Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hoàng Đế Dâng ta cho Vương Gia - Full Chương 2: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

Chương 2: Hoàng Đế Dâng ta cho Vương gia

5:56 chiều – 20/05/2024

Tin tức buổi sáng khiến hắn rất khó chịu, mong chờ mòn mỏi cả ngày không ngờ lại chỉ có một ly trà nóng.

“Dựa vào đâu mà em trai ngu ngốc có cháo hạt sen để ăn chứ?”

Nghĩ tới đây hắn càng ôm chặt hơn, đâu ngờ Đường Quả lại lùi về phía sau.

“Hoàng thượng, không phải người nói buổi tối không dễ tiêu sao?”

Hiên Viên Diệt tà mị bóp cằm của nàng.

“Ta thay đổi thói quen rồi, sau này ban ngày nàng không cần làm đồ ăn cho ta nữa, chuẩn bị bữa tối là được rồi.”

Nói tới đây liền không kìm được mà hôn lên môi nàng.

“Quý phi của ta thật xinh đẹp!”

Sau khi thành công khiến nàng đỏ ửng mặt, cơn thèm đột nhiên dâng cao khiến hắn hận không thể lập tức ăn sạch Đường Quả.

Đường Quả sau mấy lần giằng co không có tác dụng mới dùng cháo hạt sen uy hiếp nói nếu còn không buông tay thì sẽ không có cháo ăn.

Hiên Viên Diệt cẩn thận trả lời Đường Quả, hắn mới hiểu ra cháo hạt sen là quý phi đích thân làm, nhưng Đường Quả hiện giờ là nữ nhân của hắn, tên em trai ngu ngốc đó dựa vào đâu mà được ăn cháo nàng ấy đích thân làm chứ?

“Hoàng thượng, vậy chàng còn muốn ăn cháo hạt sen không?”

Hiên Viên Diệt dù rất tức giận nhưng cháo do chính tay Đường Quả nấu sao hắn nỡ từ chối chứ?

Đường Quả vừa cúi người hành lễ, muốn tới phòng bếp, đâu ngờ hắn lại không nỡ rời xa nàng nói:

“Ta muốn cùng nàng xuống phòng bếp.”

“Hoàng thượng, quân tử tránh xa phòng bếp.” Nói rồi liền muốn thoát khỏi móng vuốt của hắn.

“Trẫm là thiên tử, có tránh hay không, Trẫm nói mới tính.”

Sau đó hắn nắm tay nàng tới phòng bếp, vừa bước vào hắn đã vội đóng cửa quay lại áp sát khóa chặt nàng vào trong lòng.

“Đệ đệ thối ăn cháo của chị dâu hắn, vậy người ca ca này chỉ đành ăn chút đậu phụ để bù đắp thôi.”

Nửa giờ sau hắn ôm quý phi trở về tẩm cung, dù đã ăn được cháo hạt sen mình mong ước nhưng tâm trạng vẫn không tốt hơn. Hắn đặt nàng lên giường rồi chìm vào suy tư.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể bắt quý phi đi?

Cô ngốc này thích em trai như thế, hắn lo lắng sau khi biết hết mọi thứ Đường Quả sẽ khó có thể chấp nhận được. Nói không chừng còn nghi ngờ hắn lòng dạ khó đoán.

Chỉ có để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của Hiên Viên Mặc, tất cả những điều tốt mà gã làm đều là đang lợi dụng nàng, tới khi hắn không còn ỷ lại vào nhà họ Đường nữa nhất định sẽ tính kế làm nhà họ Đường diệt vong, tới lúc đó có lẽ nàng sẽ tin.

Nhưng phương pháp này nhất định sẽ khiến nàng ấy đau lòng. Đường Quả gầy yếu như vậy sao hắn nỡ làm nàng ấy đau thương tuyệt vọng đây?

“Tể Tể, ngươi đoán hắn đang nghĩ gì?” Đường Quả chống cằm suy nghĩ.

“Tể Tể đoán người nào đó đang ghen tị.”

Mị lực của người, cậu biết rõ nhất. Hơn nữa xem ra Hiên Viên Diệt còn là người quen. Chỉ là không ngờ tên này lại là một tên ngốc, vừa mới gặp đã bị Đường Quả ăn sạch.

