Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI TA ĐƯỢC TRÙNG SINH (FULL) Chương 1: SAU KHI TA ĐƯỢC TRÙNG SINH

Chương 1: SAU KHI TA ĐƯỢC TRÙNG SINH

6:57 chiều – 10/05/2024

1.

Giữa mùa đông giá rét, khói mù mịt bay tán loạn khắp thành Kim Lăng, khắp nơi đều là vẻ hoang tàn.

“Quý Yến, giao tên cẩu Hoàng đế đó ra đây, nếu không ta sẽ giết bọn họ!”

Thủ lĩnh phản quân ở phía sau đằng đằng sát khí, lưỡi đao lạnh lẽo dán chặt vào cổ ta và Sở Linh.

Sở Linh ở ngay bên cạnh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, giống như một giây sau sẽ ngất xỉu tại chỗ:

“Quý ca ca, ta không muốn chết, xin huynh hãy cứu ta.”

Ta nhìn thấy Quý Yến đứng thẳng, cẩm bào màu trắng không nhiễm bụi trần.

Mặc dù ở trong loại tình cảnh này, y vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề tỏ ra yếu thế.

Y nhíu mày: “Thả họ ra.”

Đương nhiên phản quân sẽ không làm theo lời y nói, hắn vừa siết chặt tay, ngay lập tức trên cổ ta và Sở Linh có thêm một vết máu.

“Giao cẩu Hoàng đế ra, ta có thể tha mạng cho bọn họ.”

Quý Yến nắm chặt tay.

Ta nhìn vẻ buồn bực trên mặt y, không thể không thở dài.

Với sự cẩn thận của Quý Yến, mặc dù Hoàng đế này chỉ là một con rối, y cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi.

Thủ lĩnh phản quân ở phía sau còn đang thúc giục, ánh mắt ta và Quý Yến giao nhau.

Đồng hành cùng Quý Yến nhiều năm, chỉ một ánh mắt ta liền biết y muốn làm gì.

Chẳng qua là y muốn ta thừa cơ tấn công tên thủ lĩnh phản quân.

Cho dù trong tay hắn có đao, cho dù phản quân dưới tường thành có thể đâm ta thành cái sàng ngay lập tức.

Nhưng Quý Yến vẫn không quan tâm.

Bởi vì y biết ta sẽ không chết.

Cũng giống như trước đây.

Quý Yến bị đuổi giết, ta bảo vệ y.

Rượu bị hạ độc, ta uống thay y.

Thích khách ám sát y, ta vượt lên chắn kiếm.

Thương tích trên người đã nhiều vô số kể, nếu không phải được hệ thống giao cho năng lực, e rằng ta đã sớm rơi vào địa ngục rồi.

Ta ngẩng đầu nhìn Sở Linh, sau đó quay lại khẽ lắc đầu với y.

Ngại quá, lần này không được, ta chỉ còn lại một mạng.

2.

Nửa canh giờ trước, thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên:

【Ký chủ lưu ý, bởi vì máu đầu tim của ngươi đã mất, năng lực tự chữa thương siêu cấp đã hết hiệu lực. 】

Ta sửng sốt hai giây, lập tức phản ứng lại.

Năng lực đã mất đi hiệu lực, vậy chẳng phải ta chỉ còn lại một mạng này thôi sao?

Nghĩ tới đây, ta lặng lẽ thu hồi bàn tay vươn ra bên hông.

Vốn định cho thủ lĩnh phản quân một đòn chí mạng rồi trốn thoát bằng cách giả chết…

Thế nhưng ta chỉ còn lại một mạng, vậy thì quên đi.

Đã được 90/100%.

Chỉ còn 10% tiến độ là công lược thành công, không nên để có sai sót vào lúc này.

Thấy ta lắc đầu, trên mặt Quý Yến hiện lên một tia kinh ngạc.

Y cau mày, ánh mắt nhìn về phía ta, như đang trách ta không nên tùy ý làm bậy như vậy.

Cũng đúng, dù sao y vẫn tưởng rằng ta là một con gián đánh mãi không chết kia mà.

Hai bên giằng co nửa ngày, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối.

