Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Buông bỏ một mối tình, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm - Hoàn Chương 1: Buông bỏ một mối tình, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm

Chương 1: Buông bỏ một mối tình, ta cảm thấy thật nhẹ nhõm

10:05 chiều – 29/05/2024

1

Vào ngày bước sang tuổi cập kê, tuyết rơi rất dày, chàng ấy nói muốn hủy hôn.

Khi nghe tin này, ta đang ngồi trong phòng nhâm nhi ly sữa ấm do Tiểu Cầm pha, hơi nóng bốc lên, đôi mắt thoải mái khẽ nhắm lại.

Đúng vậy, ta chính là đích nữ của Tướng phủ – Trần Tử Cầm, hôm qua ta phát hiện mình đã tái sinh.

Hiện tại Hoàng thượng đã gần năm mươi, nhưng sức khỏe vẫn ổn định nên chưa lập thái tử.

Không chịu nổi việc các Hoàng tử đã trưởng thành, bắt đầu lén lút kết giao với các đại thần, các đại thần cũng bắt đầu ngấm ngầm chọn phe.

Vốn dĩ, Tướng phủ chỉ trung thành với Hoàng thượng. Khi Hoàng thượng còn trẻ, ngài ấy và cha ta đã quen biết từ khi còn niên thiếu, quan hệ rất tốt, nên khi ta vừa chào đời đã được ban tước hiệu An Ninh Quận chúa, kèm theo một mảnh phong địa nhỏ.

Điều này quả thực là điều mà các tiểu thư nhà quan bình thường không dám mơ tới.

Nhưng đáng tiếc là kiếp trước ta nghĩ không thông, bị vẻ bề ngoài của Tam Hoàng tử mê hoặc, nhất quyết đòi gả cho chàng ta.

Bỏ qua việc cha ta không đứng về phe nào, và ta không thể đấu lại sự gian xảo của Tam Hoàng.

Cuối cùng ta vẫn được gả cho chàng, nhưng sau đó lại không được sủng ái, còn vì ghen tị với Từ Huyên Nhi mà làm bao nhiêu việc xấu.

Vì lợi ích cá nhân mà thông đồng với kẻ thù, suýt gây họa lớn, khiến Tướng phủ bị hại.

Khi ta nhìn cha mình, người luôn yêu thương ta, quỳ gối trên pháp trường trong bộ quần áo rách rưới, bị những người dân không phân biệt được thị phi ném rau thối vào người, ta thực sự không thể chịu được.

Sau đó ta lao lên pháp trường cướp đao, không cẩn thận tự đâm chính mình

Sau khi tỉnh lại, ta đã trở về năm 14 tuổi.

2.

Lúc này, Tam Hoàng tử Tạ An đang đề nghị hủy hôn với Hoàng thượng.

Trước kia ta đương nhiên không đồng ý. Khóc lóc, náo loạn, đòi tự sát, không còn cách nào khác, cha ta đành phải lựa lời cầu xin Hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng tiến thoái lưỡng nan, bảo Tam Hoàng tử quay về chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng bây giờ…

“Đoàn Đoàn à, cha đã nói rồi, Tam Hoàng tử không phải người phù hợp với con, con xem… chúng ta không cưới nữa được không?”

Tể tướng đại nhân nghe tin liền chạy đến phòng con gái sau khi tan triều, ông gần bốn mươi tuổi, trông rất nho nhã, toát lên phong thái của một nam nhân đứng tuổi.

Nếu không phải là nụ cười nịnh bợ.

Hôm qua không vì biết sao, con gái vừa tỉnh dậy liền ôm ông khóc nức nở, trông như vừa chịu ủy khuất rất lớn, khiến ông đau lòng tột độ.

Nhìn Tể tướng bên ngoài nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng đối với con gái, ông nâng niu như châu báu, chỉ sợ con gái chịu thiệt thòi.

Vợ ông mất sớm, ông vừa làm cha vừa làm mẹ, nâng niu con gái hết mực, chưa từng thấy con gái khóc thảm thiết như vậy bao giờ!

Chỉ nghĩ đến việc con gái có thể lại khóc như hôm qua, ông đã thấy lo lắng vô cùng, nhẹ nhàng hỏi.

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, ta đặt ly sữa nóng xuống.

“Cha, cha cười như mấy ông ăn xin ngoài đường ấy, đáng sợ quá.”

Mặt Trần Tể tướng sa sầm lại, không phải vì con gái nói ông, mà vì con gái vẫn còn tâm trạng đùa với ông sao?

Theo như tính cách của cô đáng lẽ lúc này cô phải chạy đến ôm chặt tay ông, khóc lóc nức nở mới đúng chứ.

Chẳng lẽ bị kích động quá mức sao?

“Này… Đoàn Đoàn à, con nghe cha nói không?”

Ta gật đầu, mỉm cười nói: “Nghe rồi, Tam Hoàng tử muốn hủy hôn chứ gì, hủy thì hủy thôi.”

Tể tướng sững người, đưa tay sờ trán con gái, rồi sờ trán mình, lẩm bẩm: “Không sốt mà.”

