anh mỗi ngày đó.”

Nói xong anh quay người vẫy tay với tôi, “Anh đi đây.”

“Chào anh.” Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng anh mà ngẩn ngơ.

Tôi có bạn trai rồi sao? Tôi chạm vào nơi anh vừa véo, cảm giác dường như mọi thứ có chút không thực.

Tuy nhiên, niềm vui của tôi không kéo dài được hai giây, Giang Tứ Nguyệt đã xuất hiện trước mặt tôi.

Nghe thấy tiếng còi, tôi mới phát hiện ra có một chiếc Bentley đen đang đậu ở trong góc khuất của ký túc xá.

Tim tôi chợt thắt lại, cảm giác như mình bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó sai trái.

Vừa rồi tôi và Trần Diệp quấn quýt lấy nhau dưới ký túc xá nửa ngày, Giang Tứ Nguyệt đã ngồi trong xe xem nửa ngày sao?

Niềm vui trong lòng tôi bỗng chốc tan biến.

Tôi có chút bực bội thế nhưng chỉ một lúc sau tôi lại nghĩ, tôi đâu có làm gì sai, chú ấy không phải là muốn tôi yêu người khác sao? Tôi yêu Trần Diệp cũng không ảnh hưởng gì đến chú ấy.

Dù chú không muốn tôi ở bên Trần Diệp thì đã làm sao, đó là chuyện của tôi không liên quan gì tới chú.

Nghĩ vậy, tôi liền đi đến bên cửa xe của chú ấy.

19

“Giáng Sinh vui vẻ chứ?” Chú hạ cửa xe nhìn tôi một cái, rồi lại dời ánh mắt, không có biểu hiện gì.

Tôi tưởng chú sẽ hỏi tôi và Trần Diệp đã đi đâu, nhưng chú ấy không hỏi.

“Vui.” Tôi đáp lại.

Tôi đợi chú nói tiếp, nhưng chú ấy cúi đầu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng chú nói: “Vui là tốt rồi.”

Nói xong, chú lấy từ trong xe ra một cái túi, đưa qua cửa sổ cho tôi.

“Gì vậy?” Tôi nhìn cái túi, nhưng không đưa tay nhận lấy.

Thật ra nói không tò mò thì cũng không đúng, dù sao tôi và chú đã lâu rồi không gặp.

“Quà chú mang từ Pháp về cho cháu.” Chú nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi sau khoảng thời gian dài làm việc.

“Cảm ơn.” Tôi hơi do dự một chút, vẫn đưa tay nhận lấy cái túi.

“Giang Tứ Nguyệt.” Tôi lấy hết can đảm gọi tên chú ấy.

“Ừ.” Chú ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe lên một chút.

“Tôi đã yêu rồi.” Tôi lớn tiếng tuyên bố với chú, như muốn nói rằng tôi không còn thích chú nữa, chúng ta cuối cùng cũng có thể hòa giải rồi.

Tôi mong chờ nụ cười vui vẻ của chú, rồi chú sẽ khen tôi, “Nan Nan, cháu làm đúng rồi”, “Nan Nan, cháu cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi”, “Nan Nan, cháu yêu rồi thì chú yên tâm rồi”…

Nhưng, chú im lặng một lúc lâu, chỉ nói một chữ, “Tốt.”

“Còn chú, khi nào thì kết hôn, Tết à?” Tôi giả vờ nhẹ nhàng, muốn làm dịu bầu không khí này đi.

Chú ấy miễn cưỡng nở một nụ cười, “Còn phải xem đã.”

“Về nhà không?” Chú ấy đột nhiên hỏi, thấy tôi không trả lời, chú ấy lại nói, “Ngày mai là giỗ thầy.”

Lời chú nói như một tia sét, khuấy động hàng ngàn con sóng trong lòng của tôi.

Hai ngày nay do chơi quá vui, mặc dù tôi có nhớ đến chuyện này, nhưng không có thời gian để buồn.