Thấy khuôn mặt Quý Yến vẫn không chút thay đổi, trong lòng thủ lĩnh phản quân cùng đường cũng có chút không yên:

“Nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách sáo!”

Hắn ta tiện tay ném ta về phía binh lính bên cạnh, sau đó chĩa mũi đao vào mi tâm Sở Linh.

Cổ ta bị bóp chặt, còn Sở Linh ở bên cạnh thì khóc rung trời.

“Hiện tại ngươi chỉ có một lựa chọn.”

Thủ lĩnh phản quân u ám nói:

“Ngươi phải giao tên cẩu Hoàng đế kia cho ta.”

“Hai cô nương này, ngươi chỉ có thể giữ lại một người.”

3.

Tiến, thì cả hai đều thiệt, còn lui, thì tạm thời được thở dốc một hơi.

Trầm mặc hồi lâu, Quý Yến tiến lên một bước:

“Ta giao Hoàng đế cho ngươi, giữ Sở Linh lại.”

Vẻ mặt y phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.

Giống như đang hối hận vì sao không lập tức đồng ý điều kiện lúc trước của hắn ta.

Sở Linh nghe vậy lập tức ngừng khóc vì kinh ngạc, trong mắt lấp lánh ánh nước khiến người ta thương cảm.

Ta đã nghe thấy lựa chọn của y, nhưng ta không bất ngờ.

Cũng bình thường mà, Sở Linh rất yếu ớt, mà ta ở trong lòng y là một người sẽ không dễ chết, cho dù bị chém cũng không sao, dù sao ta cũng có thể phục hồi trong vài ngày.

Dùng một nữ nhân đổi lấy thời gian kéo dài hơi tàn, đổi lại là bất kỳ một người nào, chỉ sợ đều có thể đưa ra quyết định như vậy.

Nhưng dù trong lòng ta đã rõ ràng, ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Dù sao cũng giúp đỡ lẫn nhau mười hai năm, ít nhiều vẫn có chút cảm tình.

“Còn ta thì sao? Nếu ta thực sự chết thì sao? Nếu ta không thể sống thì sao?”

“Nàng sẽ không.”

Quý Yến vội vàng nói.

Y trầm mặc chốc lát:

“Thân thể Sở Linh yếu ớt, nàng bị thương sẽ không chết, còn nàng ấy sẽ.”

“Thu Thu, thiệt thòi cho nàng rồi.”

Ta cúi đầu im lặng.

Sở Linh là biểu muội của Quý Yến, cũng là người Quý Yến đặt ở đầu quả tim.

Vừa là người thân, vừa là ánh trăng sáng.

Là người y yêu thật lòng.

Mà ta chẳng qua chỉ là một đồng bọn, một cấp dưới, một người có thể tùy thời vứt bỏ.

Ta cười khẽ.

Tất cả ngày đêm làm bạn, xả thân cứu giúp, giờ phút này đều giống như một trò đùa.

Đi mà công lược cha ngươi đi!

Ta quay đầu khoát tay với thủ lĩnh phản quân:

“Không cần ngươi động thủ, ta tự làm.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta ra sức thoát khỏi binh lính, xoay người chạy về phía tường thành.

【Nhiệm vụ của Dư Yên Thu đã thất bại, xin rời khỏi thế giới.】

Gió thoảng qua tai, đứng trên bờ tường thành, ta nhìn thế giới mà mình đã ở trong mười hai năm lần cuối.

m thanh hệ thống đang không ngừng lặp đi lặp lại bên tai:

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ cẩn thận, nhiệm vụ lần này có hi vọng hoàn thành.】

【Đề nghị ký chủ suy nghĩ cẩn thận. 】

【Đề nghị ký chủ…】

Hoàn thành con khỉ, mấy năm trước ngươi cũng nói vậy!

Phần còn lại ta không thể nghe thấy.

Trước khi chết, hình ảnh duy nhất còn sót lại trong tâm trí chính là dư quang Quý Yến lảo đảo chạy về phía ta, liều mạng gọi tên ta.

Đó là nỗi hoảng loạn và đau khổ mà ta chưa từng thấy trước đây.

Chắc y đã nhận ra.

Nhận thấy mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của y.

Không sao, không sao cả, chúng ta có duyên gặp lại.

