Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Drama Đánh Tráo Tiểu Thư - Bản dịch (Hoàn) Chương 2: Đánh Tráo Tiểu Thư

Chương 2: Đánh Tráo Tiểu Thư

3:32 chiều – 30/08/2023

5.
Đêm đã khuya, tôi trở về ngôi căn nhà thấp bé, vừa chật chội, vừa cũ kỹ.

Bên trong ngôi nhà này, tôi còn chẳng có một ơhòng riêng cho mình.

Phải ngủ trên gác xếp, nơi chỉ đủ chỗ cho chiếc giường của tôi cùng với những thùng carton và đống chai nước ngọt mà Vương Quế Phân nhặt về.

Giường ngủ quá nhỏ nên tôi phải co lại mỗi khi nằm xuống. Đôi khi, trong giấc ngủ mê mải, tôi vô tình chạm vào đống chai và gây ra tiếng động lớn. Tôi phải cẩn thận, nếu không muốn bị Vương Quế Phân dậy và la mắng.

Lúc này, ngôi nhà bao quanh bởi tĩnh lặng.

Chồng của Vương Quế Phân đang bận lái xe tải ở ngoài mấy ngày nay, cậu con trai nhỏ tên là Hứa Vọng Long cũng đã chìm vào giấc ngủ, và Vương Quế Phân hẳn đang nằm trong bệnh viện.
Mệt mỏi, tôi không thể nhịn được cảm giác buồn ngủ, cả ngày hôm nay tôi làm thêm tại xưởng suốt đêm, và tiếp tục làm việc tại cửa hàng tiện lợi. Nếu không phải Lục Viện bắt tôi tham gia buổi tụ tập, tối nay tôi đã ngủ nướng từ lâu.

Những hôm làm việc cả ngày. đêm đến làm tôi mệt mỏi và buồn ngủ đến cực điểm.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi, tôi còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.

6.
Tôi cầm chiếc đèn pin và tiến lại gần cửa phòng của Vương Quế Phân.

Như tôi dự đoán, cửa đã bị bà ta khóa kín.

Ban đầu Vương Quế Phân khóa cửa để đề phòng tôi, nhưng có những lúc tiền trong ví bà ta bị “bốc hơi” không vết tích. Bà ta chẳng thèm hỏi rõ mà liền đánh tôi một trận, bảo tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa. Dù tôi giải thích cách nào, cũng chẳng có hiệu quả gì.

Sau này, bà ta mới phát hiện ra là con trai cưng của bà, Hứa Vọng Long, đã lén lấy tiền để mua kẹo. Tuy nhiên, thay vì trừng trị, bà ta còn thêm tiền để cho cậu con trai sử dụng thoải mái.

Tôi tưởng Vương Quế Phân chỉ ưu ái nam mà khinh nữ, nhưng đến khi tôi qua đời mới biết rằng bà ta chưa từng coi tôi là con gái của mình.

Tôi bình tĩnh lấy một chùm chìa khóa ra, vừa rồi Vương Quế Phân đau đến lăn lộn trên đất, nhân lúc bà ta không để ý, tôi đã lén lấy chùm chía khóa bị văng ra khỏi túi xách của bà ta.

Khi bước vào phòng, tôi không dám bật đèn mà dùng đèn pin chiếu sáng mọi ngóc ngách. Tôi tìm kiếm mảnh ngọc bội trên cổ mà lúc trước đã bị đánh tráo.

Lúc Vương Quế Phân sinh Lục Viện, bà nhận ra Lục Viện có một vết bớt hình bươm bướm màu đỏ tương tự tôi nên đã nảy ra ý định tráo đổi hai đứa bé.

Nhân lúc y tá không có mặt, bà ta nhanh chóng thay đổi chúng tôi, thậm chí cả vòng tay vàng trên tay tôi cũng bị tháo ra để đeo cho Lục Viện.

Tuy chỉ có mảnh ngọc bội trên cổ tôi bị che lấp dưới lớp áo, nhưng sau khi bà ta đưa tôi ra ngoài, bà mới phát hiện mất nó.

Mảnh ngọc đó có giá trị vô cùng quý báu. Vương Quế Phân không muốn bán vì sẽ khiến gia đình Lục nhận ra, nhưng cũng không muốn vứt bỏ. Bà ta đã ẩn nó đâu đó trong nhà.

