Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Drama Nếu Nhân Sinh Giống Như Lần Đầu Nếu Nhân Sinh Giống Như Lần Đầu – Chap 2

Nếu Nhân Sinh Giống Như Lần Đầu – Chap 2

6:03 chiều – 01/08/2023

9.

Khương Giác đã rời đi.

Tôi lao vào phòng tắm và điên cuồng dùng khăn tắm để rửa đôi tay mà Khương Giác vừa chạm vào.
Lớp da tăng sinh bị bào mòn, máu và nước lạnh cùng rơi xuống, màu sắc tươi sáng kích thích não bộ, tôi vịn vào thành bồn, thở hổn hển.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Khi người giao hàng đến vào buổi trưa, anh ta mang theo một chiếc túi lớn, tôi trải từng chiếc ra và đặt chúng lên bàn cà phê.

Mùi thơm nồng kích thích vị giác, đánh bay cái bụng đói đã hai ngày

Tôi lấy đũa nhét tất cả vào bụng.

Nhưng do quá no và dạ dày khó chịu nên tôi lại đi vào phòng tắm và nôn hết ra ngoài.

Sàn nhà tắm làm ướt váy tôi, đau muốn chết

Tôi ngã xuống sàn, vớ lấy điện thoại, từng chút một

Lướt xuống lịch sử trò chuyện.

Lịch sử trò chuyện đã dừng một tháng trước.

Chu Dữu gửi câu cuối cùng, hỏi tôi hôm nay ăn gì.
Tôi không trả lời.

Cũng không nói với cô ấy khi nhận được giấy chuẩn đoán

Năm năm tình bạn vừa dài mà vừa ngắn.

Đủ lâu để khắc sâu vào đời tôi.

Nó ngắn đến mức chỉ có vài giờ, và tất cả đã bị tôi lật tẩy.

“Bạn có chắc muốn xóa lịch sử trò chuyện với chị em mình không?”

Các từ màu đỏ hơi chói.

Nhưng cơn đau bụng ngày càng dữ dội như thôi thúc tôi bấm nút xóa.

Những ký ức của năm năm đã biến mất ngay lập tức, và nó mang theo mối ràng buộc cuối cùng của tôi trên thế giới này.

Ngày chẩn đoán, bác sĩ nhìn sâu vào mắt tôi và khuyên tôi tha thiết:
“Dù là ung thư dạ dày giai đoạn cuối nhưng nếu được điều trị tích cực, tinh thần lạc quan, cô có thể sống thêm hai, ba năm nữa.”

Tôi cảm ơn anh ấy với một nụ cười, nhưng không đáp lại lời anh ấy.

Tôi không có lý do gì để sống.

Anh trai tôi cũng đã từng vô cùng mong tôi chết.

10.

Tôi ở nhà trong sự bàng hoàng trong vài ngày.

Liên tục tiêu thụ bản thân trong vòng luẩn quẩn đói, ăn quá nhiều và nôn mửa

Vô tình mở điện thoại lên, mới biết ngày đó đang đến gần.

Tôi chỉ đơn giản là thu dọn và muốn đến trung tâm mua sắm để mua một chiếc váy phù hợp.

Khi soi gương, tôi nhận ra mình sụt cân nhanh chóng.

Không còn giọt máu trên khuôn mặt tái nhợt.

Tôi nghĩ về nó và trang điểm.

Không có nhiều người trong trung tâm mua sắm vào các ngày trong tuần.

Tôi lang thang không mục đích qua các tầng, và cuối cùng tìm thấy một cửa hàng

Tôi thấy một chiếc váy trắng đẹp rất đẹp.
Vừa vào cửa, hướng dẫn viên mua sắm đã nhiệt tình chào đón tôi, vừa lúc tôi chỉ vào chiếc váy ngoài cửa sổ muốn nói chuyện, một giọng nói quyến rũ từ ngoài cửa truyền đến: “Anh Giác cái váy trắng này đẹp quá. “
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Lúc Đường Nguyệt Sơ bước vào cửa, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của tôi. Tiểu Lộ lập tức mở to mắt, vui vẻ gọi tôi: “Miên Miên.”

Có vẻ như chưa bao giờ có một vấn đề
Khương Giác đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn tôi.

Hay quá em gái đi nước ngoài về , anh trai đi dạo cùng em gái.

Tôi cười mỉa mai và phớt lờ họ.

“Váy đó, size M, gói lại cho tôi.”

“Giúp tôi lấy một cái, cỡ M.”

Đường Nguyệt Sơ và tôi đều chỉ vào chiếc váy trắng.

