Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cung Đấu Không Tìm Thấy Nàng- Full Chương 3: Không Tìm Thấy Nàng

Chương 3: Không Tìm Thấy Nàng

8:57 chiều – 19/05/2024

Chuyện học cưỡi ngựa, chuyện học kinh phật, chuyện tìm chuỗi hạt, những chuyện đó Tạ Thận Chi đều không hề hay biết, không ngờ rằng cuối cùng ta lại kể với Tạ Vọng Chi.

Hắn yên lặng nghe thê tử của mình nói về một nam nhân khác, vẻ mặt chuyên chú.

Ta nói với Tạ Vọng Chi: “Thật ra từ lúc đầu biết chuyện của hắn và Thôi Tam Nương, ta rất oán hận hắn. Dựa vào cái gì chứ, bao nhiêu năm nay ta cố gắng trở thành dáng vẻ mà hắn thích, nhưng mà cuối cùng, hắn cũng không yêu ta dù chỉ một chút.”

“Sau đó, ta nghĩ thông suốt, ta đứng ở lập trường của Tạ Thận Chi mà suy xét, hắn không có lý do gì phải thích ta chỉ bởi vì những điều ta đã cố gắng cả. Mấy năm nay, nhờ chăm chỉ đọc kinh phật mà tính tình của ta dịu đi rất nhiều, học cưỡi ngựa xong ta có thể du ngoạn khắp non sông. Tuy rằng trên danh nghĩa là bởi vì hắn, nhưng sau cùng đó cũng trở thành bản lĩnh của ta, suy cho cùng thì ta còn phải cảm ơn hắn.”

“Ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xem ân cứu mạng như là tình yêu, bây giờ nghĩ lại, tam lang nhà họ Tạ là người tốt bụng, dù cho lúc đó có là ai rơi xuống nước đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ cứu thôi, không liên quan đến việc người đó là nam hay nữ, đẹp hay xấu.”

“Cái ta mà ta yêu, có lẽ không phải là tam lang nhà họ Tạ, mà là quãng thời gian ngần ấy năm nay ta theo đuổi hắn. Phí hoài biết bao nhiêu tháng năm như vậy, đều là do ta tự mua dây buộc mình.”

Nói đến cuối cùng khóe mắt ta ngấn lệ, có cảm giác thật nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nói ra được.

Tạ Vọng Chi vẫy tay, bảo ta đi qua.

Hắn vén lọn tóc rũ xuống của ta ra sau tai, thấp giọng nói: “Chờ vết thương của ta lành rồi, chúng ta đi cưỡi ngựa nhé? Ta đã nuôi hai con ngựa con, là một cặp song sinh, chờ vết thương của ta lành lại, có lẽ chúng nó cũng đã lớn. Đợi đến ngày mai, ta gọi người dắt chúng đến cho nàng xem.”

Ta kinh ngạc, vui vẻ nhìn hắn, Tạ Vọng Chi mất tự nhiên quay mặt ra chỗ khác, nắm tay ho nhẹ một tiếng.

Ta bừng tỉnh: “Sao thế? Vết thương của chàng đau đúng không? Ta đi xem thử thuốc sắc xong chưa.”

Đi tới chỗ ngoặt hành lang, thấy nơi đó có đặt hai bức thư pháp và một cây nhân sâm.

Ta gọi hạ nhân tới hỏi, gã sai vặt hoảng sợ: “Sao lại như thế? Tam công tử không mang vào sao?”

“Tam công tử?”

“Dạ vâng, Tam công tử lúc nãy mang những thứ này tới, nói là muốn hỏi thăm vết thương của Đại công tử.”

Ta nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy một đàn én bay ngang qua trên mái hiên.

Làm gì có bóng dáng của tam lang nhà họ Tạ.

7.

Hai người huynh trưởng của Thôi Tam Nương c h ế t rồi.

C h ế t ở một bãi đất hoang phía bên ngoài thành Kim Lăng, c h ế t rất thê thảm, thi thể bị đao chém thành mấy mảnh.