Đó là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của tôi. Tôi cần phải tìm thấy nó, bất kể giá nào!

Bởi vì khi tôi ba tuổi, vết bớt hình bươm bướm trên đùi tôi đã bị nước sôi đổ lên và biến mất. Bây giờ, trên đùi tôi không còn vết bớt nào, thay vào đó là một vết sẹo lồi lõm rất xấu.
Nếu tôi đến nhà họ Lục để nhận diện thân phận mà không có bằng chứng, họ chắc chắn sẽ không tin tôi. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc yêu cầu kiểm tra ADN.

Tôi lo sợ rằng họ có thể có ý định xấu xa, nghĩ tôi ghen tị với cuộc sống tốt đẹp của Lục Viện, và đang cố tình tạo thế để tôi bị đánh bại.

Tôi phải có mảnh ngọc bội đó, nó là bằng chứng duy nhất để họ bắt đầu cuộc điều tra.

Tuy Vương Quế Phân đã ẩn náu kỹ lưỡng, tôi đã tìm kiếm hai lần mà không thấy dấu vết nào.

Khi tôi sắp chuẩn bị tìm lần thứ ba, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

“Hứa Huyên Huyên, chị đang lén lút trong phòng làm gì vậy?”

7.
Ở ngay cửa, không ai khác ngoài con trai của Vương Quế Phân, Hứa Vọng Long, đứng đó.

Hứa Vọng Long, 12 tuổi, vừa béo vừa lùn, nó trông giống hệt như một trái bí ngô nhỏ.

Thấy tôi mở cửa phòng, Hứa Vọng Long chống nạnh tức giận, hét lớn: “Hứa Huyên Huyên, chắc chắn là chị. Chị đang lén lút vào phòng mẹ tôi, có phải định trộm đồ của mẹ tôi không?”

“Đúng thì sao nào?”
“Mẹ tôi nói sau này mọi thứ trong nhà sẽ thuộc về tôi, nếu chị dám động vào, tôi sẽ mách mẹ biết.” Hứa Vọng Long quay mình để chạy tới nơi có điện thoại trong phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Tôi sẽ kể cho mẹ biết , để xem chị sẽ bị đánh như thế nào, thứ rác rưởi này.”

Hứa Vọng Long đã bị ảnh hưởng bởi Vương Quế Phân nên chẳng khi nào xem tôi là chị gái.

Trong mắt nó, tôi chỉ là người giúp việc, gọi thì tới, đuổi thì đi.

Một giúp việc mà dám phản kháng, thì chắc chắn phải bị trừng phạt!

Tôi nắm chặt cánh tay nó, nó cố gắng cắn tôi, tôi đáp trả bằng cách bóp chặt cổ tay nó.

“á… đau quá, đồ chết tiệt, nhanh thả tay ra, không thì tôi sẽ đánh chết chị.”

Hứa Vọng Long bị tôi nắm chặt tay nên cắn không được, bắt đầu đá chân khắp nơi.

Tôi cảnh báo: “Nếu còn làm loạn thì chị sẽ đánh chết mày trước khi mẹ mày về, mày có tin không?”

“Chị dám không?” Hứa Vọng Long vênh váo.

“Ha, thấy tao không dám à?”

Có lẽ bị cái ánh mắt tàn nhẫn của tôi làm sợ, Hứa Vọng Long không còn cố gắng giằng co nữa, chỉ lẩm bẩm, “Hứa Huyên Huyên, đợi mẹ tôi về, chị chắc chắn sẽ bị mẹ tôi trừng phạt.”
Tôi không thèm để ý những gì nó nói, nhưng đang chuẩn bị đưa nó vào phòng thì bất ngờ nó thốt ra một câu làm tôi phải dừng lại: “Hứa Huyên Huyên, chị có phải đang tìm vật gia truyền mà mẹ muốn để lại cho tôi không?”

8.
“Hứa Vọng Long, cái vật gia truyền mà mẹ nói có thật ở trong đây à?”

Tôi chỉ vào hũ tro cốt của ông nội và hỏi thằng bé, đừng có đùa như vậy.

