Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC (full) Chương 1: GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC

Chương 1: GẶP NGƯỜI ĐÚNG LÚC

1:53 chiều – 09/05/2024

1.

Khi Tạ Cẩn hôn Dương Niệm, toàn bộ sân khấu im lặng.

Vài giây sau, một tiếng hò reo sôi nổi vang lên.

Trên sân khấu, Dương Niệm tỏ tình một cách sâu sắc: “Tình yêu sẽ không bao giờ ngừng lại”

Dự án phim “Hỏa lực” mà anh và Dương Niệm đóng chính đã đạt được thành công lớn.

Câu nói này được mục sư dành cho họ, trong một bữa tiệc cưới tại nhà thờ trong phim.

Bây giờ nó được Tạ Cẩn sử dụng như một lời tuyên bố chính thức, thật lãng mạn.

Tôi ngồi trong khán giả, không thể kìm nước mắt cho mối tình đẹp này.

Móng tay tôi đâm sâu vào lòng bàn tay, tới khi rướm máu.

“Thanh Thanh, nếu anh giành được giải thưởng, anh nhất định sẽ tỏ tình với em trước toàn thế giới.”

Đó là điều anh ấy từng nói.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ có thể ngồi dưới sân khấu, tĩnh lặng chứng kiến sự thay đổi trong trái tim anh ấy.

Trong khoảnh khắc đó, tôi có chút không biết đây là thực tế hay là giấc mơ.

Bên cạnh tôi là bạn thân trong giới, Tưởng Diêu.

Cô ấy kéo lấy góc váy của tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên:

“Tình hình này là gì vậy…”

Tôi lắc đầu, ghé sát gần và thì thầm với cô ấy: “Chúng mình đã chia tay.”

2.

Chia tay là quyết định của tôi, chỉ trước đó 24 giờ.

Tôi đi tìm anh và nghe được cuộc trò chuyện của anh ấy với Dương Niệm.

Giọng của Dương Niệm nhẹ nhàng, ngọt ngào, mang theo lo lắng:

“Cẩn ca, nếu chúng ta trở thành một cặp, liệu chúng ta có bị phản ứng không?

Tạ Cẩn an ủi cô ấy.

“Đừng ngốc vậy, hết thảy đều có anh ở đây.”

“Niệm Niệm, những điều em nói, anh nhất định sẽ làm được…”

Đúng lúc đó, tôi bước vào phòng.

Tạ Cẩn cứng nhắc cúp điện thoại, rồi đưa tay kéo tôi đi.

Nhìn thấy bàn tay của tôi đỏ ửng, anh ấy vội vàng lấy lọ kem dưỡng da trên bàn, bôi cho tôi.

Tôi cảm nhận được nhiệt độ của anh ấy, quyết định cho nhau một cơ hội nữa.

“Tạ Cẩn, nếu anh giành giải, chúng ta sẽ công khai phải không?”

Tạ Cẩn mơ hồ một chút:

“Thanh Thanh, anh vẫn chưa sẵn sàng.”

Câu trả lời đã được đoán trước từ lâu.
Nhưng khi nghe thấy, trong tim tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác đau đớn.

“Chưa sẵn sàng, hay là đã có kế hoạch khác?”

“Em nghe thấy à?”

Anh ấy nhăn mày, giọng nói lạnh lùng hơn, “Chỉ là quảng cáo phim thôi, đừng nghĩ nhiều.”

“Nếu anh và Dương Niệm xào couple, chúng ta sẽ chia tay.”

Ban đầu, tôi nghĩ việc nói lên hai chữ “chia tay” sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ lời nói đến miệng, lại cảm thấy khá nhẹ nhàng.

Chỉ là đôi tay run rẩy nhẹ nhàng, bán rẻ tâm tình của tôi.

Tạ Cẩn cũng phát hiện, cho nên anh tưởng tôi đang đùa.

“Em yêu, em đang làm nũng với anh sao?”.

Anh đặt kem dưỡng da tay sang một bên và cúi xuống hôn tôi. Tôi vội ngăn lại, ngữ khí kiên định :

“Tạ Cẩn, em là thực sự đang nghiêm túc.”

Tạ Cẩn toàn thân cứng đờ, ánh mắt thoạt trở nên lạnh lùng.

