Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ Chap 1 – Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ

Chap 1 – Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ

3:39 sáng – 23/07/2023

“Tối qua anh ở với ai?”

Tôi hỏi Chu Hồng Dân.

“Không có ai cả, đừng suy nghĩ linh tinh vợ ạ.”

Chu Hồng Dân nói qua nhưng đôi mắt anh ta lại biểu hiện sự né tránh. Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Lần thứ ba.”

Anh ta nhìn lên không hiểu: “Lần thứ ba là cái gì?”

Tôi nở một nụ cười lạnh: “Đây là cơ hội thứ ba mà tôi đưa cho anh, quỳ xuống và xin lỗi tôi.”

“Cô điên à?” Chu Hồng Dân tức giận nói,

“Đừng chỉ vì có đứa con mà ngạo mạn!”

Anh ta nói xong, liền đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Tôi nhìn cánh cửa mở toang và chậm rãi mỉm cười.

Chu Hồng Dân, đừng trách tôi, chính là anh tự làm cho mình như vậy.

Không ai dám chọc giận một Miêu Nữ cả, trừ khi họ không biết sự đáng sợ của họ.

Tôi thừa hưởng năng lực đặc biệt của Miêu Giang Trưởng nữ và trở thành truyền nhân của nàng, cũng như có được sức mạnh vượt trội nhất trong thế hệ này.

Sau gần chục năm sống trong làng, tôi đã đỗ đại học và đến sống trong một thành phố lớn mà tôi ao ước.

Trong mắt mọi người, tôi là một cô gái nhà quê ít nói, cũng không biết gì.

Thực sự, tôi không hiểu lắm về thế giới hiện đại, ví dụ như tôi không biết Apple là điện thoại di động, tôi cũng không biết thương hiệu LV và các thương hiệu lớn khác và tiếng phổ thông của tôi không chuẩn lắm.

Khi tôi mới nhập học, tôi cố gắng học tập ngôn ngữ, cách cư xử và phong cách ăn mặc của các cô gái bình thường để hòa nhập vào xã hội hiện đại.

Trong năm cuối đại học, tôi làm thực tập sinh tại một công ty, và người quản lý Chu Hồng Dân đã có tình cảm với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta rất yêu thích tôi và tỏ ra rằng sẵn sàng cưới tôi làm vợ.

Tôi tính tình thật thà, không biết cách trang điểm, trong số nhiều cô gái hiện đại, tôi rất bình thường.

Ở quê nhà tôi cũng không có nhiều tiền, cuộc sống của tôi khá khó khăn, cả người tôi đều toát lên vẻ nghèo khó.

Thêm vào đó, tôi khá ít nói và thường phải đến những nơi tĩnh lặng trong rừng để tu luyện.

Trong suốt bốn năm qua, tôi chưa từng được ai theo đuổi.

Nhưng không ngờ chỉ sau khi vào công ty, tôi sẽ được một người đàn ông đẹp trai, dịu dàng và ân cần theo đuổi!

“Miêu Miêu, tính cách đơn giản của em thật sự làm anh cảm thấy thật thú vị, em rất trong sáng, khác biệt so với những cô gái khác.” Chu Hồng Dân tặng cho tôi một bông hoa hồng và tỏ tình chân thành, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Anh ta cao ráo đẹp trai, lại còn là giám đốc công ty, nghe nói nhà anh ta khá giàu có.

“Miêu Miêu, cô được một đại gia để ý đấy.” Những cô gái trong công ty châm chọc mỉa mai.

Tôi hơi vui mừng, nghĩ rằng tình yêu của tôi cuối cùng cũng đã đến.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm tình yêu, tôi bị những lời ngọt ngào và sự quan tâm ân cần của Chu Hồng Dân làm mê đắm, và tôi đồng ý trở thành bạn gái của anh ta, bắt đầu một tình yêu trong sáng.

Khi trời mưa, anh ta giữ ô che cho tôi, khi đi bộ, anh ta nắm tay tôi, vào cuối tuần, anh ta mời tôi đi ăn và xem phim…

Mọi thứ đều giống như cốt truyện được mô tả trong một bộ phim mà tôi thần tượng.

Chỉ trong vòng một tháng, mối quan hệ giữa tôi, Chu Hồng Dân và Chu Diễm phát triển vượt bậc.

Chu Diễm là em gái ruột của Chu Hồng Dân, cô ấy ngoại hình dễ thương và rất thông minh.

Nghe nói cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, và mỗi khi Chu Hồng Dân nhắc đến cô ấy, anh ta đều cảm thấy rất đau lòng.

Anh em hai người họ có tình cảm rất tốt, Chu Diễm thường xuất hiện khi tôi và Hồng Dân hẹn hò, còn đáng yêu gọi tôi là chị dâu.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy tự nhiên trở nên sâu đậm.

Tôi gọi về nhà và nói với gia đình rằng tôi đang hẹn hò với Chu Hồng Dân.

Gia đình tôi hỏi rằng: “Gia đình anh ấy có tin tưởng và đồng ý để anh ấy cưới em sao?”

