Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau - Hoàn Chương 3: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

Chương 3: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

3:51 chiều – 28/05/2024

Tám,

Suốt đêm, ta và Hành nhi bị đưa tới Tuần Thành. Đêm tối ta đang dỗ Hành nhi ngủ, một đội người ngựa xuất hiện trong nhà. Thủ lĩnh nói hắn là ám vệ của Cố Hoài, được lệnh tới đón ta.

Ta không tin, cảnh giác hỏi hắn có vật gì làm tin. Hắn lấy trong ngực ra một phong thư, đúng là chữ viết của Cố Hoài.

Cố Hoài làm phản rồi. Đó là năm thứ mười ta cưới hắn.

Vội vàng rời đi chưa tới hai giờ, quan huyện được lệnh tới bắt ta và Hành nhi. Ta nghĩ, còn may mà Cố Hoài có chuẩn bị trước.

Thủ lĩnh tên là Thập Tam. Hắn là ám vệ Ôn thái phi để lại cho Cố Hoài, vẫn luôn âm thầm mai phục bên ngoài nhiều năm nay. Hắn nói hắn đợi đã rất nhiều năm, cuối cùng cũng có thể báo thù được cho chủ nhân của mình.

Hắn nói Cố Hoài tập kết một nhóm bề tôi trung thành với tiên hoàng, lại liên hệ được với Uy Viễn tướng quân. Triều đại của chúng ta đã gần như thu hết miền nam rồi.

Lúc ta ôm Hành nhi vào thành thì đêm đã khuya. Hành nhi đang ngủ, ta nhẹ nhàng đặt hắn yên ổn lên giường.

Lờ đi ánh mắt tò mò của nha hoàn trong phòng, ta im lặng ngồi xuống trước bàn. Bốn năm rồi ta và Cố Hoài chưa gặp nhau. Nhất định hắn sẽ tới gặp ta.

Đáng tiếc là Cố Hoài không tới.

Người tới là Từ Sam Nhất, con gái độc nhất của Uy Viễn tướng quân.

Nàng hỏi ta đang đợi ai. Ta nói ta đang đợi chồng ta.

Nàng thở dài một tiếng. Nàng nói đêm nay Cố Hoài sẽ không tới. Nàng nói sau này nàng sẽ coi ta là chị em, đối xử với Hành nhi như con ruột.

Nhiều năm gian khổ đã mài mòn tính khí nóng nảy của ta. Ta nghe thấy mình nói qua kẽ răng: “Ý Từ tiểu thư là gì, sao ta nghe chưa hiểu?”

Ánh mắt nàng nhìn ta đồng tình, giống như năm đó đám phu nhân nhìn ta khi kết hôn với Cố Hoài: “Ba tháng trước, ta đã kết hôn với Cố Hoài. Cuộc hôn nhân của ngươi và hắn là do đương kim thánh thượng định ra. Hiện giờ Cố Hoài phản hắn, cuộc hôn nhân này không được tính nữa. Nhưng dù sao ngươi cũng đã sinh con, nuôi con cho hắn, sau này chúng ta coi như ngang hàng.”

Đột nhiên ta bật cười, nói: “Từ tiểu thư, sao hắn lại tham lam như vậy nhỉ.”

Hắn muốn cả người vợ nghèo và con gái quyền thần, nhưng làm gì có chuyện tốt hoàn mỹ cả đôi đường như vậy?

Nàng không nói gì thêm, uống hết một ly trà bèn đứng dậy cáo lui.

Ta nhìn chăm chú ngọn nến đỏ trên bàn, nhìn nó cháy dần dần hết sạch.

Ngày thứ ba, Cố Hoài tới gặp ta và Hành nhi. Hành nhi còn nhỏ, thấy cha chỉ biết vui vẻ giang tay đòi bế. Cố Hoài luôn rất yêu thương con, hôn hít nó một hồi lâu.

Sau khi Hành nhi buồn ngủ rồi, bà vú ôm nó đi ngủ.

“Triêu Triêu.” Hắn chậm rãi đi về phía ta, ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy. Nếu nhìn kỹ, hình như còn có ít nhiều chờ mong.