4.

Trở lại không gian nhiệm vụ, nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai, ta lại được báo rằng nửa giờ sau có người đến để cứu mình.

Lời này vừa nói ra, không khí lập tức trầm xuống.

Lần này ta không còn thời gian để đa sầu đa cảm, lập tức trợn tròn mắt:

“Ai?”

“Đệ đệ của ngươi, Thẩm An.”

Thẩm An?

Thẩm An không phải đang ở biên cương sao? Sao lại về nhanh như vậy?

“Ý ngươi là sao? Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Ta bối rối.

Người phụ trách trực tiếp ném cuốn sách cho ta:

“Tự xem đi.”

Ta luống cuống tay chân cầm lấy, trợn mắt liếc nhìn.

Ù uôi! Hóa ra là một màn hình hiển thị.

Một phút trong không gian nhiệm vụ, một năm trong thế giới nhiệm vụ.

Thế giới ta từng sống đã trôi qua năm năm.

Ta thấy sau khi ta chết, Thẩm An mang quân viện trợ đến, tiêu diệt tất cả phản quân và tìm thấy thi thể của ta trong đống người chết.

Ta nhắm mắt lại, cảm thấy rất hối hận.

Phải, phải! Chỉ thiếu một chút.

Thật ra, người ta không thể buông tay không phải là Quý Yến mà là đệ đệ ta, Thẩm An.

Thẩm An là đứa nhỏ ta tiện tay nhặt được năm đó.

Ta nhìn thấy một đứa trẻ gầy guộc bên đường, trong lòng cảm thấy thương hại, bèn cho một bát cháo và mấy lạng bạc, không ngờ hắn cứ như vậy mà quấn lấy ta.

Hắn nói mình biết võ công, không sợ khổ cũng không sợ mệt.

Còn nói sức lực của mình lớn, ăn ít, cầu xin ta nhận hắn làm nô tài trong phủ.

Nhưng lúc đó ta vẫn còn nghèo, nào có tiền dư thừa nuôi hạ nhân, đương nhiên là một mực từ chối. Thế nhưng đứa nhỏ này cứ cương quyết, tuyên bố không có tiền bạc cũng không sao, nhất định phải đến làm trâu làm ngựa cho ta.

Thấy vẻ rụt rè của hắn, ta liền gật đầu đồng ý.

Nhưng tiền công thì vẫn phải đưa, dù sao cũng chỉ là ăn ít hai cái bánh bao mà thôi.

Trước khi gặp Quý Yến, ta đã cùng Thẩm An ngày ngày làm bạn.

Ta lớn hơn hắn sáu tuổi nên bảo hắn gọi ta là a tỷ.

Khi đó hắn rất dính người, bất kể ta làm gì cũng đi theo sau lưng ta.

Đáng tiếc cuộc sống như vậy không kéo dài lâu, kể từ khi ta bắt đầu nhận nhiệm vụ nghiêm túc công lược Quý Yến, hắn càng ngày càng trầm mặc, bắt đầu giữ khoảng cách với ta.

Sau đó hắn lập công, thành đại tướng quân, chủ động đi trấn giữ biên cương.

Ta và hắn chủ yếu một năm mới có thể gặp nhau một lần, ở chung cũng càng ngày càng không tự nhiên, có lúc ta còn cho rằng hắn chán ghét người tỷ tỷ như ta.

Nhìn bộ dạng kích động của Thẩm An trong hình, trong lúc nhất thời ta còn có chút ngạc nhiên.

Thì ra tiểu tử này quan tâm đến ta như vậy.

Trông Thẩm An ngày càng buồn bã, hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau mất ta.

Ta không đành lòng nhìn tiếp:

“Quên đi, trừng phạt như thế nào?”

Ta bất lực đóng cuốn sách lại, không muốn đọc tiếp những gì đã xảy ra sau đó.

Nhưng ngoài dự đoán của ta.

“Tạm thời không đề cập tới trừng phạt.”

