Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Cuộc hôn nhân bế tắc - Hoàn Chương 5: Cuộc hôn nhân bế tắc

Chương 5: Cuộc hôn nhân bế tắc

10:37 sáng – 01/06/2024

9

Tôi lấy lý do cơ thể không khỏe, từ chối cô ấy hai lần.

Nhưng không ngờ cô ấy đến thẳng công ty tôi.

Hôm nay gần hết giờ làm, tôi vừa từ nhà vệ sinh ra, đồng nghiệp ở quầy lễ tân nói có một người họ Mạnh tìm tôi.

Tôi biết đó là Mạnh Vân Khê.

Nhưng tôi không vội ra ngoài.

Vừa từ nhà vệ sinh nôn khan ra, tôi mặt mày tái nhợt, trông rất yếu ớt, không có khí thế.

nên tôi đã trang điểm lại.

Ngồi xuống trong quán trà dưới tòa nhà cùng Mạnh Vân Khê.

Câu đầu tiên cô ấy nói, “Em rất thông minh.”

Tôi không biểu hiện gì.

“Mỗi lần anh Ngộ gặp chị, em đều nhờ anh ấy mang thứ gì đó, là cố tình phải không.”

“Như vậy, dù anh ấy ở bên chị, nhưng trong lòng khó tránh nghĩ đến em.”

Tôi biết Mạnh Vân Khê sớm muộn sẽ nhận ra, nhưng tôi không sợ cô ấy hiểu.

Cô ấy rót trà cho tôi, “Cảm ơn em đã ở bên anh Ngộ suốt thời gian qua, giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn. Nhưng, chị đã quay lại rồi, anh ấy không cần em nữa.”

Cảm giác buồn nôn trong dạ dày trào lên, tôi cố gắng kiềm chế.

Mạnh Vân Khê tiếp tục nói, “Ngày 16 tháng 5, là ngày chịi và chồng cũ chính thức hẹn hò, vì thế hôm đó anh Ngộ ở bên em, là để chọc tức chị.”

Cảm giác buồn nôn trong dạ dày biến thành đau quặn, mồ hôi lạnh rịn trên trán tôi.

Tôi cắn chặt răng, không để lộ một chút sơ hở nào.

“Ngày 3 tháng 12, là ngày chị và chồng cũ đăng ký kết hôn, và ngày hôm sau anh ấy cũng ngay lập tức khoe giấy đăng ký kết hôn với em, cũng là để chọc tức chị.”

Môi tôi đã bị cắn nát, miệng đầy vị máu.

Dạ dày bắt đầu co thắt, những cơn đau liên tục kéo đến, khiến tôi không thể ngồi thẳng.

“Tiểu Nhiễm,” Mạnh Vân Khê nhìn tôi đầy thương hại, “chị không muốn vạch trần, nhưng cũng phải nói với em, tất cả những gì anh Ngộ ở bên em, đều là vì chị mà thôi.”

“Nếu chị không rời đi, thì em sẽ không có vị trí này rồi.”

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Không ăn được gì, nên không thể nôn ra gì.

Nhưng cảm giác buồn nôn và co thắt trong dạ dày gần như rút cạn sức lực của tôi.

Sự tức giận và phẫn nộ trong lòng khiến tôi muốn xé nát mọi thứ xung quanh.

Tại sao.

Tại sao chứ.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ có thể ngồi bệt xuống góc, co mình ôm lấy cơ thể, lặng lẽ chờ đợi cơn buồn nôn từ từ qua đi.

Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đã trở lại bình thường.

Cảm ơn thỏi son tôi đã tiện tay bỏ vào túi xách, giúp tôi lúc này trông không khác gì lúc trước.

Mạnh Vân Khê vẫn giữ lễ, “Sao đi lâu thế, có sao không?”

“Em bị tiêu chảy, xin lỗi, để chị phải đợi lâu.”

“Vậy, chị còn cần nói tiếp không?” Mạnh Vân Khê nhìn tôi.

Cơn đau dạ dày như đã chuyển đến tim, như bị ai đó túm chặt, ác ý bóp nghẹt, buông lỏng, rồi lại bóp nghẹt.

Tay tôi bấu chặt vào góc bàn.

Tôi điều chỉnh hơi thở.

Tôi nở nụ cười.

“Vị trí của em, chị muốn thế sao?”

“Nếu em nhường cho chị, thì vị trí của chị sẽ trống.”

“Một vị trí yêu mà không được, mãi mãi không quên mới là vị trí độc nhất chứ.”

10

Mạnh Vân Khê cái gì cũng muốn.