“Hứa Hoài Thanh, em cũng vừa phải thôi”. “Em đã gây rối bao nhiêu lần trong tháng này rồi?”

3.

Tháng trước, anh ấy và Dương Niệm đã bị chụp ở Disneyland.

Anh ấy cầm nhẫn và quỳ trước lâu đài, cầu hôn Dương Niệm.

Mặc dù biết là quảng cáo phim nhưng tôi vẫn không kiềm chế được và gây ra một cuộc cãi vã.

“Em lại ghen rồi.”

“Chỉ là tái hiện lại cảnh trong phim, toàn bộ ekip đều có mặt đó mà.”

Anh ấy ôm tôi không buông tay,

“Nhưng anh thích nhìn thấy em ghen đấy.”

Lần đó, tôi còn suy ngẫm liệu mình có quá nhạy cảm không.

Nhưng một tuần sau, tôi gặp mẹ của Tạ Cẩn lần đầu tiên.

Người phụ nữ sang trọng không để ý đến lời chào của tôi, đặt một bức ảnh trước mặt tôi.

Trên bức ảnh, Tạ Cẩn và Dương Niệm vẫn còn là hình ảnh của đứa trẻ, nắm tay nhau, cười trên chiếc du thuyền sang trọng.

Bà ấy nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị cho lễ đính hôn.”

Tôi chưa bao giờ biết rằng họ là Thanh mai trúc mã.

Và cũng không biết, Tạ Cẩn thực sự là một gia đình danh giá, không phải bình thường như anh ấy nói.

Về nhà vào ngày hôm đó, tôi hỏi anh ấy liệu có điều gì giấu tôi không.

“Em lại tâm tình không tốt?”

Anh ấy không để ý đến câu hỏi của tôi,

“Anh có một tin tốt muốn nói với em.”

Anh ấy đã được đề cử làm Nam diễn viên xuất sắc nhất tại lễ trao giải truyền hình.

Anh ấy rất hồi hộp ôm lấy tôi, nói rằng cuối cùng ngày đó đã đến.

Tôi cũng bị cảm xúc của anh ấy lan truyền, nghĩ về lời hứa trước đây, quyết định chờ đợi xem.
Không ngờ đợi đến lúc, anh ấy lại muốn công bố với Dương Niệm.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Tạ Cẩn thở dài, điều chỉnh giọng nói và nhẹ nhàng nói chuyện với tôi:

“Thanh Thanh, chỉ lần này thôi, sau đó chúng ta sẽ công khai ngay, được không?”

Tôi nhìn chăm chú vào anh ấy, cố gắng tìm câu trả lời từ ánh mắt của anh.

Nhưng anh ấy tránh ánh mắt của tôi.

Tôi cố gắng bình tĩnh: “Hay như anh nói, là tương lai của anh và Dương Niệm.”

“Nhìn cách anh gọi điện thoại một cách thân mật như vậy, tôi còn tưởng chừng mình là kẻ thứ ba.”

“Hưa Hoài Thanh, em đừng quá đáng!”

Anh ấy lạnh lùng hạ giọng, ánh mắt đầy thất vọng cùng không hiểu,

“Những năm gần đây, em thực sự trở nên có chút không thể nói lý.”

Tôi bất ngờ nhớ lại một số sự việc trước đây.

Khi tôi mới nghỉ việc, tôi cảm thấy rất không quen.

Tâm trạng đến bờ vực mất kiểm soát, tôi đã làm rơi tất cả những thứ trong tay.

Khi bình tĩnh lại, tôi lại tự gõ đầu mình, tự trách bản thân tại sao lại không kiểm soát được.

Khi ấy, Tạ Cẩn sẽ ôm tôi một cách dịu dàng, kiểm tra tay của tôi:

“Tay có bị thương không? Anh sẽ rất lo lắng khi em tự tổn thương bản thân mình.”

Bây giờ tôi không ném đồ, không làm loạn, cũng không khóc nức nở, nhưng anh lại trách móc tôi.

“Vậy thì chia tay.”

Tôi nhìn chằm chằm vào Tạ Cẩn, hốc mắt đỏ bừng.

Tạ Cẩn nhìn tôi một cách lạ lùng, rồi quay người đi một cách nhanh chóng.

Vài giây sau, anh ấy lấy quần áo của mình và ra ngoài.

