Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Khanh biết hay không ? Khanh biết hay không ? – Chap 4

Khanh biết hay không ? – Chap 4

10:58 sáng – 03/08/2023

7

Vào đêm trước khi ta và Hạ Lan Khanh rời kinh thành, người hầu của phủ Dịch vương vội vàng đến báo Dịch vương bị ốm, lúc hôn mê cứ gọi tên ta liên tục, cầu xin ta đến gặp hắn.

Ta đứng trước cửa sổ, lớn tiếng từ chối: “Mời thái y đi.”

Sau khi những người đó rời đi, Hạ Lan Khanh lắc đầu thở dài: “Quá lý trí, quyết đoán đến mực này, gặp được nàng có lẽ là bất hạnh của Dịch vương.”

Tĩnh Vương phủ công cao át chủ, bị chèn ép nhiều năm, cụp đuôi ở góc này của Mạc Bắc, lão hoàng đế thấy bản thân bệnh nặng, sợ tân hoàng không thể trấn áp nổi Tĩnh An vương phủ, cho nên muốn dựa vào hôn sự này để xoa dịu Tĩnh An vương phủ, hi vọng thế cục này có thể kéo dài thêm mấy năm, để tân hoàng đứng vững đế vị .

Thật đáng tiếc, vòng vòng vèo vèo lại trở thành cục diện hiện nay .

Còn lão hoàng đế muốn dùng mối hôn sự này để hòa hoãn quan hệ với Tĩnh An vương thì đã quá muộn rồi, không thể an ủi được trái tim băng giá của các tướng sĩ, cũng không thể ngăn được dã tâm của cha ta và huynh trưởng nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Lan Khanh và ta đóng giả làm thương nhân để rời kinh.

Ở trạm dừng chân, ta quay đầu nhìn kinh thành, biết rằng mình sẽ sớm quay trở lại nơi đây.

Ta và hắn chia tay ở Mạc thành, trước khi rời đi, ta trả lại lệnh bài cho Hạ Lan Khanh.

Nhưng hắn cười nói: “Ngươi cứ cầm trước đi, lần sau gặp mặt trả lại cũng không muộn.”

Lần sau?

Hắn quất ngựa rời đi còn ta tiếp tục đi về phía bắc.

Lão hoàng đế cuối cùng cũng không thể chờ được đến ngày đại hôn của Dịch vương, tin tức ông ta băng hà truyền đi, thiên hạ rúng động, lòng người hoang mang.

Cha ta ẩn mình mười năm chỉ để đợi ngày hôm nay.

Khi lão hoàng đế còn sống thì chưa lập thái tử, trong số các nhi tử của ông ta cũng không có ai có tài làm hoàng đế.

Giờ ông đột ngột ra đi, để lại di chiếu truyền lại ngôi vị cho Dịch vương.

Dịch Vương thi phú giỏi giang, tuy có tài nhưng không phải là tài để làm hoàng đế, nếu thái bình thịnh trị, làm một vương gia nhàn rỗi là hợp nhất.

Với mớ hỗn độn hiện nay, hắn ta hữu tâm vô lực.

Vương triều Đại Thành đã đến hồi suy vong.

Đại điển đăng cơ còn chưa tổ chức, đại quân của Tĩnh An vương đã đánh xuống, trong nháy mắt, thế cục thay đổi, bốn bề chiến loạn nổ ra.

Ta cũng lãnh binh cùng cha và huynh xuôi nam.

Thế quân như chẻ tre, đánh đâu thắng đó nhưng phụ thân không tàn sát bừa bãi, giám sát quân lính, đối xử nhân từ với dân chúng, càng ngày càng nhiều thành trì chủ động đầu hàng.

Ngày kinh thành bị bao vây, cờ trắng giăng khắp nơi.

Quốc tang chưa hết, tân hoàng còn chưa lên ngôi, giang sơn này đã đổi chủ.

Khi quân lính vào thành, cha ta hứa sẽ không giết những người đầu hàng.

Nhưng Triệu Cảnh Sơ vẫn lên tường thành, ánh mắt nhìn ta, chỉ là lần này, hắn nhanh chóng rời đi.

Hắn bi thống nói: “Nguyện dùng thân thể này hiến tế cho non sông Đại Thành.”

Nói xong, hắn từ trên tường thành nhảy xuống.

Mọi người nhìn cảnh này không khỏi thở dài, không ai nghĩ ta hắn lại có dũng khí như vậy.

Tất cả các lá cờ trắng trong hoàng thành đều được gỡ xuống, để đón chủ nhân mới của nó. Cha ta đăng cơ làm hoàng đế, đặt quốc hiệu là Khởi.

Còn ta được phong làm là Công chúa Chiêu Bình, ban Cung Triều Hoa.

Phụ hoàng ban thưởng nhiều thứ tốt, bao gồm tơ lụa quý giá, y phục thêu bằng gấm, vàng bạc vô số, kẻ hầu người hạ đông như trẩy hội.