Cô ấy nói, “Nếu chị ở bên anh Ngộ, cuộc sống của anh ấy sẽ viên mãn, sẽ không có ai như vậy nữa.”

Tôi cười nhẹ, “Mạnh Vân Khê, không có chuyện tốt như thế đâu.”

Cuộc trò chuyện với Mạnh Vân Khê kết thúc đột ngột.

Về nhà, tôi lục tìm một tủ đựng đồ.

Từ khi hẹn hò, đến kết hôn, rồi đến hôm nay, những món quà tôi tặng Trần Ngộ, Trần Ngộ tặng tôi, kỷ niệm từng ngày đặc biệt của chúng tôi, đều được cất giữ trong đó.

Trong khoảnh khắc, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu bùng nổ.

Tôi phá hủy tất cả những kỷ vật, những gì không thể phá bằng tay, tôi dùng kéo.

Cho đến khi mọi thứ từ nguyên vẹn trở nên tan nát, cả tờ phiếu khám thai mà anh ấy chưa từng phát hiện.

Nhưng sự bực bội và giận dữ trong lòng tôi vẫn ngày càng dâng trào.

Nó không có lối thoát, không thể trút ra.

Tôi cực kỳ Khó chịu.

Cảm giác buồn nôn trào lên, tôi lao vào nhà vệ sinh.

Nôn khan đến khi chỉ còn mật đắng.

Trần Ngộ vừa về, lo lắng vỗ lưng tôi, “Em ổn không?”

Sự bực bội trong lòng vẫn không có lối thoát, như quả bóng đang căng phồng.

Tôi giận dữ đẩy anh ấy ngã xuống đất, kéo kề vào cổ anh ấy, “Trần Ngộ, anh chết đi.”

Trần Ngộ dường như ngập tràn trong sự dịu dàng vô tận, “Chỉ cần em thấy dễ chịu hơn là được.”

Mỗi lần, mỗi lần, dường như anh ấy yêu tôi.

Nhưng cũng mỗi lần, mỗi lần, dường như anh ấy cũng yêu người khác.

Đầu óc tôi lập tức trở nên minh mẫn.

Gần rồi.

Nhưng không phải lúc này.

Trần Ngộ bế tôi lên giường.

Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu thoáng qua nhiều cảnh tượng.

Tôi nói, “Trần Ngộ, gần đây anh có thể ở bên em được không?”

Tôi liệt kê một danh sách những việc cần làm, trong đó ngoài tôi và anh ấy, còn có một đứa bé ảo.

Trần Ngộ đồng ý, và anh ấy đã làm được.

Điều đầu tiên.

Ở phòng khách, trước khi đi ngủ, Trần Ngộ pha cho tôi một ly sữa, tôi uống xong, anh ấy bảo tôi đi ngủ.

Tôi vào phòng ngủ rồi lại ra ngoài, tay cầm một hộp sữa bột trẻ em và một bình sữa.

Trần Ngộ hơi sững sờ.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, “Anh không muốn có con sao? Pha sữa bột cũng phải biết chứ.”

Lúc đầu, Trần Ngộ lúng túng, khi thì pha sai lượng nước, khi thì nhiệt độ quá cao, nói chung là đủ mọi tình huống.

Nhưng anh ấy dường như có chút đắm chìm trong đó, thích thú không biết chán.

Cuối cùng vài lần thành công, anh ấy thậm chí còn muốn mang sữa bột mới pha xuống tầng dưới khu chung cư để tìm một đứa bé cho uống thử.

Tôi đánh dấu hoàn thành điều đầu tiên trong danh sách.

Điều thứ hai.

Trong bếp, tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu, Trần Ngộ là đầu bếp chính.

Nhưng hôm nay tôi chuẩn bị thêm một phần nhỏ nguyên liệu.

Trần Ngộ không hiểu.

Tôi nói, “Đứa bé lớn lên một chút, có thể cho ăn thêm thức ăn phụ.”

Trần Ngộ vội lấy điện thoại ra, tìm công thức thức ăn phụ cho bé.

Trần Ngộ biết nấu ăn, sau vài lần thử, anh ấy đã thành thạo, nấu thức ăn phụ cho bé không làm khó được anh ấy.

Anh ấy thậm chí còn thay đổi món ăn hàng ngày, kết hợp trái cây, cơm, rau và thịt đều đặn.

Tôi đánh dấu hoàn thành điều thứ hai trong danh sách.

Điều thứ ba.

Trước khi Trần Ngộ tan làm, tôi gọi điện bảo anh ấy mua một số rào chắn trẻ em và thảm tập bò về.