Hứa Vọng Long đang ngồi cắn viên kẹo, “Chị tin hay không thì tùy, chính mẹ nói với tôi mà.”

Vẻ mặt của thằng nhóc không cho thấy dấu hiệu gạt người.

Hủ tro cốt đã bị khóa lại, vừa nhìn đã thấy khó mở rồi.

Hứa Vọng Long bĩu môi: “Bỏ đi thôi, ổ khóa này khó mở lắm, tôi thử rồi mà không được đâu.”

Tôi vội vàng vác kìm nhổ đinh ra, sau đó chỉ cần một chút sức mạnh, ổ khóa đã bung ra.

Hứa Vọng Long trợn mắt, không ngờ làm thế cũng được?

Tôi liếc thằng nhóc, tôi đã từng nói nó nên học nhiều hơn.

Nhìn đây, với ý muốn không học tập, ngay cả trộm cắp cũng phải mất công.

Tôi mở chiếc hộp, thực sự không có hủ tro cốt nào, thay vào đó là mảnh ngọc bội trong suốt lấp lánh. Nhìn chắc chắn không rẻ tiền, và còn có giấy chứng sinh của Lý Viện.
Giấy chứng sinh thật ra là thành quả ngoài dự đoán.

Có thể khi viết tên tôi vào sổ hộ khẩu, Vương Quế Phân đã có ý định gian dối nên đã thay đổi ngày tháng sinh thật của tôi.

Tờ giấy này là bằng chứng rằng tôi và Lục Viện sinh cùng ngày cùng tháng, và còn có khả năng chứng minh Vương Quế Phân đã hành động tại bệnh viện.

Tôi mỉm cười. Giấu đồ trong hủ tro cốt à? Vương Quế Phân thật sáng tạo.

“Hứa Huyên Huyên, bây giờ chị đã tìm thấy thứ chị muốn rồi thì đừng quên mua cho tôi chiếc điện thoại di động nhé, chị đã đồng ý với tôi đấy.” Hứa Vọng Long hí hửng.
“Để mai tính sau.”

Hứa Vọng Long nhếch môi: “Nếu chị không mua, tôi sẽ nói cho mẹ biết chị đã trộm đồ gia truyền của gia đình chúng ta. Chị sẽ không muốn bị mẹ trừng phạt đâu phải không?”

Tôi nắm cây chổi lông gà lên, “Hoặc là, mày có muốn bị đánh ngay bây giờ?”

“Không, tôi không muốn!” Hứa Vọng Long nhanh chóng vội vã bỏ chạy.

Sau khi lấy được thứ tôi muốn, cơn buồn ngủ ập đến như làn sóng, hai mí mắt tôi đang tỉnh dậy đang chống trọi với giấc ngủ.

Tối nay tôi sẽ ở lại nhà họ Hứa để ngủ, rồi ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Lục để xác nhận thân phận.

Ngay hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên, tràn đầy sự rùng rợn.

Tôi ngồi yên trên giường vài phút, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi quyết định đối mặt với người đến.

“Cháu chính là Hứa Huyên Huyên?”

Bà Lục ngồi trên sofa, mày chau mày chẳng mấy thiện cảm khi quan sát tôi từ trên xuống.

Lục Khai bĩu môi, giọng điệu mang tính công kích, “Bà nội, chị ta có gan bắt nạt chị gái con như vậy, bà còn khách sáo với chị ta làm gì ?.”

Tôi không ngờ người đến tìm tôi lại là nhà họ Lục.

Tối qua, tôi còn băn khoăn làm cách nào để liên lạc với họ, vì nhà họ Lục được bảo vệ rất chặt chẽ.

Không ngờ Lục Viện đã tự mình đề nghị bà nội và em trai tới đây để yêu cầu công bằng cho tôi.

Lục Viện đứng cạnh tôi, ánh mắt tự hào toát ra từ đôi mắt ấy, như muốn nói rằng: “Hứa Huyên Huyên, mày chắc chắn sẽ phải trả giá.”

Tôi nắm chặt mảnh ngọc bội và giấy chứng sinh trong túi, cảm giác tự tin hẳn.

Có lẽ Lục Viện vẫn chưa biết, những ngày an nhàn của ả sắp chấm dứt rồi.