Lần trước, khi chuyện con sư tử đá vừa xảy ra, lão thái thái nhà họ Tạ hạ lệnh muốn hai người kia cút khỏi kinh thành, không được làm mất mặt nhà họ Tạ. Tạ Thận Chi sắp xếp cho bọn họ đến thành Kim Lăng, nhà họ Tạ không có căn cơ ở bên đó, Tạ Thận Chi phải nhờ bạn bè của hắn tìm cho bọn họ một công việc tử tế. Hy vọng bọn họ nợ ân tình của nhà họ Tạ, có thể cố gắng ở thành Kim Lăng ăn năn hối cải.

Nhưng mà đời thì không như là mơ, hai anh em nhà họ Thôi đến thành Kim Lăng ngược lại còn hống hách hơn. Bọn họ thường xuyên lui tới sòng bạc, kỹ viện, cực kỳ hưởng thụ. Bạn của Tạ Thận Chi vài lần bị chủ nợ tìm tới cửa, đã thấy phiền chán, nhiều lần viết thư cho Tạ Thận Chi, sớm đã mất kiên nhẫn. Tống Nhược Tích có bà con xa làm quan ở thành Kim Lăng nên đã sớm nhận được tin tức. Cuối thư, nàng hỏi ta: “Cô nói nếu như như Thôi Tam Nương biết được chuyện này, sẽ như thế nào?”

Nếu như ta mà là Tạ Thận Chi, đương nhiên sẽ giữ kín như bưng.

Nhưng mà cuối cùng thì Thôi Tam Nương cũng biết.

Thôi Tam Nương đến trước cửa nha môn đánh trống kêu oan, tố cáo tam lang nhà họ Tạ ủ mưu g i ế t người.

Chuyện này vừa xảy ra, cả kinh thành kinh ngạc.

Trong kinh thành này, người nuôi ngoại thất ở bên ngoài bọn họ thấy nhiều rồi, nhưng mà bị cắn ngược lại một ngụm lại còn đem chính mình liên lụy vào, Tạ Thận Chi chính là người đầu tiên.

Đến cả mẫu thân cũng viết thư cho ta, nói may mắn là ta gả cho đại lang nhà họ Tạ, nếu không thì ta cũng không có nổi một ngày yên ổn.

Chuyện này chưa hẳn là Tạ Thận Chi làm, anh em nhà họ Thôi kết không ít thù oán ở bên ngoài. Mà dù cho có là Tạ Thận Chi làm đi chăng nữa, một nữ tử như Thôi Tam Nương làm sao có thể hạ bệ công tử nhà họ Tạ.

Ta hỏi Tạ Vọng Chi.

Hắn nói nếu như ta muốn biết chân tướng, có thể bảo Cẩm y vệ đi điều tra.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, nói không cần.

Chân tướng không nằm ở chỗ ta, mà nằm ở lòng tin của Thôi Tam Nương. Giờ đây có hai mạng người ngăn cách, nàng và Tạ Thận Chi chỉ sợ khó có thể quay lại như thuở ban đầu.

Ta gặp lại Tạ Thận Chi trong một lần tổ chức gia yến ở nhà họ Tạ.

Trong bữa tiệc, đệ tức nhất thời hưng phấn, nàng khảy đàn tranh, còn ta thổi tiêu hợp tấu.

Lúc ta ngồi xuống, Tạ Vọng Chi đã lột sẵn cho ta một đĩa thịt cua.

Bà nội nhà họ Tạ thấy thế không khỏi xúc động.

Năm xưa, bà và bà nội của ta là bạn thân, nhưng sau đó ai nấy đều lấy chồng sinh con, đi theo phu quân vất vả mưu sinh, dần dần ít liên lạc. Không nghĩ tới, đến nay về già thế mà lại kết thành thông gia.

Bà nội nhà họ Tạ nói hết, lặng lẽ rơi lệ. Nhắc mới nhớ con cháu đều đã thành gia lập thất, chỉ còn đứa cháu nhỏ nhất là Tạ Thận Chi mãi vẫn chưa chịu đón dâu.

Bà thúc giục mẹ Tạ mau chóng đi nghị thân cho Tạ Thận Chi.

Bà nội tuổi tác đã cao, những người ở dưới lại cố tình che giấu, bà không biết những chuyện của Thôi Tam Nương.

Nhưng mà cả kinh thành đều đang bàn tán sôi nổi, làm gì có nhà ai bằng lòng gả nữ nhi vào làm Tam phu nhân nhà họ Tạ.