Ông nói từ nay về sau ta chỉ cần làm một công chúa cao quý kim chi ngọc diệp, hưởng thụ sự cung phụng của thiên hạ, không cần lo lắng những chuyện khác nữa.

Mà ta nhìn vào đôi mắt của ông, trái tim ta khẽ chùng xuống.

8

Triệu Cảnh Sơ nhảy xuống dưới tường thành, dưới đó là xác chế.c vô số, hắn tuy không chế.c nhưng hai chân đã bị tàn phế.

Phụ hoàng không hạ lệnh giết hắn, chỉ giam hắn vào Dịch vương phủ năm đó.

Sau này, hắn chỉ có thể chôn phần còn lại của cuộc đời trong cái phủ ấy.

Một cung nhân gửi thư nói rằng hắn muốn gặp ta.

Khi chúng ta gặp lại nhau, hắn ngồi đó với đôi mắt bình tĩnh, phẳng lặng không gợn sóng.

Ta đến bên cạnh hắn, cuối cùng hắn mở lời trước: “Nàng đã sớm biết kết cục ngày hôm nay của hai chúng ta, cho nên không muốn dính dáng gì đến ta, cũng không muốn cho ta biết người cứu ta hôm đó chính là nàng.”

“Đúng vậy, ta cùng ngươi lập trường khác biệt, định sẵn là kẻ thù, tốt nhất ngay từ đầu liền là người xa lạ.”

Năm đó lão hoàng đế đã nổi lên sát tâm nên Tĩnh An vương phủ lui về Mạc Bắc để tỏ lòng trung thành, cũng nhẫn nhịn hơn mười năm. Nhưng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt từ lâu, kết cục ngày hôm nay cũng sớm đã được định trước.

Cuối cùng hắn cười nhẹ nhõm, rồi nói: “Nếu biết chuyện ngày sau như thế này, ta thà rằng lúc đầu nàng đừng cứu ta.”

“Ngày đó ta không có suy tính điều gì khác, cũng không biết thân phận của ngươi, cứu người chỉ là tiện tay mà thôi.”

Nghe vậy, hắn nở nụ cười tự giễu rồi nói: “Đối với nàng mà nói, đó là chuyện vặt vãnh vốn đã quên từ lâu, nhưng đối với ta, nó đã ở trong tâm trí ta nhiều năm. Nữ tử đeo mạng che mặt từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bóng dáng mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mắt ta. Vì trúng mê hương mà ý thức của ta trở nên mơ hồ, ta chỉ nhìn thấy một vết bớt màu đỏ trên cổ tay của nữ tử ấy, có hình dạng như một đóa hải đường. Bao năm qua, đóa hải đường đó đi vào giấc mộng của ta, ta đã cố gắng hết sức để tìm nàng, nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy nàng. Nhưng ta cũng không rõ sự cố chấp ấy có thật sự chỉ là ân tình mà thôi hay không. …”

Hắn nhìn ta, nhưng ta nhìn vào khoảng không nơi xa xăm.

Những chuyện này trước giờ ta đều không biết, lúc đó có lẽ ta đang cưỡi ngựa bắn tên ở Mạc Bắc ở Mạc Bắc, hoặc luyện võ trong doanh trại, đến bây giờ cũng không có cách nào hồi đáp.

Điều hắn không thể thoát ra chính là chấp niệm chính hắn tự vẽ nên, chấp niệm bóng hình mơ hồ kia, chấp niệm nữ tử có vết bớt hải đường đó.

Thời gian trôi dài đằng đẵng, chính hắn cũng không không rõ.

“Ta kháng cự lại hôn ước mà phụ hoàng định ra, nên lúc đó không nể mặt nàng. Khi Hoắc Thời Cẩn xuất hiện, ta thực sự cho rằng đó là ông trời có linh thiêng cho ta tìm thấy nàng ấy. Trong khoảng thời gian ở bên nhau, ta cũng từng nghi ngờ, nhưng ta nghe thấy nàng ta đề cập đến chuyện của thổ phỉ ở Vân Châu, cực kỳ chi tiết và khớp với trí nhớ của ta, mới xua tan đi nghi ngờ của ta, nàng ta cũng chủ động thổ lộ tình ý, ta tưởng rằng đó là tìm lại được thứ quý giá mình từng đánh mất, là tâm ý tương thông, vì vậy ta thiên vị nàng ta, bảo vệ nàng ta, dung túng nàng ta… cuối cùng sai càng thêm sai, ly nước hắt đi không thể như ban đầu được nữa.” Khóe miệng hắn luôn nở một nụ cười khổ sở.

Ta bình tĩnh trầm giọng nói: “Ngươi nhận sai người, lại tự mình cố chấp mê muội, mà ta từ đầu tới cuối cũng không muốn cùng ngươi dây dưa, ân tình cũng đã báo. Từ giờ trở đi, ngươi có thể coi ta như người xa lạ, là kẻ thù cũng không sao, tùy ngươi thôi, bảo trọng.”

Sau khi ta rời đi, cửa chính kia nặng nề khóa lại.