Nhìn cha như vậy, lại nghĩ đến cảnh tượng ông trên pháp trường, ta mím môi, cố nén nỗi buồn trong lòng nói: “Con đột nhiên thấy Tam Hoàng tử trông khá xấu, không xứng với tiên nữ xinh đẹp như con, hắn ta hủy hôn con còn thấy rất vui!”

Tể tướng Trần: Ủa? Tam Hoàng tử là nam nhân đẹp nhất Đại Yến mà?

3.

Trong căn phòng trang nhã, một nam nhân mặc áo dài màu xanh thêu chỉ bạc, ngồi thẳng lưng, tập trung viết thư pháp.

Chữ viết rõ ràng ngay ngắn, nhưng lại có chút phóng khoáng, nét chữ cứng cáp như khắc gỗ.

Trong lư hương long phụng mạ vàng, hương trầm từ gỗ tử đàn bay lên, làm căn phòng thêm phần yên tĩnh.

“Điện hạ, Đại tiểu thư nhà họ Trần đã đồng ý hủy hôn.”

Nghe vậy, Tam hoàng tử dừng bút, chữ đã thành hình, có thể gọi là tác phẩm của danh gia.

Chàng có đôi mắt dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, trông vừa phong lưu vừa lạnh lùng, nhưng khí chất lại rất đoan chính.

Sự mâu thuẫn này khiến chàng càng thêm quyến rũ.

“Thật kỳ lạ.”

Tam Hoàng tử nói, ngòi bút dừng lại, hoàn thành chữ cuối, ngẩng đầu nhìn thủ hạ nhàn nhạt nói: “Sao, chẳng lẽ Trần Tử Cầm tự mình hiểu ra? Nàng ta nói gì?”

Tam Hoàng tử có chút bất ngờ, Trần Tử Cầm này từ lần đầu gặp mặt đã bám lấy chàng suốt năm năm, đến mức chàng cảm thấy ám ảnh, bây giờ đột nhiên buông bỏ, thật là không thể hiểu được.

Thị vệ cân nhắc một chút, nói: “Trần Đại tiểu thư nói… điện hạ xấu xí.”

Hắn ta bỏ qua chữ “khá”.

Tam Hoàng tử: “…”

4.

Tiểu thư Trần Tử Cầm của Tướng phủ chủ động hủy hôn với Tam Hoàng tử Tạ An, khiến các bá quan Đại Yến chấn động! Trần Tử Cầm như cục đá ngáng đường của các tiểu thư quyền quý, giờ đã được đá đi.

Dù vật cản đã biến mất, nhưng sự tò mò vẫn còn. Các lời mời tham dự yến tiệc, thưởng hoa ùa vào Tướng phủ như nước.

Ta nằm dài trên chiếc giường mềm mại, đốt lò sưởi, ăn điểm tâm. Ban đầu định từ chối tất cả, nhưng không ngờ Quận chúa Lâm Thân cũng gửi thiệp mời.

Ai cũng biết những người này rảnh rỗi, muốn đem ta ra làm trò cười, nhưng không còn cách nào khác, cũng không thể không nể mặt Quận chúa.

Thật đau đầu!

Ngày hẹn lại là ngày mai.

Hôm nay ta đang thoải mái, không muốn ra ngoài, nhưng lại thiếu đồ ít đồ trang sức…

Thở dài…

5.

Hơn nửa canh giờ sau, Tiểu Cầm và Tiểu Hoạ cuối cùng cũng kéo được ta ra khỏi giường, sau đó chỉnh trang cho ta.

Ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trên váy thêu hoa mai tinh xảo bằng chỉ vàng, khoác ngoài là một chiếc áo choàng màu đỏ đơn giản, viền lông cáo trắng, vừa ấm vừa đẹp.

Tóc búi đơn giản, cài một cây trâm đá lựu, những viên hồng ngọc nhỏ xíu rủ xuống hai bên má, làm gương mặt ta trông nhỏ hơn.

Ta nhìn vào gương hài lòng gật đầu, rồi cùng Tiểu Cầm và Tiểu Họa ra ngoài.

Kiếp trước, Tạ An luôn thích cùng Từ Huyên Nhi dạo phố, ta chỉ thấy khinh bỉ không muốn đi cùng, lại còn ghen tuông, cứ nhìn chằm chằm vào họ nên chẳng cảm nhận được niềm vui. Vì vậy bây giờ, ta quyết định đi đến cửa tiệm trang sức Bảo Trâm, để ngắm nhìn đường phố thật kỹ.

Kết quả, vừa ra khỏi cửa đã thấy một tên lưu manh đang trêu ghẹo một cô nương đáng thương bán mình chôn cha ở góc phố.

“Ơ kìa, cô nương xinh đẹp này, lại đây để tiểu gia xem nào—”

“Công tử, xin đừng động tay động chân!”

Lời nói của cô gái rất kiên định nhưng giọng điệu vô cùng mềm mại, hơi khàn khàn, nghe như một chiếc lông vũ lướt qua tim, càng nghe càng động lòng.

Nghe mà nổi da gà…

Trời ơi—đây chẳng phải là Từ Huyên Nhi sao? Sao lại bán mình chôn cha ở đây?