Nghe nói mẹ Tạ đã âm thầm xem xét những cô nương ở nơi khác.

Hết bữa cơm, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, bầu không khí vô cùng áp lực. Tạ Thận Chi cũng chỉ ăn hai miếng, vội vã tìm cớ rời đi.

Tối đến, khi hạ nhân bẩm báo có Tam công tử muốn gặp, ta còn tưởng là mình nghe lầm.

Giờ giấc này, ta đã tháo hết trâm cài tóc, sao có thể gặp nam nhân khác.

Ta bảo hạ nhân đi ra ngoài từ chối, có gì ngày mai gặp rồi nói.

Nhưng mà gã sai vặt lại chạy về bẩm báo, Tam công tử một hai không chịu rời đi.

Ta ngẫm lại, dù gì cũng là anh em trong nhà, chắc là có chuyện gì quan trọng. Ta vừa mặc quần áo vừa phái người đi thông báo cho Tạ Vọng Chi một tiếng.

Sắc mặt Tạ Thận Chi đỏ không bình thường, hiển nhiên là sau khi rời đi đã ra ngoài uống say.

Hắn gầy đi rất nhiều, chắc là hắn và Thôi Tam Nương đã cãi nhau to.

Đêm khuya tìm tới vốn đã không tốt, đằng này hắn lại còn say rượu chặn trước cửa nhà ta.

Có nha hoàn lấy can đảm tiến lên bảo hắn lùi về sau một chút, Tạ Thận Chi rũ mắt một lúc, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt thế mà lại rơm rớm nước mắt.

Cuối cùng hắn cũng hối hận.

Giọng hắn run run nói: “Ta và Thôi Tam Nương… Ta chẳng qua chỉ là thương nàng ấy cô đơn lại khổ cực.”

Ta nghĩ lại, hôm đó ta nói chuyện với Tạ Vọng Chi, chắc là hắn đã nghe thấy.

Ta khoanh tay đứng nhìn hắn.

“Không liên quan gì tới ta cả.” Ta nói: “Đệ không cần phải giải thích với ta.”

Tạ Thận Chi hé miệng, có cả ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu xin lỗi chua xót, nghẹn ngào.

Có gì đâu mà phải xin lỗi?

Ta từng quỳ trước phật dập đầu ba ngàn lần để cầu nguyện cho hắn, cũng từng bị dây cương cứa đến chảy m á u.

Nhưng mà những chuyện đó đều là do ta một bên tình nguyện, có liên quan gì đến hắn đâu.

Ta nhìn hắn lắc đầu.

“Đệ cũng không nợ gì ta.”

Tạ Thận Chi, hắn không nợ gì ta.

Nhớ đến số mệnh hắn có một kiếp nạn lớn, ta sai người lấy chuỗi phật châu trên giá sách ra đưa cho hắn.

“Năm đó đệ cứu ta một mạng, tuy rằng sau đó mẫu thân ta cũng đã đến quý phủ tạ lễ, nhưng mà một chút vàng bạc bình thường không thể bày tỏ hết nỗi biết ơn trong lòng ta. Nếu như sau này đệ có chuyện gì cần giúp đỡ, nhà họ Tô chúng ta trong triều cũng có thể lên tiếng. Phu quân của ta bên ngoài cũng có một chút thế lực, nếu như đệ cần dùng đến thì cứ nói một tiếng là được.”

“Chuỗi phật châu này ta đã từng vái phật nhiều năm, hy vọng nó có thể phù hộ đệ bình an.”

Tạ Thận Chi ngơ ngác nhìn chuỗi phật châu, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt.

Hắn cười khổ, trong mắt đầy chua xót.

“Ta thà rằng nàng cứ hận ta… Chúng ta… Chúng ta vốn dĩ nên…”

Tạ Thận Chi đang muốn tiến lên, một giọng nói lạnh lùng ở phía sau truyền tới.

“Tam đệ.”

Lâu nay Tạ Vọng Chi dưỡng bệnh, luôn trưng ra một dáng vẻ nhàn nhã.

Bây giờ nhìn hắn hai tay buông thõng đứng dưới mái hiên, áo bào phấp phới tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị bức người, ta bỗng nhiên nhớ ra nam nhân này chính là chỉ huy sứ của Cẩm y vệ của Đại Tĩnh, cai quản lao ngục, tâm tư thâm trầm.