“Em đến giờ nên uống thuốc rồi”

4.

Thẳng tới nghe tên mình được nhắc đến tại hiện trường, suy nghĩ của tôi mới dần khôi phục.

Người dẫn chương trình trên sân khấu, như đang đùa giỡn: “Thầy Tạ với cặp đôi Hoài Cẩn trong nhiều năm như vậy, người hâm mộ cặp đôi này có thể sẽ vỡ mộng!”

Hứa Cẩn, Hứa Hoài Thanh cùng Tạ Cẩn.

Tôi và Tạ Cẩn đã từng đóng chung trong một bộ phim mạng với ngân sách ít ỏi, không được nổi tiếng lắm nhưng vẫn luôn nằm trong danh sách cặp đôi hot.

Chúng tôi đã bị chụp ảnh nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phản hồi công khai .

Tạ Cẩn cũng không ngờ người dẫn chương trình lại nhắc đến điều này, biểu hiện của anh ấy cứng đờ trong vài giây.
Chỉ khi Dương Niệm ở bên cạnh kéo áo anh ấy, anh ấy mới như tỉnh giấc, nắm chặt tay Dương Niệm, đưa sát micro và nói bằng cách vô vọng:

“Tôi và cô Hứa chỉ là đồng nghiệp cũ.”

“Đừng nói những điều này nữa, đừng làm trì hoãn cô Hứa có cơ hội tìm hạnh phúc của mình!”

Camera kịp thời chuyển sang tôi.

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ửng, tôi bất ngờ khi thấy mình xuất hiện trên màn hình lớn một cách bất ngờ.

Tưởng Diêu vỗ nhẹ vào cánh tay của tôi, tôi tỉnh táo lại và cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

5.

Hot search nhanh chóng xuất hiện.

【Hứa Hoài Thanh có vẻ đau lòng, họ đã thực sự hẹn hò rồi?】

【Hứa Hoài Thanh thực sự quá đê tiện, dùng anh trai tôi kiếm fame trong nhiều năm, lại âm thầm muốn tỏ ra bản thân là chị dâu.】

【Không có ai nhận ra rằng Hứa Hoài Thanh và Dương Niệm rất giống nhau sao, đặc biệt là nốt ruồi ở góc mắt.】

【Đừng cãi nhau nữa, cùng nhau ăn kẹo ngọt a? [Video]】

Trong phòng nghỉ, tôi mở video được đăng lên mạng.

Đó là một cảnh hôn trong bộ phim Hỏa lực.

Đạo diễn đã kết thúc cảnh quay, nhưng hai người vẫn không tách ra.

Tạ Cẩn nắm lấy tai Dương Niệm, ngón cái không ngừng xoa nhẹ vào tai của cô.

Sau vài giây ôm nhau, anh ấy nhẹ nhàng hôn vào nốt ruồi trên má của cô.

Trong 7 năm qua, anh ấy đã hôn nốt ruồi của tôi vô số lần.

Tôi nhìn chăm chú vào màn hình, bụng tôi bỗng chốc trào lên một cảm giác đảo lộn…

Trên đường từ nhà vệ sinh trở lại phòng nghỉ, bước chân tôi lảo đảo.

Khi nhận ra tôi đang bị trượt xuống, tôi đã vấp ngã về phía trước.

Nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo, một lực nắm chặt ở vùng eo của tôi, mùi cam tươi mới ngập trong khoang mũi.

“Cô ổn không?”

Giọng nói từ trên đầu truyền đến rất trong trẻo.

Tôi lắc đầu, chưa kịp nhìn rõ người là ai, tôi đã bị kéo ra ngoài bằng một lực mạnh mẽ.

Tạ Cẩn gương mặt lạnh lùng, nắm chặt cổ tay của tôi, đẩy tôi vào phòng nghỉ.

Anh ta nắm chặt eo của tôi, lời nói ác độc.

“Thanh Thanh, đừng sử dụng cách đó để khiến anh ghen tức.”

Sau khi nôn ra, tâm trạng lúc này của tôi rối loạn, chưa kịp hiểu ý của anh ấy.

Tạ Cẩn nhíu mày mỉm cười: “7 năm trước, em cũng đã ngã vào lòng anh như vậy ?”