Cuối cùng tôi cũng hiểu nỗi buồn hôm nay của chú đến từ đâu.

“Được.” Tôi di chuyển sang bên kia xe, mở cửa xe ngồi vào.

Những năm qua, vào ngày giỗ của bố mẹ, tôi đều cùng chú đi cúng bái.

Dù chú đang ở đâu, bận rộn thế nào, chú cũng sẽ về trước để tham gia cúng bái cùng tôi.

Và cứ hễ đến những ngày này, chú sẽ buồn bã rất lâu.

Những điều này tôi đều biết, chỉ là tôi không biết chú và bố tôi có tình cảm đến mức nào mà suốt 8 năm nay, chú luôn luôn làm việc này, hơn nữa còn luôn ở bên chăm sóc cho tôi.

Mỗi lần tôi hỏi, chú ấy chỉ nói, bố tôi là ân sư của chú, là ân nhân suốt đời của chú.

Tôi nghĩ nếu bố tôi ở dưới suối vàng biết điều này, nhất định sẽ tự hào vì mình có một học trò ưu tú và trọng tình nghĩa đến như vậy.

“Chú lại uống rượu à?” Vừa lên xe, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Uống một chút thôi.” Chú nở một nụ cười, sau đó mở cửa sổ xe.

Xe chạy nhanh trên đường, gió thổi khiến cho tóc tôi bay đầy mặt, chú ấy như nhận ra điều đó, lại đóng cửa sổ lại một chút.

“Chú sau này uống ít rượu thôi.” Không biết là tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng này của chú, tôi vẫn có chút lo lắng cho chú ấy, mấy năm nay, chú nghiện thuốc lá nặng, rượu thì uống cũng ngày càng nhiều, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ ngã gục.

Tôi không biết tại sao chú cứ suốt ngày đắm mình trong khói thuốc và rượu để tự hành hạ bản thân mình, ngoài việc tôi có tình cảm với chú, tôi và chú cũng là người thân của nhau.

Dù thế nào, tôi cũng không muốn chú tự phá hủy cơ thể mình.

“Được.” Chú liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn về phía trước, giọng nói rất nhẹ.

Tôi có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay chú lại thuận theo tôi như vậy.

Tôi nói gì chú cũng nói đồng ý.

Cảm giác này, giống như là lời chia tay.

Nghĩ đến chia tay, lòng tôi chợt lo lắng.

“Còn cháu, dạo này có đủ tiền tiêu không?” Chú bất ngờ quay đầu hỏi tôi.

“Đủ.” Tôi cũng nở một nụ cười, “Làm thêm có lương, cháu lại nhận được học bổng, bản thân cũng không mua gì đắt tiền.”

Chú lại im lặng một lúc.

“Thích gì thì mua đi.” Chú đột nhiên cười chua xót, “Dù sao chú cũng không nuôi cháu được bao lâu nữa.”

Tôi nhìn chú, cảm thấy lời nói của chú có ý nghĩa gì đó, nhưng lại không hiểu là gì.

“Đã đến lúc để bạn trai nuôi rồi.” Chú bất ngờ thốt ra một câu này, làm cho tôi nổi hết da gà.

Chú chắc đang nói đến Trần Diệp.

Vậy là chú đã đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cháu không cần ai nuôi cả, cháu tự nuôi sống bản thân mình được.” Tôi thở dài, tôi không còn là đứa trẻ, tôi có khả năng kiếm tiền, dù có khó khăn, nhưng tiêu tiền đó mình tự làm ra cũng có cảm giác thành tựu.

“Cậu ấy đối xử với cháu tốt chứ?” Nhìn vào ánh mắt chú, tôi biết chú đã chuẩn bị rất lâu, vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn nói đến chủ đề này.

“Như thế nào thì gọi là tốt với cháu?” Tôi hỏi lại, “Anh ấy không mua quà cho cháu, cũng không cho cháu tiền tiêu, nhưng ở bên anh ấy, cháu rất thoải mái và vui vẻ, thế có tính là tốt hay không?”