“Nàng giờ đã là đại phu nhân nhà họ Tạ, đệ đêm hôm đến tìm đại tẩu có chuyện gì?”

Tạ Thận Chi oán hận nói: “Nếu không phải do ta nhất thời hồ đồ, mối hôn sự này làm sao có thể đến lượt huynh?”

Tạ Vọng Chi đứng trước người ta, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn đệ đệ nhà mình, lạnh lùng vỗ tay.

“Tam công tử uống say rồi, người đâu, đưa Tam công tử về nghỉ ngơi.”

Tạ Thận Chi vùng vẫy thoát khỏi người hầu đang muốn lôi kéo hắn, giọng nói dường như sắp khóc:

“Đại ca, huynh là con của thiếp thất, lúc nhỏ mẫu thân đệ đối xử với huynh vô cùng hà khắc, ta làm sai chuyện cũng là huynh thay ta chịu phạt… Mẫu thân bảo huynh thay ta thực hiện chuyện hôn sự này, nhưng mà bây giờ huynh quyền thế như vậy, lý nào lại ngoan ngoan nghe lời mẫu thân…”

“Bản thân huynh cũng muốn cưới Tô tiểu thư đúng không?”

Ta bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Vọng Chi.

Hắn đứng chắn trước người ta, ta không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe hắn nở nụ cười châm chọc.

“Thế thì đã sao?”

“Huynh còn phải cảm ơn đệ đấy, Tam đệ.”

8.

Tạ Thận Chi tự mình dâng chiếu lên cho hoàng đế, xin được đi đến Lĩnh Nam đóng quân.

Con cháu nhà thế gia xin được đi tòng quân không ít, nhưng mà Lĩnh Nam lại là ngoại lệ.

Rừng Lĩnh Nam sâu, khí độc nhiều, có khi còn không kịp ra trận g i ế t địch đã bị rắn cắn c h ế t hay chôn thây trong sương mù rồi.

Đây chính là nơi nguy hiểm nhất, ngay đến cả tiền lương nhập ngũ cũng cao gấp đôi so với những nơi khác.

Lần này hắn đi, sống c h ế t khó nói.

Mẹ Tạ bệnh nặng một hồi.

Bà tới tận bốn mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai, bởi vì lời tiên đoán của nhà sư mà phải gửi con trai nhỏ của mình đến chùa, cốt nhục chia lìa.

Khó khăn lắm mới đợi được đứa nhỏ bình an lớn lên, giờ lại một mực muốn đi Lĩnh Nam chịu khổ.

Bà sao có thể chịu nổi.

Nghe nói sau khi mẹ Tạ khỏi bệnh, giận chó đánh mèo lên người ta, cảm thấy ta chính là người đã gây nên bao trắc trở cho Tạ Thận Chi, tính tuổi tác, hắn năm này vừa tròn mười chín, xem ra lời tiên tri đã trở thành sự thật.

Ma ma bên cạnh âm thầm khuyên nhủ ta, bảo ta đề phòng mẹ Tạ một chút, sợ bà tức giận nghĩ quẩn, làm những chuyện không hay với ta.

Ta lắc đầu, chưa bàn đến gia thế hiển hách của nhà họ Tô, chỉ bằng bây giờ ở nhà họ Tạ, hơn phân nửa đều là thế lực của Tạ Vọng Chi, bà ấy không dám làm gì ta.

Nhưng mà tâm phòng người thì vẫn phải có, chỉ là người cần đề phòng, không phải ta.

Ta phái hai người đến gần chỗ Thôi Tam Nương theo dõi, nếu như có chuyện gì thì âm thầm giúp đỡ nàng ấy một chút.

Quả nhiên mấy ngày sau truyền đến tin tức, Thôi Tam Nương suýt chút nữa trúng độc, hiện giờ đã được lén lút đưa ra khỏi thành.

Từ nay về sau, trời đất bao la, cũng không biết nàng đi nơi nào.

Vết thương của Tạ Vọng Chi đã hoàn toàn khỏi hẳn vào cuối mùa đông.

Hắn quyền cao chức trọng, nghe theo lệnh hoàng thượng, thuộc hạ dưới trướng cũng nhiều, vết thương vừa kết vảy, hắn lập tức ra ngoài làm việc.