“Hắn nhất định đang nghĩ làm thế nào để bắt ta đi.”

Tể Tể trực tiếp chửi thầm suy nghĩ của Hiên Viên Diệt: “Trực tiếp như vậy sao?”

“Thật ra căn bản không cần phiền phức như vậy đâu, ngược lại ta rất bằng lòng đi theo hắn. Giữa hai huynh đệ rõ ràng hắn thú vị hơn rồi, nhưng giờ đại thù chưa báo, đợi xử lý xong cẩu hoàng đế rồi rời đi với hắn cũng không muộn.”

Nghĩ tới đây, Đường Quả lần này chủ động tới gần hắn. Hắn trêu chọc cằm của cô, tưởng rằng quý phi đã không còn xấu hổ như vừa rồi nữa.

“Quý phi giúp Trẫm lau miệng đi!”

Đường Quả ngoan ngoãn lau miệng cho hắn, bàn tay mềm mại khiến hắn rất thoải mái, tới khi nàng muốn rút tay về lại bị hắn nắm lấy. Sau đó thuận thế ôm nàng vào lòng.

“Sau này mỗi tối ta đều muốn ăn đồ mà quý phi chuẩn bị, chỉ cần là đồ nàng làm ta đều thích.”

Đường Quả lại thuận lời đồng ý, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến hắn càng thêm kích động. Nhưng với tự tôn của một người đàn ông, hắn không bằng lòng đeo mặt nạ của Hiên Viên Mặc làm chuyện gì đó với người mình thích, vì vậy mỗi lần hắn đều chờ nàng ngủ say mới ác liệt cắn lên đôi môi quyến rũ ấy, hận không thể bóp nát nàng hòa vào làm một với mình.

Thế nhưng sau khi hắn ngủ say Đường Quả sắc mặt cổ quái mở mắt.

“Không phải chứ, vị này thật sự là một nhẫn giả rùa, tuyệt sắc như bổn cung mà chỉ hôn nhẹ là xong rồi sao?”

Không nói nhiều muốn giữ trái tim của một người đàn ông thì phải giữ được lòng dạ của họ. Vì bát cháo hạt sen ngon lành hôm qua, Hiên Viên Mặc vừa hạ triều đã vội tới, quả nhiên vừa tới quý phi đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho hắn.

Hắn ngẩng đầu khen mấy câu lại phát hiện trên người Đường Quả xuất hiện dấu hôn, chớp mắt đã hiểu ra đó là gì, sau đó hắn đập mạnh tay xuống bàn.

Tuy hắn sớm nên biết rằng kết quả tặng nàng cho hoàng huynh chính là như vậy nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Chiếc mũ xanh này là hắn chủ động đội lên mà.

Có lẽ là chú ý đến sự khác thường trong mắt hoàng đế, Đường Quả ý thức được kéo cổ áo.

“Tại sao người luôn nửa đêm lén lút làm loại chuyện này?”

Hoàng đế cả người đều ngây ngốc tại chỗ, vì người tới qua đêm buổi tối vốn không phải là hắn, hắn đành nén trong lòng nỗi khổ không thể nói.

“Trong cung còn có nhiều tỷ muội như vậy, cơ thể ta không tốt, không thể ngày ngày hầu hạ ngài. Tuy ta cũng không muốn người đến chỗ các muội muội khác nhưng người là Đế Vương, không thể chỉ có mình ta.”

Đường Quả nói đến xúc động, nước mắt rơi lã chã, hoàng đế trực tiếp sững người. Rõ ràng trong lòng không rõ tư vị nhưng vẫn phải giả vờ kiên cường an ủi Đường Quả, đảm bảo mình sau này sẽ không đến chỗ phi tần khác.

Nói tóm lại cũng coi như là một loại bù đắp cho lựa chọn của mình, người hắn thích vẫn luôn là An Ngưng Hương. Để có thể khiến nàng ấy tương lai thuận lợi ngồi vững trên ngai vị Hoàng hậu, hiện tại chỉ có thể hy sinh quý phi để bảo vệ nàng.

Đường Quả mắt đẫm lệ nhìn Hiên Viên Mặc.

