Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại PHÙNG XUÂN - FULL Chương 2: PHÙNG XUÂN

Chương 2: PHÙNG XUÂN

7:08 chiều – 10/05/2024

2

Tôi chạy bộ một đoạn trên đôi giày cao gót, cuối cùng cũng đuổi kịp Phó Vân ở lối vào bệnh viện.

“Phó Vân.”

Tôi thở hổn hển và kéo tay áo anh ấy nhưng trước khi kịp nói, anh ấy đã quay đầu lại.

“Mạnh Vy, giữa tôi với em quả thật có một đoạn tình duyên cũ.”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể dựa vào điều này để khiến tôi phải nhượng bộ bạn trai nhỏ của em mà không có điểm mấu chốt.”

Anh lạnh lùng nói xong, định kéo tay áo lại nhưng tôi đã ôm chặt lấy: “Không có liên quan đến anh ta hết.”

“Được rồi, em thừa nhận, em đến bệnh viện không phải vì đau bụng kinh, em muốn đưa anh đến đây, anh lại bị đau dạ dày phải không?”

“Phó Vân, đừng tưởng rằng em không biết anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều không ăn uống đầy đủ!”

Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi , đôi mắt lướt qua gương mặt tôi từng chút một.

Như thể anh ấy muốn phân biệt thật giả trong câu nói này qua vẻ mặt của tôi.

Thấy vẻ mặt anh có chút thoải mái, tôi thừa thắng xông lên.

Anh bị tôi kéo lê đến phòng tư vấn.

Bác sĩ cầm lấy báo cáo khám bệnh, cau mày: “Viêm dạ dày mãn tính nên chú ý đến chế độ ăn uống, đặc biệt là khi cảm thấy khó chịu, đừng cố nhịn mà hãy đến bệnh viện để được điều trị càng sớm càng tốt.”

“Trước tiên hãy truyền chất lỏng trong hai ngày.”

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu vào phòng mà không bị cản trở.

Chỉ còn lại Tôi và Phó Vân ở trong phòng bệnh, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tôi gọi một ít cháo mang đi, sau khi mang đến phòng bệnh, tôi dùng thìa nhỏ thổi nguội rồi đưa đến bên miệng anh ấy.

Phó Vân cụp mi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Bác sĩ nói anh cần phải ăn chút gì đó, nếu không dạ dày sẽ cảm thấy khó chịu trong khi chờ truyền dịch.”

Tôi nhắc nhở, cuối cùng anh ấy cũng ngước mắt lên nhìn tôi.

Đôi mắt ấy được ánh nắng chiếu rọi và phản chiếu những làn sóng lấp lánh.

“…Được.”

Anh nhẹ nhàng đáp lại và cuối cùng cũng mở miệng.

Ăn xong nửa bát cháo, Phó Vân ra hiệu cho tôi đặt bát xuống.

“Đưa điện thoại em đây.”

Tôi đưa chiếc điện thoại với dấu chấm hỏi trên mặt và nhìn anh ấy nhập một dãy số.
“Đây là gì vậy?”

“Đây là số điện thoại của bác sĩ chuyên khoa ung thư mà em tâm tâm niệm niệm muốn thuê.”

Tôi chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Phó Vân và nụ cười gượng gạo.

Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Đến bây giờ anh ấy vẫn nghĩ tôi làm vậy là có mục đích khác.

“Em đưa tôi đến bệnh viện và tôi cho em những gì em muốn, cho nên chúng ta coi như không ai nợ ai.”

“Tôi không muốn lần sau em lại cầu xin tôi vì anh ta, có chuyện gì thì cứ nói hết ra đi, mất công em nhìn tôi ăn cháo lại cảm thấy buồn nôn.”

“Mạnh Vy, tôi cũng là con người.”

Mặt trời chiếu qua làm lộ ra vẻ bi thương hiếm thấy trên lông mày nghiêm nghị của anh.

Tim tôi chợt như nghẹn lại, không nói nên lời.

Tôi nhớ những gì Phó Vân đã từng nói.

Ba tháng trước, Phó Vân là người ra quyết định cho một dự án mà công ty của Tống Tiêu muốn có được. Thế là tôi chạy đến chỗ anh ấy, nấu cho anh ấy một bữa ăn và tặng anh ấy một món quà.

Phó Vân vui vẻ, tôi thuận tiện liền hỏi: “Anh có thể yên tâm giao dự án đó cho Tống Tiêu được không?”

Nụ cười trên môi Phó Vân gần như biến mất ngay lập tức.

Anh ấy đặt đũa xuống và nhìn tôi: “Vậy hôm nay em đến gặp anh là vì tên bạn trai kia của em?”

“Tống Tiêu thực sự có năng lực!”