Người đời sợ Cẩm y vệ như diêm vương sống, nhưng họ đâu có biết, vị chỉ huy sứ đại nhân cưỡi ngựa băng qua đó mình đầy vết thương.

Ngày lập xuân hôm ấy hắn cuối cùng cũng được nghỉ để tắm gội, vừa lúc hôm đó trời đẹp, cả bầu trời một màu xanh thẳm trong vắt, hai chúng ta quyết định đi đến chuồng ngựa xem hai con ngựa con.

Một con tên là Táp Lộ, một con tên là Thanh Chuy.

Chúng nó đều đã lớn, da lông trên người óng ả, bóng loáng dưới ánh nắng mặt trời, chúng nó gầm gừ cọ lỗ tai vào lòng bàn tay người.

Tạ Vọng Chi đột nhiên hứng thú, xoay người leo lên ngựa, cả người tràn đầy sức sống, mặt mày phấn khích.

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, hơi nhướng mày nhìn ta:

“Dám so tài cưỡi ngựa với ta không?”

Nếu như hắn muốn so cái khác có thể ta còn do dự, nhưng hắn lại muốn so cưỡi ngựa.

Ta ngẩng mặt lên nhìn hắn.

“Nếu chàng thua thì sao?”

Tạ Vọng Chi khoanh tay mỉm cười: “Vậy thì mặc cho Tạ phu nhân xử lý.”

Trong lòng ta lộp bộp một tiếng.

Sau khi thành thân, Tạ Vọng Chi cũng đã gọi ta là phu nhân rất nhiều lần.

Nhưng cũng chỉ là gọi theo lễ nghĩa, chỉ là một cách xưng hô thôi, so với gọi con mèo con chó không khác nhau là bao.

Chưa có lần nào giống như lần này, trong mắt toàn là ý cười, nhẹ nhàng tùy ý.

Ta hơi ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, hơi có chút giận dỗi: “Vậy chàng nói phải giữ lời.”

Áo quần bị gió thổi tung, quanh người bụi đất mù mịt, vó ngựa ầm ầm như sấm. Ta chưa bao giờ cưỡi ngựa nhanh như thế, gió táp vào mặt như d a o cứa, nhưng ta vẫn nghiến chặt răng, ghì chặt bụng ngựa, cầm kỹ roi ngựa, thúc nhanh thư sao băng.

Tạ Vọng Chi bám sát bên cạnh ta, gần như là đi song song với ta.

Cưỡi ngựa rất nhanh, mọi nỗi buồn đều bỏ lại phía sau, ta thở hắt ra, cảm thấy sảng khoái cả người.

Qua nốt khe suối cuối cùng này chính là điểm cuối của trại nuôi ngựa.

Ta ra roi thúc ngựa, Thanh Chuy ngẩng đầu lên trời hí vang, nhảy qua bãi sỏi đá ở khe nước đó trước.

Ta thắng rồi.

Trong lòng ta vô cùng phấn khích.

Ta ghìm ngựa lại, quay đầu cưỡi về phía thượng nguồn khe suối, lớn tiếng gọi tên hắn.

“Tạ Vọng Chi.”

“Sao thế?”

Hắn cũng đang cười, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong.

“Sao chàng lại muốn cưới ta?”

Ta là đích nữ nhà họ Tô, cũng có hôn ước với nhà họ Tạ.

Nhưng tại sao chàng lại muốn cưới ta.

Thứ ta muốn nghe, là lý do mà ta không biết kia.

Rốt cuộc là tại vì sao.

Tạ Vọng Chi cười lớn: “Ta đã sớm biết nàng sẽ hỏi cái này. Ta nói nàng không được giận đâu nhé. Ta cưỡi ngựa không nhanh bằng nàng, nếu nàng tức giận chạy đi mất, ta đuổi theo không kịp.”

Ta giơ roi ngựa lên thề thốt.

“Không giận, chàng nói đi.”

“Lúc đầu chỉ là vì tò mò, muốn xem thử cô nương cự tuyệt Tạ Thận Chi có dáng vẻ như thế nào. Nàng cũng biết, từ nhỏ ta và Tạ Thận Chi đã có chút mâu thuẫn.”