“A Mặc, ngài thật tốt, trừ cha ta trên thế giới này chỉ có ngài đối tốt với ta như vậy.”

Dáng vẻ cảm động của nàng khiến người ta thương hại, thế nhưng dấu đỏ trên cổ lại luôn nhắc nhở hắn nàng bây giờ đã không còn là người của hắn nữa.

Nắm đấm vài lần nắm chặt lại thả ra, cuối cùng lấy lý do bận chính sự đẩy Đường Quả ra rời đi.

Nhìn bước đi nặng nề của hắn, Đường Quả lúc này mới thở ra ác khí. Nàng chính là cố ý lộ ra ấn đỏ trước mặt Hiên Viên Mặc, quang minh chính đại chụp mũ xanh xuống đầu hắn.

Cứ như vậy một tháng qua đi, Đường Quả lúc này cũng thấy rất khâm phục. Hai huynh đệ này đều khác thường. Vị ca ca thì trước quốc sắc thiên hương như nàng lại nhịn suốt một tháng, ngày ngày miệng đều hôn hôn hít hít nhưng cũng không có hành động khác.

Còn đệ đệ cứ như vậy trơ mắt đội cái mũ xanh lên đầu, lại còn đội rất vững. Buổi sáng vẫn còn đối tốt với nàng như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn đổi thủ đoạn với nàng, tặng nàng rất nhiều các loại châu báu quý hiếm.

Hôm đó Đường Quả nhàn rỗi quá, dặn dò Mai Lan đi mời mấy phi tần tới. Bốn người được mời lại không hiểu vị quý phi kiêu ngạo, ngày ngày độc chiếm hoàng đế này là có ý gì, đây là đang ra oai thị uy trước mặt họ sao?

“Mấy vị muội muội đừng nghĩ nhiều, bổn cung chính là chán quá phát rồ nên mới tìm các muội tới chơi thôi.”

Các phi tần đều ngơ ngác. Chắc chắn là tìm họ chơi chứ, chứ không phải chơi họ sao?

Để thể hiện sự chân thành, nàng bảo Mai Lan đi lấy mấy hòm đồ ân thưởng.

“Nhà kho sắp không chứa nổi nữa, các muội giúp ta chia sẻ một chút.”

Lời quý phi nghe rất khoa trương nhưng rất kỳ lạ, mấy người họ không thể ghét nổi. Sau đó Đường Quả đưa mấy người đến trước một món đồ chơi, đó chính là mạt chược, bảo sau này khi buồn chán họ có thể đến chơi.

Phi tần khác nếu có hứng thú họ cũng có thể truyền thụ cách chơi mạt chược, nhưng duy nhất có hai người không thể truyền thụ, không ai khác chính là Lan tiệp dư và An Ngưng Hương.

Sau đó Đường Quả mặt đầy ý cười giảng quy tắc trò chơi, mấy vị phi tần cũng ở trong cung buồn chán quá lâu, lập tức bị trò chơi thần kỳ này thu hút.

Trong cung yên tĩnh đột nhiên thêm nhiều tiếng cười nói, trong đó còn trộn lẫn những thuật ngữ chuyên ngành, đến hôm sau, mấy vị phi tần ai cũng tranh giành đòi chơi cướp địa chủ, ai ai cũng là những địa chủ nhiều đất, ở trong cung chơi đến vô cùng hứng thú.

Sau đó Đường Quả lấy bí quyết dưỡng nhan cuối cùng của nàng ra, cùng làm mặt nạ với các phi tần thân thiết, nhưng theo điều lệ vẫn không cho Lan tiệp dư và An Ngưng Hương chơi.

Khi mấy người họ đang chăm chú nghiên cứu sách dưỡng da thì Đường Quả mở miệng hỏi:

“Mọi người có muốn thăng chức không? Đợi Hoàng thượng tới, ta nói giúp các người.”

Mấy người mặt ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại, chính là thăng phẩm cấp, nhưng hiện tại quý phi dạy bọn họ nhiều trò như vậy sớm đã không còn hứng thú với việc tranh sủng.

Hơn nữa quý phi mỗi ngày một trò so với hầu hạ người khác vui hơn nhiều. Nếu quý phi là đàn ông họ chắc chắn sẽ xem xét tranh sủng.