Tôi: “Đó là anh ta muốn ở bên em, không phải em tự ý đến gây rối.” Tôi giải thích.

“Nếu cả hai bên đều chân thành, thì không có gì là không thể, sau này phải đối xử tốt với người ta.” A Tử nhắc nhở.

Tôi gật đầu đồng ý.

Miêu Nữ chúng tôi thường khá thẳng thắn, tôi hỏi Chu Hồng Dân:

“Anh yêu em chứ?”

Chu Hồng Dân nói: “Miêu Miêu, anh thật lòng yêu em, anh chưa bao giờ nói dối!”

Để chứng minh tình yêu của anh ta, anh ta đưa tôi đi gặp cha mẹ anh, và kết quả là cha mẹ anh ta lập tức mong muốn tôi kết hôn với Chu Hồng Dân, chỉ có Chu Diễm là có chút nổi giận.

Chu Hồng Dân kéo Chu Diễm vào phòng để trò chuyện một lúc, khi cô ấy đi ra lần nữa, Chu Diễm đã hoàn toàn chấp nhận thực tế là tôi là chị dâu của cô ấy.

Việc được gia đình nhà họ Chu chấp thuận một cách suôn sẻ như vậy khiến tôi cảm thấy như trong một giấc mơ.

Chu Hồng Dân nhanh chóng cầu hôn tôi.

Tôi cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh, anh ta cầu khẩn khó khăn và thậm chí dùng những lời như “Liệu em có đùa giỡn với anh không” để ép tôi.

Tôi nói với anh ta: “Đợi em một ngày.”

Ở làng chúng tôi, một Miêu Nữ có thể lấy ba người chồng, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, đàn ông sẽ sợ hãi các Miêu Cổ, vì vậy rất hiếm khi nam giới tự nguyện cầu hôn.

Thường thì các Miêu Nữ sẽ tự chọn người đàn ông và khi đã chọn ai đó, người đàn ông đó phải kết hôn với họ.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai săn đón tôi nồng nhiệt như vậy, anh ta cũng thúc đẩy việc kết hôn rất nhiều lần.

Nên tôi quyết định chấp nhận anh làm chồng.

Tôi trở lại nhà và lấy một Cổ tình, đặt nó vào một hộp nhỏ.

Ngày hôm sau, tôi tìm anh ta và tiết lộ danh tính thật của mình: “Hồng Dân, trước khi chúng ta chuẩn bị kết hôn, em cũng muốn nói với anh một bí mật.

Em chính là một Miêu Nữ, ngoài anh ra, em còn phải lấy thêm hai người chồng nữa. Anh có thể chấp nhận được không?”

Chu Hồng Dân kinh ngạc không nói nên lời, sau một lúc mới miễn cưỡng trả lời: “Được, vì em là bảo bối của anh mà.”

Tôi tiếp tục: “Khi kết hôn với một Miêu Nữ, có một quy định là chồng phải thề trước Cổ Tình. Anh phải thề là sẽ không phản bội em, anh có đồng ý không?”

Chu Hồng Dân không để ý, vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi!”

Vậy là anh ta đã thề trước hộp nhỏ của tôi rằng “Nếu phản bội Miêu Nguyệt, số mệnh và sự may mắn sẽ thuộc về Miêu Nguyệt.”

“Em yêu, anh đã thề xong rồi, chúng ta nhanh chóng đi ngủ thôi nào.” Chu Hồng Dân nói hấp tấp.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve má anh ta: “Anh đã làm rất tốt.”

Ngón tay nhẹ nhàng búng, con Cổ Tình trong hộp bay vào cơ thể Chu Hồng Dân.

Từ đó, sự thăng hoa và sự suy tàn của chúng tôi sẽ đi đôi với nhau.

Nếu tôi sống đến trăm tuổi, anh ta cũng sẽ sống đến trăm tuổi, không bị bệnh tật giày vò.

Nhưng nếu anh ta phản bội tôi, sẽ bị Cổ Trùng cắn từng miếng, nó được nuôi dưỡng bởi nguồn năng lượng chính là tôi.

2.

Hầu như ngày nào anh ta cũng rủ tôi vào khách sạn, còn tôi thì để anh ta làm như vậy, tận hưởng sự liên kết với chồng mình.

Tôi đề nghị lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng Chu Hồng Dân né tránh, hành vi lảng tránh của anh ta khiến tôi cảm thấy bối rối.

Mặc dù một cô gái Miêu Cổ chỉ cần hoàn thành nghi lễ thề nguyện trước Cổ Tình là đã thành vợ thành chồng, nhưng ở xã hội hiện đại, và Chu Hồng Dân lại là người sống ở thành phố lớn, anh ta nên tuân theo pháp luật của hiện đại mới đúng.

“Mẹ anh nói chúng ta phải có con trước khi kết hôn.” Chu Hồng Dân bất đắc dĩ nói.