“Phía trên mới thông báo, thế giới này quả thật tương đối khó khăn, hơn nữa gần đây chúng ta thiếu nhân lực, bọn họ nói có thể cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Nhìn ta hai mắt sáng ngời, người phụ trách chậm rãi nói câu tiếp theo:

“Ngươi có thể lựa chọn đi thế giới nhiệm vụ này một lần nữa, nếu đồng ý ta lập tức sắp xếp cho ngươi đi, nếu không đồng ý thì lập tức đi nhận phạt đi.”

Ta sụp đổ trong nháy mắt:

“Còn muốn đi à?”

Không phải chứ! Có thôi đi không.

Người phụ trách không vội, trong nụ cười ẩn chứa dao găm:

“Ồ, tiền thưởng cuối năm…”

“Ta đồng ý!”.

Suýt nữa là quên tiền thưởng cuối năm của mình!

Ta muốn khóc.

Vào giây cuối cùng khi tiến vào thế giới nhiệm vụ, ta loáng thoáng nghe thấy thanh âm ẩn chứa ý cười của người phụ trách:

“Đúng rồi, quên nói, lần này đối tượng công lược của ngươi thay đổi rồi.”

5.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại thời điểm mọi thứ vẫn chưa xảy ra.

Lúc này ta là cô nhi của nhà trung quân hộ quốc đại tướng quân, cũng là nữ nhi danh môn tiền triều bị lãng quên ở góc hoàng thành.

Ta còn chưa từng gặp Quý Yến, cũng không rơi vào mối quan hệ yêu hận bất hòa với y.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều không quan trọng.

Giờ phút này đôi mắt ta đờ đẫn, ánh mắt rời rạc.

Ta run rẩy đỡ trán.

Ai đó có thể cho ta biết?

Tại sao đối tượng công lược của ta lại đổi thành Thẩm An?

【 Mong ký chủ không ngừng cố gắng, tranh thủ từng bước hoàn thành đúng thời gian đã định.】

m thanh máy móc lạnh như băng vang lên trong đầu, ta lại nghe ra ý trêu tức.

“Ngươi đừng có vớ vẩn…”

Ta xem Thẩm An như đệ đệ, giờ lại bảo ta đi làm thê tử của Thẩm An?

Đây lại là cái thói đời gì!

Nhưng dù ta có phản đối thế nào, hệ thống cũng giống như hũ nút không lên tiếng nữa.

“Mỗi ngày đều không làm được gì tốt đẹp.”

Ta giận dữ mắng một câu.

Thẩm An vừa mới vào phòng nghe vậy ngẩng đầu lên:

“A tỷ, làm sao vậy?”

Thiếu niên dáng người cao ngất nghi hoặc đi về phía ta, tóc đen buộc lên cao, khóe môi nở nụ cười.

Trong tay hắn bưng một xấp bánh ngọt, trực tiếp đi về phía ta.

Ta ngượng ngùng cười cười, tâm tư lại bay đi nơi khác.

Mẹ ơi, nhân vật chính lên sàn nhanh vậy.

Thấy ta không trả lời, Thẩm An cũng không để ý:

“A tỷ, mau nếm thử đi, đây là món ta mới học được.”

Hắn ngồi xuống sát bên ta, đôi mắt mượt mà sáng ngời nhìn ta chăm chú.

Lúc này tuổi hắn còn trẻ, tâm tư đều viết trên mặt, không giống như sau này thường xuyên lộ ra nụ cười rời rạc, khiến cho người ta khó mà hiểu được dụng ý của hắn.

Ánh mắt Thẩm An sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong nhìn về phía ta.

Ta đưa tay lấy một cái như ý hắn.

Vừa vào trong miệng liền tan, ngọt ngào sảng khoái:

“Thật lợi hại, tiểu An Tử.”

Không tệ, không tệ, vẫn như ngày xưa.

Ồ, suýt nữa ta quên mất, giờ là ngày xưa.

“Ai gả cho đệ đúng là hưởng phúc, đệ đúng là phu quân hoàn hảo.”

Ta khen ngợi.

Thẩm An nghe vậy có chút vui mừng, tuy rằng câu sau hắn nghe không hiểu lắm, nhưng câu nói phía trước cũng biết là đang khen mình:

“Ta chỉ làm cho a tỷ, a tỷ muốn ăn gì ta cũng sẽ học.”