Chú ngẩn ra một lúc, rồi nói: “Vậy là tốt.”

Sau đó, chú dường như đã ngủ trên xe.

Chúng tôi không nói gì thêm.

Vậy cũng tốt, nếu chú hỏi tôi cụ thể về những ngày tôi cùng Trần Diệp trãi qua, có lẽ tôi khó mà trả lời được.

Sau đó, quản gia Chu đỡ chú xuống xe, đưa chú ấy vào phòng. Dì Trương lên phòng giúp chú dọn dẹp xong, xuống nói với tôi rằng chú hình như say không hề nhẹ, nửa đêm còn dậy nôn vài lần.

Chú rốt cuộc đã uống bao nhiêu kia chứ?

20

Ngày hôm sau khi đi cúng bái, tôi vẫn như mọi năm sẽ kể rất nhiều chuyện mình trải qua với bố mẹ.

Như thể họ đang ở bên cạnh tôi, tôi kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong năm qua, chuyện vui, chuyện buồn, chuyện đáng xấu hổ, không thiếu chuyện gì.

Chỉ có điều duy nhất tôi không nhắc đến là sự đòi hỏi của tôi với Giang Tứ Nguyệt, tình cảm cố chấp ấy của tôi, tôi sẽ giấu kín trong lòng.

Tôi nói với họ rằng tôi đã có bạn trai, để họ yên tâm, tôi sẽ học tập thật chăm chỉ, sau này thi cao học, tiến sĩ, cũng sẽ trở thành người có ích như họ.

Trong lúc này, Giang Tứ Nguyệt luôn đứng bên cạnh tôi, chú ấy dựa vào cây, lặng lẽ hút thuốc, chờ tôi kể xong mọi chuyện.

Chú không có biểu hiện gì thừa thãi trên khuôn mặt, thỉnh thoảng khi tôi nhắc đến một chuyện, chú còn bổ sung thêm một hai câu.

Tôi chợt nhận ra, những chuyện này không chỉ có một mình tôi nhớ rõ.

Chú thậm chí còn nhớ rõ hơn cả tôi.

Tôi thường tự hỏi đầu chú làm bằng gì, mỗi ngày phải đối mặt với những toan tính trên thương trường, nhiều cuộc xã giao như vậy, về nhà vẫn có thể nhớ rõ mọi chuyện của tôi còn hơn cả tôi.

Có lẽ đây cũng là lý do bố tôi thích chú. Đầu óc đủ tốt.

“Kể xong chưa?” Chú dập thuốc, quay lại hỏi tôi.

“Gần xong rồi.” Tôi nhìn chú, bản thân chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng vừa định đứng dậy, chân tôi lại tê cứng.

Chú vốn đã quay đi, nhưng như thể sau gáy chú có mắt, chú quay lại, đưa tay cho tôi vịn vào.

Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay của chú, từ từ đứng dậy.

Chú cũng không vội đi, cứ thế đỡ tôi, chờ tôi đứng yên một lúc lâu, chân không còn tê nữa, rồi lại tiếp tục rời đi.

Tôi bước chậm rãi theo sau chú.

Chú đi được một đoạn, phát hiện tôi không theo kịp, chú dừng lại chờ tôi, đợi tôi bắt kịp chú, rồi lại tiếp tục đi, chỉ là lần này, chú bước đi rất chậm.

Bố mẹ tôi không được chôn ở nghĩa trang, mà chôn ở trên núi, vì cả đời bố mẹ tôi đều muốn trở về cuộc sống đồng quê, sau khi chết cuối cùng họ cũng đã được toại nguyện.

Ngọn đồi này khá dốc, từ nhỏ tôi đã không quen đi đường núi, nhớ lần đầu bố mẹ mất, tôi vừa khóc vừa đi xuống núi, ngã lên ngã xuống, người đầy bùn đất.