Đường Quả đem mặt nạ đắp lại, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy chức vị nhắc đến dễ nghe mà thôi.

Bốn người đều sững sờ, quý phi cao lãnh khoa trương trước đây hóa ra còn có một mặt trẻ con như vậy.

Mấy hôm sau trong cung tiến hành thăng chức quy mô lớn, hoàng đế lập tức đồng ý, đó là một sự thống khoái quái lạ. Hắn thật ra sớm đã muốn cho An Ngưng Hương thăng chức vị nhưng sợ thu hút sự chú ý của người khác. Lời đề nghị của quý phi cũng trực tiếp chạm đến tâm khảm của hắn.

Hôm nay đặc biệt đến chỗ Đường Quả, một là để cảm ơn nàng, hai là đói nên tới để ăn, nhưng đồ ăn hôm nay lại không có hương vị bình thường khiến hắn ăn có chút vô vị.

Mai Lan nhìn mà thầm tức giận.

“Nương nương hiện tại thân thể không khỏe cho nên hôm nay mới không đích thân nấu, cẩu hoàng đế này còn kiếm chuyện.”

Đợi hoài cũng không đợi được Đường Quả, Hiên Viên Mặc không nhịn được mở miệng hỏi.

“Nương nương mỗi khi mưa gió là bệnh ở chân sẽ tái phát, hôm nay sợ là không thể cùng Hoàng thượng dùng bữa.”

Tiểu nha đầu ngữ khí đầy oán trách nhưng hoàng đế hiện tại chỉ quan tâm đầu bếp nấu ăn đó, còn gọi đích danh phải là đầu bếp thần bí đó nấu cơm cho hắn.

“Đầu bếp xin nghỉ về nhà rồi, qua vài ngày nữa mới có thể quay lại ạ.”

Nếu Đường Quả không nói rõ, Mai Lan đương nhiên cũng sẽ không chủ động vạch trần.

Hiên Viên Mặc thất vọng đứng dậy định đi xem tình hình hiện tại của Đường Quả. Vừa vào cửa đã thấy thiếu nữ sắc mặt tái nhợt chảy nước mắt, sự đau lòng vô hình khiến hắn tăng nhanh bước chân.

“Quý phi làm sao vậy?”

“A Mặc, đầu gối thiếp đau quá!”

Dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương xót, sau đó nàng khóc lớn chui vào lòng hắn. Hoàng đế muốn đẩy nàng ra nhưng lại không nhẫn tâm, hắn triệu thái y tới xem.

Sau một hồi chuẩn khám, thái y đưa ra kết luận bệnh, do từ nhỏ bị ngã, không thể trừ tận gốc, chỉ có thể tự chịu đựng những ngày mưa gió không dứt thế này, hơn nữa không có bất cứ cách nào giảm đau.

Buổi tối Hiên Viên Diệt tới sớm vì hắn biết trời mưa, đầu gối của nàng sẽ đau, cho nên vừa vào chuyện đầu tiên chính là dùng nội lực giảm đau cho nàng.

“Tại sao buổi sáng ngài không giúp ta xoa, sớm làm vậy ta đã không đau rồi.”

Đường Quả biết rõ còn hỏi, nhưng Hiên Viên Diệt có nỗi khổ khó nói, đệ đệ ngốc của hắn làm gì biết những thứ đó.

“Tối hôm nay không có đồ ăn, hoàng thượng người không để ý chứ?”

Nghe vậy hắn đau lòng ôm chặt lấy nàng, đã đau đến như vậy rồi hắn sao nhẫn tâm bắt nàng đi nấu đồ ăn chứ?

Lúc này Mai Lan bưng thuốc đúng lúc đi vào, khó giấu nổi sự kinh ngạc trong mắt.

Cô bé hình như phát hiện một bí mật kinh hoàng, hoàng đế buổi sáng và hoàng đế buổi tối lại không cùng một người. Hơn nữa xưng hô của nương nương nhà mình với hai người
cũng khác nhau. Buổi sáng gọi là A Mặc xưng ta, buổi tối gọi là hoàng đế xưng là thần thiếp.