“Rồi sau đó, ta nghe cô nương đó nói, nàng đã thầm thích ta từ lâu. Nàng ấy bịa chuyện một cách nghiêm túc…”

“Dừng! Không cho nói nữa!”

Ta xấu hổ, giận dỗi muốn dạy dỗ Tạ Vọng Chi, nhưng hắn sớm đã đề phòng, cao giọng cười to, vung roi giục ngựa nhảy lên phía trước.

“Tô Mộ Vân, nàng có dám so tài với ta một lần nữa không?”

“So cái gì?”

“So cái gì không quan trọng, nhưng mà người thua, phải ở bên người thắng đến bạc đầu, không chia lìa.”

Lúc này ánh mặt trời ấm áp, không khí tràn ngập mùi cỏ non, dòng suối trong vắt phản chiếu bóng hai người, nam nhân chân dài ngồi trên lưng ngựa, khóe môi mỉm cười.

Lòng ta rung động, thúc ngựa đuổi theo.

“So thì so, ai sợ ai?”

Phiên ngoại Tạ Thận Chi.

Khi Tạ Thận Chi một lần nữa trở về kinh thành đã là hai năm sau.

Lúc này, đầu trên ngõ dưới đã bàn tán về chuyện khác, không còn nhắc về chuyện tình cảm năm xưa của hắn và Thôi Tam Nương nữa.

Hắn thuận lợi trở về phủ.

Sau hai năm rèn dũa trong quân doanh, Tạ Thận Chi đen đi nhiều, tính tình cũng trầm ổn hơn.

Năm xưa khi hắn đi, mẫu thân kêu trời khóc đất, bảo hắn có gan đi thì đừng có trở về. Bây giờ hắn trở về, mẫu thân thấy hắn phong trần mệt mỏi, làm gì còn nhớ những lời tuyệt tình khi đó.

Hắn trở về để nhận chức, thiên tử hạ thánh chỉ, phong hắn làm phó thống lĩnh, phụ trách bảo vệ và phòng thủ ở kinh thành.

Tạ Thận Chi đã sớm biết, lần này trở về sẽ gặp Tô Mộ Vân, tiểu thư nhà họ Tô mà thiếu chút nữa trở thành thê tử của hắn.

Chuyện này trên đường trở về hắn cũng đã sớm nghĩ đến vài lần.

Vật đổi sao dời, chuyện cũ đã qua hai năm, bây giờ gặp lại, nên cho nhau chút thể diện.

Mẫu thân từng gửi thư nói, Tô Mộ Vân đã có thai, đến cuối năm sẽ sinh.

Nhưng mà khi nhìn thấy Tô Mộ Vân qua tấm bình phong, Tạ Thận Chi vẫn là không nhịn được nắm chặt hai tay.

Tô Mộ Vân vừa cắt tỉa một cây tùng nhỏ, vừa nói chuyện với Tạ Vọng Chi, nàng nói đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho thái hậu, năm mới cũng sắp đến rồi, hắn nên qua lại nhiều hơn với các quan trong triều.

Đây là chuyện mà chỉ có những đôi phu thê ân ái thì thê tử mới có thể nói với trượng phu.

Tạ Thận Chi đứng bên ngoài nghe, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người Tô Mộ Vân.

Hắn nhìn chằm chằm vào cây kéo kia, sợ Tô Mộ Vân không cẩn thận làm mình bị thương.

Thấy Tạ Vọng Chi không chú ý lắng nghe, nàng dậm chân kêu “Aiya” một tiếng.

Tạ Vọng Chi lập tức hoàn hồn dỗ dành nàng.

Tạ Thận Chi bỗng nhiên hoảng hốt.

Bởi vì hắn từng tận mắt chứng kiến đại ca khoét xương bánh chè của người khác trong ngục giam.

Sự xuất hiện của Tạ Thận Chi giống như một con d a o cắm vào bức tranh đang yên bình, đẹp đẽ.

Bức tranh rách rồi, mộng cũng vỡ tan.

Tô Mộ Vân nhìn thấy hắn, vội vã thu lại dáng vẻ trẻ con, khôi phục thần thái đoan trang, trầm ổn mà một đương gia chủ mẫu nên có.

Nàng hỏi thăm hắn, lịch sự và xa cách.

Không thể tìm thấy một chút sai lầm.

Tạ Thận Chi ghét nhất nàng như thế này!