Tôi nói với anh ấy, “Nhà cần dành ra một chỗ để bé tự chơi.”

Anh ấy vui vẻ đồng ý.

Gần đây, Trần Ngộ mê mẩn vai trò làm cha.

Giống như mở hộp quà bất ngờ, mỗi ngày anh ấy đều háo hức chờ xem tôi sẽ giao cho anh ấy nhiệm vụ gì cho người cha mới.

Khi chọn rào chắn và thảm tập bò, anh ấy liên tục gọi video cho tôi, tìm hiểu kỹ càng từ nhân viên bán hàng về các chất liệu khác nhau, nghiêm túc như đang phân tích một vụ án.

Anh ấy chọn rất lâu, rất lâu, đến khi trung tâm thương mại đóng cửa, về đến nhà đã hơn 10 giờ.

Anh ấy hào hứng, không thấy mệt, bắt đầu dọn dẹp một góc phòng khách, lập tức dựng rào chắn và trải thảm tập bò.

“Mai sau để bé chơi trong này.”

Trần Ngộ ôm tôi từ phía sau, giọng nói vui vẻ chỉ vào góc dành cho trẻ con.

Tôi đánh dấu hoàn thành điều thứ ba trong danh sách.

Điều thứ tư.

Tôi bảo Trần Ngộ đi tìm trường mẫu giáo, anh ấy xem nhiều mức giá khác nhau, cuối cùng chọn một trường song ngữ với học phí hơn bốn triệu mỗi học kỳ.

Tôi nói quá đắt.

Trần Ngộ nói, “Không sao, bé không thể thua ngay từ vạch xuất phát.”

Sau đó, anh ấy còn tự mình đi mua cặp sách nhỏ cho trẻ em, mua cả mẫu dành cho nam và nữ, mỗi mẫu bốn chiếc.

“Không biết sau này là bé trai hay bé gái, nên mua vài chiếc để thay đổi.”

Tôi cười đồng ý, sau đó đặt cặp sách gọn gàng trong phòng trẻ em.

Tôi đánh dấu hoàn thành điều thứ tư trong danh sách.

Điều thứ năm.

Trần Ngộ đi xem trường tiểu học.

Điều thứ sáu.

Trần Ngộ đi xem trường trung học.

Điều thứ bảy.

Tôi và Trần Ngộ bàn về các lớp học thêm, nếu là con trai thì cho học cờ vây và taekwondo, nếu là con gái thì cho học piano và múa.

Ngày hôm sau, Trần Ngộ tự phủ nhận, “Đây chỉ là gợi ý của chúng ta cho con, nếu con có sở thích riêng, chúng ta phải tôn trọng.”

Tôi đánh dấu hoàn thành điều thứ bảy trong danh sách.

Điều thứ tám.

Điều thứ chín.

Điều thứ mười.

Điều thứ mười sáu.

Đây không phải là một điều.

Mà là một câu hỏi.

11

Tôi hỏi anh ấy, “Trần Ngộ, nếu là con gái, anh mong nó sẽ lấy người như thế nào?”

Trần Ngộ không do dự, “Con bé có thể cả đời không lấy chồng.”

Tôi im lặng nhìn anh ấy.

Anh ấy đầu hàng, nghiêm túc nói, “Tất nhiên là một người yêu thương cô ấy hết lòng, trân trọng cô ấy, bao dung cô ấy, không để cô ấy chịu khổ không để cô ấy chịu uất ức.”

“Nếu người đó trong lòng còn có người khác thì sao?”

“Ly hôn, anh sẽ đích thân giúp con bé kiện ly hôn, để hắn ta mất cả tiền lẫn người.”

“Nếu nó mang thai thì sao?”

“Không bàn cãi, phá bỏ. Đây là trách nhiệm của nó với bản thân, cũng là trách nhiệm với đứa trẻ. Phá bỏ, ly hôn, là cách giải quyết hợp lý nhất.”

Tôi gật đầu đồng ý, “Anh nói đúng.”

Trần Ngộ bế tôi lên, “Tiểu Nhiễm, khi nào con của chúng ta mới đến?”

Dường như anh ấy rất khao khát có con của chúng tôi.

Dường như anh ấy rất muốn cùng tôi xây dựng một gia đình thật tốt.

Nhưng.

Anh ấy là muốn có, lại muốn có, còn muốn có thêm nữa.

Anh ấy là vừa muốn, vừa muốn, còn muốn thêm nữa.

Trần Ngộ ngủ bên cạnh tôi.

Điện thoại của anh ấy hiện thông báo tin nhắn, [A Ngộ, còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh của em, ngày đó em muốn anh ở bên.]