“Hoàng thượng, thần thiếp luôn cảm thấy ngài buổi sáng và ngài buổi tối có chút khác nhau.”

Mai Lan càng kinh ngạc hơn khi nương nương rõ ràng đã biết tất cả tại sao còn phải chủ động hỏi? Không sợ hoàng đế phát hiện sẽ xử lý sao?

“Quả Nhi bị Trẫm của ban ngày làm rối não rồi. Trẫm của ban ngày nếu làm chuyện gì sai chưa chắc đã là suy nghĩ của ta. Quả Nhi nhất định phải nhớ điểm này.”

Lời này nói ra khiến mắt của Đường Quả càng thêm mơ màng.

“Đó có nghĩa là Hoàng thượng thật lòng với thiếp sao? Là yêu chiều thiếp xuất phát từ nội tâm sao?”

Hiên Viên Diệt lại ôm chặt nàng, hắn làm hết mọi việc vì nàng rồi. Hơn một tháng qua không bằng cầm thú rồi, đây lẽ nào còn không đủ thật lòng sao?

Đường Quả cũng mượn cơ hội này nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng mình:

“Vậy thì tốt, chỉ cần là thật lòng với thiếp là được.”

Sáng ngày mai, sau khi Hiên Viên Diệt rời đi, Mai Lan liền khóc chạy vào. Cả một tối nàng coi như đã hiểu, nếu người buổi sáng tới mới là hoàng đế thật, vậy với nương nương rõ ràng quá tàn nhẫn rồi.

“Nương nương rốt cuộc phạm tội gì mà tên cẩu hoàng đế đó lại dùng người đàn ông khác tới sỉ nhục người như vậy, nương nương người chịu ủy khuất lớn như vậy hay là nghĩ cách gửi tin cho cha người thôi.”

Nhưng Đường Quả lại cảm thấy nói với cha cũng vô dụng. Cẩu hoàng đế vốn kiêng nể Đường gia, nếu cha biết chuyện này nhất định sẽ chống lại hoàng đế, vậy không phải cho
hắn lý do diệt trừ nhà họ Đường sao?

Mai Lan liền cảm thấy đau lòng hơn.

“Cho nên nương nương định chịu đựng một mình sao?”

Đường Quả khẽ cười, không trả lời. Nếu Hiên Viên Mặc đã thích đội mũ xanh như vậy thì nàng sẽ cho hắn đội cả đời, khiến hắn đời này đều cam tâm tình nguyện đội chiếc mũ xanh đó.

“Nương nương, hoàng đế đến buổi sáng đó mới là thật sao?”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, Mai Lan mặt càng lo lắng, vội vàng truy hỏi:

“Người buổi tối đó là ai?”

Đường Quả cười ngượng.

“Cũng không phải là chuyện to tát gì.”

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Chúng mình đặt quảng cáo để duy trì team dịch, mong các bạn đọc thông cảm và ủng hộ !

Nghe vậy Mai Lan trực tiếp suy sụp. Đây rõ ràng chính là vô cùng ủy khuất, không chỉ bại hoại thanh danh của nương nương còn làm bẩn thân thể nương nương. Thật không biết Hiên Viên Mặc đó nghĩ gì?

“Yên tâm không phải chuyện lớn gì. Nếu hắn đã thích như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ước nguyện của hắn.”

“Nương nương định làm thế nào? Người vẫn thích tên cẩu hoàng đế đó sao?”

“Đương nhiên là giả vờ không biết, thực ra ta rất thích người buổi tối, tất cả mọi chuyện đều theo ý ta, hiểu chuyện hơn Hiên Viên Mặc nhiều, hơn nữa còn đặc biệt tới xoa chân cho ta.”

Đường Quả càng nói càng vui khiến cho Mai Lan sững sờ người, thật sự không cảm thấy mình bị ủy khuất sao?

Nhưng đúng lúc này một âm thanh khiến Mai Lan giật mình.

“Hóa ra Quả Nhi hài lòng về ta như vậy sao?”

Hiên Viên Diệt cũng không ngờ hắn lén tới xem chân đau của nàng lại nghe được chuyện kinh hỉ như vậy. Sau đó hắn dịu dàng quỳ trước mặt nàng hỏi:

“Hôm nay bệnh đau chân không tái phát chứ?”