Trong lần biểu diễn đầu tiên ở đại học, tôi lần đầu tiên mang giày cao gót.

Tôi trượt chân và được Tả Cẩn đỡ và ôm vào trong lòng.

Trong đầu tôi, đột nhiên hiện lên hình ảnh của ngày gặp mẹ anh ấy.

Bà ấy nói: “Cô gái rẻ tiền như cô, có thể chơi đùa, nhưng không thích hợp để kết hôn.”

Bà ấy còn nói: “Hơn nữa, cô là người tự dán mình lên đó.”

Nguyên nhân có lẽ Tạ Cẩn cũng nghĩ vậy, trong mắt anh ấy, tôi là người rẻ tiền, là người dán mình lên đó.

Không giống như Dương Niệm, môn đăng hộ đối, cao quý vô cùng.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tôi như có cái gì đó tan vỡ hoàn toàn, không thể trở lại.

Tạ Cẩn nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ, nắm chặt vào eo tôi.

“Em biết em dễ không vui, nhưng em cũng phải tự biết điều chỉnh chứ.”

“Anh hứa với em, sẽ rút ngắn thời gian tuyên truyền, được không?”

6.

Cuộc tranh cãi đầy căng thẳng, từ đầu đến cuối, Tạ Cẩn luôn cho rằng tôi đang làm loạn lên.

Anh ta không coi những lời tôi nói ra sao, cũng không coi tôi ra gì.

Một cảm giác tồi tệ bắt đầu từ ngón chân và lan ra khắp cơ thể chỉ trong một thoáng chốc.

Tôi dùng sức mạnh cuối cùng để đẩy anh ta ra và tát mạnh một cái.

“Tránh ra!”

Tạ Cẩn giật mình rồi lùi lại hai bước, đẩy đổ chiếc cúp trên bàn, phát ra tiếng động lớn.

Cửa bỗng nhiên được đẩy mạnh từ bên ngoài.

Dương Niệm vội vã chạy vào, ôm lấy cánh tay anh: “Cẩn ca, anh không sao chứ!”

Nói xong, cô quay đầu mạnh mẽ nhìn tôi một cái.

Tôi không hề thể hiện sự yếu đuối, nhìn trả lại mạnh mẽ.

Mặc dù không có hành động tấn công, nhưng Tạ Cẩn lại ngay lập tức bảo vệ cô ấy, nhíu chặt lông mày và trách cứ tôi:

“Em đã làm loạn đủ chưa!”

“Hứa Hoài Thanh, em nên đi gặp bác sĩ đi.”

Những lời này, như những lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim tôi.

Tạ Cẩn đã nói nhiều lần về việc phải đi khám bác sĩ.
Ban đầu khi tôi nhận ra tâm trạng của mình không ổn, anh ấy đã nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi:

“Không sao đâu, chúng ta đi gặp bác sĩ nhé?”

Từ khi nào anh bắt đầu vắng mặt nhỉ?

Có lẽ là khoảng một năm rưỡi trước, khi anh tham gia vào đội ngũ làm phim “Hỏa lực”.

Anh ta thậm chí còn không nhớ rằng tôi đã khỏi bệnh và ngừng dùng thuốc, vẫn coi tôi như một bệnh nhân tâm thần không bình thường.

Và tôi lại ngu ngốc đến hôm nay mới nhận ra, như một kẻ ngốc.

“Hứa Hoài Thanh, anh không có ý đó…”

Đối mặt với tôi, Tạ Cẩn bỗng hoang mang.

Anh nhận ra mình đã nói sai, muốn nắm tay tôi.

Và cũng từ lúc đó, tôi mới nhận ra, chiếc nhẫn trên ngón tay anh từ lâu không tháo ra, giờ đã đổi thành một mẫu khác lạ.

Tôi lấy chiếc cúp trên bàn và ném mạnh vào anh.

“Đừng chạm vào tôi nữa, tôi cảm thấy thật kinh tởm.”

Chiếc cúp rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Tôi quay lưng rời đi nhưng lại bị anh nắm lại.

Hốc mắtt Tạ Cẩn đỏ bừng: “Nếu bây giờ em ra khỏi đây, chúng ta thật sự kết thúc.”

Tôi dùng sức lực để tháo chiếc nhẫn ra và ném vào mặt anh.

“Tôi không muốn cùng anh nữa.”