Người phụ nữ hướng dẫn mua sắm nhìn qua với lời xin lỗi:

“Mẫu này năm nay bán rất chạy, trên mẫu chỉ còn size M. Nếu hai mỹ nhân không phiền có thể xem mẫu khác. Để tôi vào xem công ty còn hàng không.”

Đường Nguyệt Sơ cau mày, vừa định nói: “Vậy thì…”

“Gói lại cho tôi.”

Tôi ngắt lời cô ấy không do dự.

Người phụ nữ hướng dẫn mua sắm trả lời và quay lại để lấy nó.

“Miên Miên”

Đường Nguyệt Sơ đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Có chuyện gì sao?”

“Chị có thể nhường chiếc váy này cho em không?”
Cô tỏ vẻ áy náy: “ chị biết không, em rất thích váy trắng, Miên Miên, chị không thường mặc váy…”

Liêm sỉ cũng không cần nữa rồi.

Tôi nhìn Khương Giác nhưng anh ấy cụp mắt xuống và không nhìn tôi, như thể đang nuông chiều Đường Nguyệt Sơ

Thật là nực cười.

Nhiều năm vậy rồi

Cô ta thực sự chẳng thay đổi gì cả.

Tất cả những thứ cô ta thích, tôi đều phải chiều theo.

Đồ chơi, quần áo, bảng xếp hạng…

Và gia đình.

“không”

Tôi lạnh lùng từ chối.

Đường Nguyệt Sơ bị tôi làm cho nghẹn ngào, nhìn tôi cầm lấy chiếc váy, hốc mắt lại ươn ướt, cúi đầu trở lại bên cạnh Khương Giác

Khương Giác quay sang một bên và không biết đã gì với cô ta, cô ta nheo mắt và hạnh phúc nắm tay Khương Giác

Còn không quên liếc nhìn tôi.

Giống như đang hãnh diện khoe với tôi rằng anh trai tôi đã trở thành của cô ta.

Thật ra chiếc váy không quan trọng chút nào.

Tất cả những gì cô ta muốn là để tôi thấy rằng anh trai tôi có vẻ yêu cô ta hơn một chút.

Nhưng ai quan tâm chứ.

Dù sao, hơn mười năm nay luôn là như vậy.

11.

Ngày tháng trôi qua.

Tình trạng thể chất của tôi ngày càng trở nên tồi tệ.

KhưowngbGiác không bao giờ chủ động tìm kiếm tôi nữa.

Tôi lật lịch, đếm xem còn mấy ngày nữa.

Cho đến khi, tôi nhận được một tin nhắn từ Đường Nguyệt Sơ.

Mời tôi dự tiệc, cuối cùng còn thêm một câu: Miên Miên, anh Giác rất lo lắng cho chị, cho nên nhân cơ hội này, vừa hay làm dịu đi mối quan hệ anh em giữa hai người

Khả năng giả ngu của cô ta luôn là đỉnh cao.

Tôi xem lịch và quyết định vẫn đi.

Trong sảnh , những người ăn mặc sang trọng ra vào, tiếng cốc rượu chạm nhau xen lẫn với tiếng nói ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Ở một mình quá lâu, đột nhiên gặp phải dịp náo nhiệt như vậy, tôi có chút không thoải mái.

Cách đó không xa, Khương Giác và Đường Nguyệt Sơ đang đứng cùng nhau, trò chuyện với những người khác.

Khương Giác nhìn thấy tôi thì nghiêng người, sắc mặt khẽ biến đổi, nhưng không nhúc nhích.

Có vẻ như đang đợi tôi đi qua và chủ động bắt chuyện với anh ta.

Nhưng tôi sẽ không đến đó.

Nhìn lại Đường Nguyệt Sơ, cô ta cũng nhìn thấy tôi.

Cô ta ngay lập tức đi về phía tôi với một nụ cười, tôi quay người và rời khỏi sảnh tiệc sôi động mà không do dự.

Lên trên ban công hóng gió.

Tôi ngồi ở mép ban công, lắng nghe tiếng cười nói từ sảnh tiệc phía sau, chỉ nhẩm tính còn bao lâu nữa mới có thể về nhà.
Ai đó đột nhiên chạm vào lưng tôi, và tôi ngã vào một vòng tay kỳ lạ.

Mùi thuốc lá nồng nặc ngay lập tức bao trùm lấy tôi, và cảm giác muốn ói dâng lên ngay lập tức.

Cố nén khó chịu, tôi đẩy người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện ra, lại vừa vặn nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang đứng phía sau.

Cô ấy đang mặc một chiếc váy rất đẹp và nháy mắt với tôi.

Chiếc điện thoại trong chiếc túi nhỏ khẽ rung lên, tôi cầm lên thì thấy tin nhắn cô ta gửi cho tôi.