Đường Quả cười, chủ động vuốt mặt hắn.

“Nhờ tối qua người mát xa, bây giờ đã đỡ rồi!”

Người trong lòng gần trong gang tấc, Hiên Viên Diệt sao có thể nhịn được, trực tiếp hôn mạnh lên môi nàng.

Mai Lan lập tức biến mất khỏi phòng, hơn nữa còn cẩn thận đóng cửa lại.

Nàng cần bình tĩnh lại chút, Hoàng thượng cho chủ tử nhà nàng một nam nhân, chủ động đội mũ xanh. Nương nương không chỉ không phản đối, ngược lại còn đặc biệt hài lòng với nam nhân này, hơn nữa nam nhân đó cũng rất thích nương nương.

Đây rốt cuộc là quan hệ rối loạn gì vậy?

Trong phòng Đường Quả tò mò véo mặt của Hiên Viên Diệt, hình như đúng là không phải mặt nạ da người.

“Quả Nhi phát hiện ra từ khi nào vậy?”

Trong mắt Đường Quả mơ màng.

“Lần gặp đầu tiên ta đã phát hiện ra rồi, chỉ là không biết nên vạch trần không?”

Hiên Viên Diệt còn tưởng nàng sợ đệ đệ mình.

“Ta ở đây, không ai dám bắt nạt Quả Nhi. Quả Nhi, nếu nàng muốn rời khỏi hoàng cung thì ta có thể đưa nàng rời đi bất cứ lúc nào.”

Không ngờ Đường Quả lại nhìn xuống nói mình không muốn đi. Hiên Viên Diệt lập tức hiểu ra, xem ra Quả Nhi vẫn thích đệ đệ ngốc đó.

“Đều tại ta quen Quả Nhi quá muộn.”

Nghĩ đến đây hắn tức giận ôm lấy Đường Quả.

“Hiên Viên Mặc không phải là thứ tốt đẹp gì đâu. Quả Nhi, nàng đừng thích hắn, nàng thích ta đi.”

Dáng vẻ hắn tức giận rất đáng yêu. Nhưng da mặt dày như vậy cũng là lần đầu tiên Đường Quả thấy.

“Làm gì có ai tự tiến cử mình như vậy chứ? Thích chàng không phải là không được, nhưng chàng phải cho ta đủ thời gian để chấp nhận.”

Hiên Viên Diệt thở hắt ra, vốn tưởng sau khi Đường Quả biết sự thật sẽ vô cùng đau đớn, không ngờ nàng còn có thể độ lượng như vậy. Nhưng không biết tại sao hắn luôn cảm thấy dưới nụ cười ngọt ngào của nàng luôn ẩn giấu một trái tim đầy vết sẹo và đau đớn.

“Quả Nhi bây giờ định thế nào, ngoại trừ mạng chó và hoàng vị của hắn, mọi chuyện ta đều có thể giúp nàng.”

Đường Quả đương nhiên không có hứng thú với hoàng vị đó, cái nàng muốn chính là hắn đau khổ tột cùng, hối hận muộn màng, là hoàng đế thân phận cao quý nhưng lại không thể có được thứ mình muốn nhất.

Hiên Viên Diệt nghe xong lập tức nói đồng ý giúp cô, bắt nạt đệ đệ ngốc là việc hắn thích nhất.

“Chàng đúng là thú vị, đáng yêu hơn Hiên Viên Mặc nhiều, chẳng trách dễ dàng thu hút sự chú ý của ta.”

Hiên Viên Diệt lúc này mới nhớ đến giới thiệu bản thân:

“Ta là Hiên Viên Diệt, là huynh trưởng sinh đôi của tên hoàng đế ngốc đó. Hắn ta có lẽ ra đời muộn, não bị chèn bẹt nên không phân rõ được tốt xấu.”

Quả Nhiên nàng bị chọc cười, cà khịa em trai mình như vậy thật tốt, sau đó nàng lấy ra một lọ thuốc, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn đổ một viên đan dược ra.

“Đây là viên chiêm bao, uống nó chàng sẽ biết rất nhiều đáp án.”

Nói đến đây nàng cười nhẹ, nhìn Hiên Viên Diệt.