Giang Tứ Nguyệt lúc đó cao lớn và mạnh mẽ, khi ấy chú còn là một thiếu niên lạnh lùng. Chú đi xuống núi một mình, phát hiện tôi không theo kịp, lại chạy lên tìm, cuối cùng cõng tôi trên vai, còn mắng tôi ngốc, leo núi mà để bản thân ngã bầm dập như thế.

Khi đó, tính tình chú không tốt.

Ở nhà chú, chú thường xuyên nổi giận, ban đầu tôi tưởng chú giận tôi, sau đó quản gia Chu nói không liên quan đến tôi, mà là chú không thoát khỏi sự ám ảnh về cái chết của ân sư.

Dần dần, chú kiềm chế tính nóng nảy của mình, bắt đầu nói chuyện tử tế với tôi, học cách chăm sóc tôi như một người trưởng thành. Chú thường ngồi với tôi trong phòng khách giữa đêm, nhìn tôi khóc, thở dài tự trách bản thân mình.

“Đừng khóc, sau này, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau.” Chú ôm lấy đôi vai run rẩy của tôi, bản thân chú cũng khóc không thành tiếng.

Vì cách nhau đến 12 tuổi, tôi sống ở nhà chú, sợ người ta đàm tiếu, quản gia Chu đề nghị tôi gọi chú là chú.

Lúc đầu tôi không chấp nhận được, chú chỉ là một chàng trai lớn, gọi là anh còn được, gọi là chú thì quá kỳ quặc.

Chú đùa: “Gọi chú hay gọi anh cũng như nhau, tôi cũng bị em bắt nạt mà.”

Nghe chú nói vậy, tôi bỏ qua khúc mắc này, trước mặt người khác thì gọi chú, về nhà, vứt giày, vứt cặp sách, nằm trên sofa, sai chú lấy trái cây, lấy máy tính, nghe chú giảng bài.

Chú hay mắng tôi ngốc, nhưng luôn giúp tôi sắp xếp bài vở rồi mới về phòng làm việc của mình.

Hồi tưởng lại thời gian đó, giống như hai người bước đến bờ vực, sưởi ấm cho nhau, mài giũa những góc cạnh, cuối cùng trở thành người thân quý giá.

Từ khi nào tôi không muốn gọi chú là chú nữa nhỉ?

Có lẽ là sau khi xem quá nhiều phim tình cảm, nữ chính gọi nam chính là chú, cuối cùng đều không có kết cục tốt.

Khi tôi ở tuổi dậy thì, bắt đầu có những suy nghĩ riêng của mình, lén viết về chú vào nhật ký, bắt đầu thấy các chàng trai trong lớp trẻ con và buồn cười, không bằng một phần mười của Giang Tứ Nguyệt.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về những cảm xúc non nớt của mình, những rung động khó nói thành lời, làm sao để nó thực hiện được.

Theo thời gian, tôi nhận ra mình ngày càng không thể thoát ra được, cuối cùng trong một lần tắm xong, tôi mặc một chiếc áo hai dây trống không để thử chú ấy.

Kết quả là chú nhìn tôi rất lâu, cuối cùng đột ngột quay đi, hôm đó chúng tôi không nói chuyện với nhau cả đêm.

Vừa ngượng vừa xấu hổ, tôi cả đêm không ngủ được, nghĩ xem ngày mai phải giải thích như thế nào.

Sáng hôm sau, chú đã không còn ở nhà, mấy ngày sau đó chú mới về nhà, mang theo một người phụ nữ, giới thiệu với cô ấy rằng tôi là cháu gái chú.

Khoảnh khắc đó, tìm tôi đau đến nghẹt thở.

Sau đó, tôi chìm trong đau khổ và oán hận, rõ ràng tôi nói với chú rằng tôi thích chú, chú cũng đã rõ ràng từ chối tôi.

Rồi những lần tỏ tình và từ chối cứ tiếp tục diễn ra.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Nghĩ đến đây, tôi chợt nghĩ đến Trần Diệp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đã có một người có thể kéo tôi ra khỏi vũng lầy này.