Tin nhắn chưa đọc còn một tin từ trung tâm chăm sóc sau sinh, nhắc anh ấy đã đặt thành công.

Mở lịch sử mua sắm, Trần Ngộ đã mua gói chờ sinh, cùng nhiều thứ cần thiết cho phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh.

Rất đầy đủ, rất chu đáo.

Trình duyệt điện thoại tìm kiếm toàn những từ khóa liên quan đến sản phụ và trẻ sơ sinh.

—— Làm sao để chăm sóc sản phụ?

—— Những điều cần chú ý khi chăm sóc sau sinh?

—— Làm gì khi bị trầm cảm sau sinh?

—— Chọn bảo mẫu nào thì yên tâm nhất?

Khi anh ấy đắm chìm trong vai trò làm cha, đồng thời cũng chuẩn bị mọi thứ cho Mạnh Vân Khê.

Một bên là Trần Ngộ.

Một bên là A Ngộ.

Rốt cuộc anh ấy muốn có bao nhiêu thân phận?

Bốp——

Điện thoại bị ném vào tường, màn hình vỡ nát như mạng nhện.

Trần Ngộ tỉnh giấc, vô thức ôm chặt lấy tôi, “Sao thế?”

“Ác mộng thôi, em tưởng điện thoại của anh là con rết trong mơ cắn em, em làm vỡ nó rồi, em xin lỗi.”

Anh ấy không để ý đến điện thoại, ôm chặt lấy tôi, “Ngủ đi, anh ở đây với em.”

Tôi thấy vui.

Tất cả các việc trong danh sách đều đã hoàn thành.

Và vào một ngày nào đó, những kỷ niệm này sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén nhất.

Trần Ngộ đột nhiên trở nên ngày càng bận rộn.

Anh nói với tôi rằng công việc tại văn phòng luật sư ngày càng nhiều.

Tôi cũng không hỏi thêm.

Đôi khi anh về nhà vào lúc rạng sáng, rồi thường xuyên vào những đêm mưa có sấm sét, anh nhận được một cuộc gọi và đứng dậy rời đi.

Mỗi khi anh rời đi, tôi lại dậy thu dọn đồ đạc của mình.

Trong thời gian này, Mạnh Vân Khê đăng một trạng thái trên mạng xã hội.

Là một bức ảnh ngồi trên ghế phụ lái, không có chú thích gì.

Nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là xe của Trần Ngộ.

Chiếc xe này, là tôi và Trần Ngộ cùng chọn.

Lúc đó tôi làm ra vẻ nhỏ bé, nói với Trần Ngộ, “Ghế phụ lái chỉ được phép để mình em ngồi.”

Trần Ngộ không nói gì, nhưng ghế phụ lái thực sự chưa từng bị ai điều chỉnh.

Tôi kéo nhẹ khóe miệng, bây giờ nếu ngồi vào, e rằng phải điều chỉnh ghế.

Nhưng, không sao cả, tôi đã hẹn ngày phẫu thuật, cùng ngày dự sinh của Mạnh Vân Khê.

Ngày trước phẫu thuật, là ngày giỗ của mẹ tôi.

Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi tái hôn và có gia đình mới.

Tôi lớn lên cùng bà ngoại, hai năm trước bà ngoại qua đời, từ đó tôi không còn người thân thực sự nào.

Trần Ngộ để tôi không cảm thấy cô đơn, bất kể ngày đó anh có việc gì, đều hoãn lại, bất kể mưa gió vẫn cùng tôi đi viếng mẹ.

Nhưng, năm nay.

Anh dường như đã quên mất hôm nay là ngày gì rồi.

Anh chỉ biết rằng ngày dự sinh của Mạnh Vân Khê đã đến trước, nước ối đã vỡ, và cô ấy đang gặp khó khăn trong quá trình sinh.

Bây giờ anh đang đứng trước phòng sinh cầu nguyện: Mẹ tròn con vuông.

________________________________________

Tôi một mình mua hoa và một số vật phẩm cúng, lái xe lên núi, ngồi rất lâu trước bia mộ, nói chuyện rất nhiều với mẹ.

Về công việc.

Về cuộc sống.

Về Trần Ngộ.

“Mẹ, năm nay Trần Ngộ không đến, sau này anh ấy cũng sẽ không đến nữa. Con quyết định ly hôn với anh ấy rồi.”

“Sau này con lại chỉ có một mình,” tôi hít một hơi, mỉm cười, “Nhưng không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo cho con. Con sẽ sống tốt, kiếm thật nhiều tiền, sau đó sẽ mua một nhà lớn, sống cuộc sống tốt đẹp.”