“Dám uống không? Có thể là thuốc độc mất mạng đấy!”

Vừa nói xong, hắn lập tức ngậm lấy ngón tay nàng vào miệng.

Hắn chính là nhất kiến chung tình với nàng, lần đầu gặp nàng, hắn đã biết hắn có thể cam tâm tình nguyện vì nàng mà mất đi tất cả, trong đó đương nhiên cũng bao gồm mạng sống của hắn.

Tầm nhìn của hắn ngày càng mơ hồ.

“Nàng có phải đã hạ độc ta không? Còn nàng mới là thuốc giải thực sự.”

Sau đó, khi có lại ý thức, hắn kinh ngạc phát hiện hắn vẫn ở trong cung điện của nàng.

“A Mặc, chàng đến rồi!”

Thiếu nữ tóc hồng vừa xuất hiện liền lao vào lòng hắn, hóa ra có chút ý loạn tình mê, hắn lập tức tỉnh táo. Nàng ta không phải là Quả Nhi, Quả Nhi chưa từng gọi hắn là A Mặc.

Cơ thể không chịu khống chế đút cho nàng ta uống một viên đan dược.

Đây chẳng phải là chuyện lúc đầu hắn định làm sao?

Sau đó hắn liền rời khỏi cung điện khi thiếu nữ đã ngủ.

Mấy ngày tiếp đó, ngày nào cũng vậy, Hiên Viên Diệt lúc này mới hiểu. Đây có lẽ là trải nghiệm thực sự của Quả Nhi ở kiếp trước. Nếu mới bắt đầu hắn gặp không phải là nàng, vậy chưa chắc hắn sẽ làm như vậy.

Kết cục cuối cùng cả nhà Đường gia đều bị chặt đầu, Đường Quả vì xa hoa dâm đãng nên đã bị bắt vào lãnh cung. Đệ đệ ngốc được như ý nguyện, từng bước đưa An Ngưng Hương lên vị trí Hoàng hậu.

Hiên Viên Diệt lạnh lùng quan sát tất cả, khó chịu trong lòng không thể nói.

Cả quá trình quý phi đều không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Nàng chỉ hơi ngang ngược, nhưng tất cả đều là quyền lợi hoàng đế dành cho nàng, là hắn nói nàng có thể tùy ý làm việc mình muốn. Nàng cũng chưa từng làm hại bất cứ cung phi nào.

Đường Quả trong lãnh cung nói ra vô số câu hỏi tại sao, cuối cùng đốt cháy lãnh cung, nàng đơn độc vắng vẻ trong mắt như con dao cứa vào máu thịt của Hiên Viên Diệt.

“Đừng! Quả Nhi! Đừng chết!”

Khi Hiên Viên Diệt tỉnh lại. Đường Quả đang chui vào lòng hắn ngủ ngon. May mà không giống như trong mộng. Nếu không quãng đời còn lại của hắn chỉ có thể sống trong hối hận.

Nửa buổi sau, Đường Quả mở mắt, Hiên Viên Diệt lập tức ôm chặt lấy nàng.

“Quả Nhi, kiếp này ta sẽ không để nàng chịu chút thương tổn nào.”

Nào ngờ Đường Quả lại thấp giọng cười:

“Chàng chỉ cần không cản trở ta là được, tốt nhất nên đáng yêu hơn chút.”

Đến đêm tối, Hiên Viên Diệt đặc biệt tìm thuốc cao cho Đường Quả. Nghe nói còn là một phương thuốc bí truyền của thần y dân gian.

“Quả Nhi, nàng còn thích Hiên Viên Mặc không?”

Hắn vẫn không nhịn được hỏi ra, bị hắn nhìn thấy trong mộng Đường Quả có hơi lụy tình, nhưng câu trả lời lại là một nụ hôn ngọt ngào, hàm ý trong đó không nói cũng rõ.

Hiên Viên Diệt mắt liền sáng lên.

“Nếu đã không thích, vậy chúng ta rời khỏi đây đi, chuyện báo thù có thể từ từ.”

Thế nhưng Đường Quả lại lắc đầu nói:

“Đời này ta sẽ không rời khỏi hoàng cung.”