-Miên Miên, Triệu Châu vừa rồi nhìn thấy chị, muốn em giới thiệu với chị, cho nên ta dẫn anh ấy tới đây.

– Con người anh ấy rất tốt, hai người vui vẻ làm quen nhé

Tôi không cần
Che miệng và nôn ọe, tôi run rẩy lấy từ trong túi ra một con dao có lưỡi bấm, nhưng tay tôi cứ run lên bần bật.

Con dao cứa qua da anh, và máu nhuộm đỏ cả thế giới của tôi từng chút một.

“ Khương Miên!”

Cùng lúc với tiếng gầm vang lên, tay tôi bị đập mạnh, và con dao rơi xuống đất, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.

“ Cô bị điên à?”

Giọng nói của Khương Giác như tiếng sấm chói tai.
Tôi như bị ai đó bóp nghẹt, gân xanh trên trán hiện lên, trong não như có thứ gì đó muốn vỡ tung ra.

Tôi che miệng, hốc mắt vừa khô vừa đau, ho khan, giống như một con thú nhỏ đang thở hổn hển.

Đường Nguyệt Sơ mặc y phục đẹp đẽ nhẹ nhàng đi tới, khi nhìn thấy rõ ràng, cô ta kêu lên, thanh âm nghẹn ngào nức nở: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Triệu Châu, sao anh lại bị thương rồi?”

“Không phải anh nói thích Miên Miên, muốn nói chuyện với cô ấy sao?”

Người xa lạ nhíu mày: “ Tôi còn chưa làm gì, cô ấy đã đột nhiên rút ra một con dao…”

“Anh Giác.” Đường Sở đột nhiên gọi Giang Giác, “Em còn có thể tin tưởng được nhân cách của Triệu Châu ”

Hàm ý là hiển nhiên.

Thở hổn hển, tôi đưa tay ra định tát cô ta một cái thật mạnh, nhưng bị Khương Giác đang đứng trước mặt cô ta đẩy ra, và tôi mất đà ngã xuống đất.

Cả ba nhìn tôi với vẻ trịch thượng.

Đau bụng.

Đau mắt.

Đau đầu.

Dường như mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau đớn.
Tôi như một con rô-bốt hỏng hóc sắp rã rời

Đầu óc cũng hỗn loạn.

Tôi nghe thấy Khương Giác mắng bằng giọng lạnh lùng:

“ Cô phát điên cái quái gì thế ?!”

“ Khương Miên.”

“ Cô có bệnh à?”

Khương Miên.

Tôi muốn khóc rồi.
Nhưng khóc không nổi.

Tôi chỉ có thể dựa vào tường, chịu đựng cơn đau dữ dội từng chút một và đứng dậy khỏi mặt đất

“Đúng.”

“Tôi có bệnh”

“ Chẳng sống được bao lâu nữa”

Tôi tựa người vào cửa, dùng hết sức lực mới có thể đứng thẳng được.

Tôi biết bụng tôi trống rỗng và tôi không thể nôn nó ra.

Nhưng bây giờ cổ họng nghèn nghẹn.

Máu sền sệt trào ra từ miệng tôi, nhỏ xuống quần áo và rơi xuống sàn.

Tôi thấy Khương Giác sững người một lúc.
Tôi lùi lại một bước.

“Tại sao anh không hỏi tôi?”

“Tại sao anh không hỏi anh ta những gì anh ta đã làm với tôi?”

“ Anh nguyện ý tin lời nói đơn phương từ Đường Nguyệt Sơ , nhưng anh vĩnh viễn không nghe tôi, anh vĩnh viễn không nghe tôi.”

“Bởi vì anh vốn chưa từng quan tâm.”

“Cuối cùng thì tất cả đều là lỗi của tôi”

“Bởi vì tôi là một tội nhân.”

“Tôi nợ mẹ tôi một mạng”

“ Đúng không?”

Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.

Anh trai tôi chỉ hoảng hốt trong giây lát.

Anh lập tức bình tĩnh trở lại.
Tôi nghe thấy anh ấy đáp lại với giọng bình tĩnh như thường lệ hỏi tôi:

“ Lẽ nào không phải sao?”

Lẽ nào hông phải sao?

“Đúng.”

Tôi vẫn sẽ không khóc.

Ngay cả khi mắt tôi đau như búa bổ, tôi cũng không thể rơi một giọt nước mắt nào.

“Vậy là tôi sắp đền mạng mẹ rồi.”

Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh ta là anh trai.

Tôi nhìn Khương Giác, cong môi cười:

“Tôi sắp chết rồi.”

“ Vui không?”
“Anh trai”