Tôi định cãi lại nhưng bị giọng nói lạnh lùng của anh cắt ngang.

“Những người có năng lực thực sẽ không cần phải đi cửa sau để giành được dự án.”

“Em quay về đi, tôi đã xem qua bản kế hoạch và đưa ra quyết định.”

“Sẽ không chọn anh ta.”

Phó Vân tức giận ra lệnh tiễn khách.

Tôi tức giận đến mất trí, chỉ vào mũi anh và hét lên.
“Nếu không phải vì Tống Tiêu thì tôi căn bản không muốn gặp anh!”

“Chỉ cần nhìn thấy anh ăn đồ ăn mà tôi nấu là tôi đã cảm thấy phát ớn rồi!”

Trong tầm nhìn mơ hồ của tôi, một bàn tay đột nhiên đưa ra lau nước mắt trên khóe mắt.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

Lúc này tôi mới nhận ra mình đang khóc.

Phó Vân thu hồi tay, bình tĩnh nói: “Đừng khiến bản thân thiệt thòi, sau ngày hôm nay, tôi sẽ không tìm gặp em nữa.”

“Mạnh Vy, chúng ta đã được định sẵn phải như vậy rồi.’’

Tôi từng có tiền án nên việc anh ấy không tin là chuyện bình thường.

Trong lòng đang tự thuyết phục mình, tôi buộc mình phải kìm nước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Vân: “Xin lỗi.”

Anh giật mình một lúc: “Chuyện tình cảm không thể ép buộc nên không cần phải xin lỗi.”

“Hôm nay khi từ bệnh viện về, tôi sẽ nói rõ với chú và dì rằng hôn ước của chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, anh đã bị nụ hôn bất ngờ của tôi chặn lại.

Phó Vân đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi nhìn tôi.

Tôi cọ môi mình vào môi anh một lúc rồi lùi ra một chút, sau đó nắm lấy cổ áo anh và thở nhẹ.

“Không…hôn ước này sẽ không hủy.”

Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Phó Vân, tin hay không thì tùy, những chuyện liên quan đến Tống Tiêu không phải là điều em muốn làm.”

“Em đưa anh đến bệnh viện chỉ vì em thấy lo lắng cho sức khỏe của anh.”

Anh cụp mắt nhìn tôi, cảm xúc dâng trào trong mắt bị hàng mi dài che đi, mơ hồ nói: “Đây lại là chiêu trò mới của em hả?”

Tôi đè nén sự cay đắng trong lòng: “Cuộc đời còn dài, chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, anh phải tin em.”

“Nếu anh không tin…”

“Em sẽ hôn anh thêm lần nữa.”

Tôi nói rồi lại tiến về phía trước, nhưng Phó Vân đã kịp thời ngăn cản.

Hơi thở của anh rất gần, giọng hơi khàn: “Mạnh Vy, em có biết hiện giờ mình đang làm gì không?”

Tôi đáp lại: “Em biết, em vừa làm những gì chúng ta đã từng làm năm 18 tuổi.”

Câu nói này giống như ngòi nổ đốt cháy mọi thứ.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ sự tỉnh táo của Phó Vân và tôi đều đã bị đốt cháy.

Vào đêm sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, gia đình tôi đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt để chúc mừng tôi.

Tôi uống vài ly sâm panh và say khướt kéo Phó Vân vào phòng.

Tôi hỏi anh ấy: “Khi hôn sẽ có cảm giác ra sao nhỉ?”

“…”

Anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, “Vy Vy, em say rồi.”

Tôi có chút không vui: “Anh đừng có đánh trống lảng! Nếu anh không nói cho em biết thì em sẽ đi tìm người khác…ưm!”

Tôi chưa kịp nói xong thì Phó Vân đã đột nhiên nắm lấy cằm tôi rồi hôn lên.

Trên người anh ấy có mùi hương sả thoang thoảng.

Có vẻ như đây là món quà tôi tặng anh ấy vào dịp sinh nhật năm nay.

Môi, lưỡi và đầu ngón tay anh ở bên cổ tôi đều nóng bừng.

Đầu tôi choáng váng, chẳng bao lâu sau chỉ còn chút sức lực để bám víu vạt áo của anh ấy, vừa buộc phải đón nhận nguồn nhiệt nóng bỏng theo sau.

Giọng nói của Phó Vân tràn đầy dục vọng:
“…Đây là cảm giác hôn nhau.”

“Vy Vy có muốn tìm hiểu thêm không?”

Lúc đó tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt.

Tôi luôn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cưới Phó Vân.

Nhưng sau khi nhập học, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tống Tiêu. Nó giống như một ma chú, kéo tôi vào nguyên tác.