Hắn vui mừng ôm chầm lấy ta, dụi đầu vào sườn mặt ta như một chú mèo.

“Được rồi! Được rồi! Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ta bị cọ xát đến mức ngứa ngáy, vội vàng đẩy đầu hắn ra.

Nhìn Thẩm An còn là một đứa trẻ, ta không khỏi có hơi sầu não.

Để ta công lược Thẩm An không phải là buồn cười lắm sao!

Mặc dù biết hệ thống có thể sẽ không để ý đến ta, nhưng ta vẫn không bỏ qua được, vì vậy ta hỏi một lần nữa.

【Giá trị yêu thích của Thẩm An bây giờ là bao nhiêu? 】

Nhưng không ngờ lần này hệ thống lại xuất hiện:

【99.】

?

【Ngươi đùa ta à?】

Thanh âm hệ thống lạnh lùng: 【Yêu cầu ký chủ không nghi ngờ năng lực của ta.】

Ta bị sốc nặng.

6.

Bởi vì giá trị yêu thích của Thẩm An đối với ta cao, ta không còn lo lắng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

Những ngày kế tiếp ta nên ăn sẽ ăn, nên uống sẽ uống, tiếp tục sống một cuộc sống yên bình với Thẩm An.

Trở lại mười hai năm trước, ta đã thích nghi rất nhanh.

Dù sao mỗi ngày ta chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ Thẩm An hầu hạ là được.

Khi không có Thẩm An, ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Mặc dù ta là nữ nhi danh môn, nhưng phụ thân và các ca ca trong nhà đều đã tử trận, gia sản cũng bị đám thân thích hút máu không còn một mảnh.

Triều đại thay đổi, ngôi vị hoàng đế sớm đã đổi người, ai còn tâm tư quan tâm tới nữ nhi của công thần tiền triều.

Bởi vậy Thẩm phủ to như vậy chỉ có ta cùng một người hầu gắng gượng chống đỡ, ngân khố chỉ còn sót lại một lượng bạc, không nhiều hơn cũng không ít hơn một xu.

Ta lại không có sở trường gì, là một con sâu gạo đúng nghĩa.

Điều này khiến ta sau khi đến đây mỗi ngày đều chỉ ăn màn thầu, sợ một ngày nào đó còn chưa bắt đầu công lược đã chết trên đường.

Nhưng có Thẩm An thì tốt hơn nhiều.

Đúng như lời hứa lúc đầu, Thẩm An có thể làm được mọi việc.

Biết nấu cơm, biết giặt giũ, sức lực lớn, biết võ công lại còn ăn ít, quả thực là người nhất định phải có trong nhà.

Lúc mới nhận nuôi Thẩm An, hắn không có tên, gầy gò nhỏ bé, nhìn dáng vẻ sống không lâu.

Vì vậy ta đặt tên cho hắn là Thẩm An, hy vọng sau này hắn có thể bình an.

Theo như lời hắn nói, hắn là người Bắc thành, gặp phỉ thiên tai nên đành chạy đến đây, trước kia theo một sư phụ học được chút nghề, một đường đi tới không đến mức chết đói.

Ỷ vào việc hắn đào tim móc phổi đối tốt với ta, ta đã sống một cuộc sống yên bình mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi xuyên tới lần nữa.

Buổi sáng, Thẩm An đi làm, kiếm tiền rồi trở về nấu cơm cho ta ăn.

Buổi trưa, Thẩm An cho ngựa của người ta ăn, khi trở về còn mang cho ta hai cái bánh nướng.

Buổi tối, Thẩm An thêu thùa suốt đêm, y phục làm cho ta thậm chí còn tốt hơn y phục trong các cửa tiệm trên phố.

Thay vì nói ta nuôi Thẩm An, chi bằng nói là hắn nuôi ta.

Mấy ngày liền thịt trên bụng ta còn nhiều hơn.

Tay nghề quá tốt, đánh giá cao!

Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, quạt của Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta.

Ta thở dài.

Lần công lược trước kia nào có thoải mái như vậy, bình thường chỉ có ta hầu hạ người khác.

Thẩm An nhìn dáng vẻ thoải mái của ta liền cười cười, do dự nói:

“A tỷ, ta có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”