Tôi nhăn mày: “Nhưng theo em tìm hiểu thì nếu không kết hôn mà có con, thậm chí cũng rất rắc rối trong việc đăng ký hộ khẩu trong thành phố lớn…

Thế này đi, nếu không muốn lấy giấy kết hôn, anh có thể đi cùng em về làng sống, nếu anh lo lắng về bố mẹ và em gái anh, chúng ta có thể đón bố mẹ anh đến đây…”

Chu Hồng Dân lập tức thay đổi sắc mặt lắc đầu: “Không, chúng ta làm sao mà có thể sống ở quê em được chứ?”

Tôi nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Ý anh là để em đưa con về quê sao?”

Chu Hồng Dân ngay lập tức phản đối: “Không được!”

Tôi hỏi anh ta: “Vậy ý anh là gì?”

Chu Hồng Dân khó chịu xoa đầu, sau đó anh gọi điện cho ai đó trong suốt một giờ.

Anh ta đi ra ban công và đóng cửa kính lại, nhưng tai tôi rất nhạy, tôi thoáng nghe thấy một giọng nữ khóc trong cuộc gọi, tiếng khóc hơi quen, có lẽ là Chu Diễm?

Tôi không chắc lắm.

“Đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn hôn.”

Ngày hôm sau, Chu Hồng Dân nở một nụ cười tươi tắn và nói với tôi: “Vậy là chúng ta đã đăng ký kết hôn,Không có quà đính hôn hay của hồi môn, không có yến tiệc, thậm chí không thông báo cho họ hàng xung quanh.”

Tôi cảm thấy một chút bối rối, đang ở thế bất lợi nên tôi quyết định tôn trọng một số thói quen của anh ấy.

Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến căn biệt thự của gia đình Chu Hồng Dân, anh ta liên tục thúc giục tôi có con.

Cuối cùng tôi cũng nhanh chóng mang thai, gia đình Chu Hồng Dân thở phào nhẹ nhõm.
“Miêu Miêu, chúng ta đi kiểm tra máu để biết giới tính, nếu là con trai thì giữ lại, con gái thì nên bỏ đi.”

Chu Hồng Dân nói với tôi khi tôi mang bầu hai tháng.

Tôi rất khó chịu: “Dù là con trai hay con gái, chúng ta đều sẽ giữ lại!”

Đối với một Miêu Nữ, thật là rất khó để mang thai con gái, vì chỉ có con gái mới có thể kế thừa huyết thuốc, có sức mạnh truyền lại từ mẹ.

“Chờ đến lúc đó rồi nói.” Chu Hồng Dân nói.

Anh ta đưa tôi đến một bệnh viện tư nhân để lấy máu và gửi sang Hong Kong để kiểm tra giới tính, và kết quả sẽ sớm được đưa ra.

Là con trai.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tương lai dài đằng đẵng, tôi sẽ sinh ra một cô con gái để kế thừa dòng máu của mình.

Gia đình Chu Hồng Dân vui mừng khôn xiết.

Chu Diễm đặt đầu vào bên bụng tôi để nghe tiếng động một lúc, cười nói: “Chị dâu, khi đứa bé ra đời, em sẽ chăm sóc em bé thật tốt.”

Tôi có chút cảm động và nói: “Cảm ơn.”

Từ đó, gia đình Chu Hồng Dân chăm sóc tôi rất cẩn thận, ép tôi uống thuốc bổ hàng ngày.

Những thứ đó không phải là những gì tôi thích ăn, nhưng vì đều là thứ tốt cho đứa bé, nên tôi ầm thầm chịu đựng.

Khi tôi mang thai ba tháng, tôi cảm nhận một nhịp đập mạnh của Cổ tình – Chu Hồng Dân đã phản bội tôi!

Thực ra, tôi lại cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Suốt hàng ngàn năm qua, chưa từng có người chồng nào dám phản bội một Miêu Nữ, vì Miêu Nữ và chồng là một mối quan hệ “chủ” và “tớ”, bị ràng buộc chặt chẽ, sự sống của chồng hoàn toàn nằm trong tay Miêu Nữ.

Trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ hậu quả cho Chu Hồng Dân, sao anh ta lại dám phản bội tôi?

Theo cảm ứng từ Cổ Trùng, tôi gọi một chiếc taxi và bảo anh ta lái xe về phía nam, sau khoảng bốn mươi phút, tôi đến một khách sạn 5 sao.

Khi tôi xuống xe, tôi cảm nhận được hơi thở càng lúc càng mạnh.

Tôi tránh mặt nhân viên, đi thẳng lên tầng và gõ cửa phòng 504.

Cánh cửa mở ra, Chu Hồng Dân xuất hiện trước cửa.

Anh ta trông như vừa tắm xong, và mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Khi thấy tôi, anh ta có vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói: “Miêu Miêu? Sao em lại ở đây?”

Tôi đẩy anh ta ra một bên và đi thẳng vào trong phòng.

Trong phòng, chăn ga lộn xộn, rất giống với cảnh tôi và Chu Hồng Dân sau khi đã qua một đêm đầy cảm xúc.

Tôi giận dữ nhìn Chu Hồng Dân.

“Miêu Miêu, anh…” anh ta trông rất hoang mang, ngơ ngác đứng ở cửa.

Tiếng nước phát ra từ phòng tắm bên cạnh, tôi đi đến cửa phòng tắm và gõ cửa.