Hắn chờ mong điều gì thế? Chờ mong ta vui vẻ chúc mừng hắn cưới được mỹ nhân à?

“Cố Hoài, chàng nói cũng giữ lời đấy.”

“Chàng nói bọn họ có gì thì ta và Hành nhi cũng đều phải có. Chàng xem hiện giờ ta có thêm một em gái, Hành nhi cũng có thêm một mẹ nhỏ rồi.”

Ta nhìn hắn chăm chú hồi lâu, nói một câu khàn khàn như vậy. Ta hơi hối hận. Thật ra ta muốn vọt tới trước mặt, mắng chửi hắn một trận.

Hắn hơi hoảng loạn: “Triêu Triêu, nàng đừng tức giận. Nàng nghe ta nói đã.”

“Ta chưa từng chạm vào cô ấy, chẳng qua chỉ là một thỏa thuận mà thôi. Nhà họ Từ trợ giúp ta leo lên ngôi hoàng đế, ta đảm bảo phú quý cả đời cho nhà họ.”

“Còn nhiều biện pháp đảm bảo phú quý cho nhà bọn họ mà. Thế mà chàng lại chọn lấy người ta.”

Hắn bất đắc dĩ: “Triêu Triêu, nhà họ Từ chỉ có một người con gái này.”

Trái tim ta lạnh hết một nửa: “Cho nên nếu sau này chàng đăng cơ, vị trí hoàng hậu là của cô ấy, thái tử cũng phải có dòng máu của nhà họ Từ đúng không?”

“Vậy thì ta và Hành nhi trở thành đá đạp chân cho dã tâm nhà họ Từ, có phải sẽ nên bất hành chết sớm đi, để chàng phong Từ cô nương làm hoàng hậu không?”

“Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Đó chỉ là thỏa thuận tạm thời thôi. Triêu Triêu, nàng phải tin ta.”

“Cố Hoài, chúng ta ly hôn đi. Ta mang Hành nhi rời đi.” Hai người trong phòng rơi vào trầm mặc. Trong lòng ta đã sắp xếp vô số lời nói, lên tới miệng vô số lần nhưng cuối cùng ta mới gian nan nói được mấy lời này.

“Nàng nói cái gì thế. Ở Lĩnh Nam nàng đã nói là cả đời này chúng không tách rời cơ mà.”

“Nhưng Cố Hoài, chàng cũng đã nói là cả đời này chàng không lấy người phụ nữ thứ hai.”

Hắn trầm mặc.

“Cố Hoài, ta cũng là con gái nhà quan cao. Không phải ta không biết chuyện triều chính. Nếu chàng thắng, nhà họ Từ có công phò vua, con gái nhà họ Từ lại là vợ chàng, chắc chắn họ Từ phải để nàng tranh vị trí hoàng hậu. Nhưng thế nhân đều biết ta là vợ cả, vậy chàng nói xem, vì vị trí này, bọn họ có thể chế tạo chuyện ta bị bệnh mà chết đi không?”

“Ta vừa chết đi rồi, Hành nhi sẽ là cây đinh trong mắt bọn họ. Cố Hoài, nếu chàng còn một chút tình cảm với mẹ con ta thì để chúng ta đi thôi.”

“Nàng có thể chạy đi đâu? Rời khỏi phạm vi thế lực của ta, bên ngoài đều đang truy nã nàng.”

“Triêu Triêu, trong lòng ta chỉ có chúng ta là gia đình. Tương lai nàng là hoàng hậu, thái tử cũng chỉ có thể là Hành nhi. Lấy nàng ấy chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời. Cả đường tàu xe mệt mỏi, hiện tại tâm tình nàng không được ổn định. Vài ngày nữa ta sẽ lại tới thăm nàng. Nàng nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn quay người rời đi.

Ngày đó ta ngồi ngẩn ra trước bàn, ký ức với Cố Hoài ở Lĩnh Nam lần lượt hiện về. Khi đó rõ ràng chúng ta rất tốt. Hắn nói Cố Hoài là của Lục Triêu Triêu, hắn nói không bao giờ hắn cưới người phụ nữ nào nữa. Thế nào hiện giờ lại nuốt lời rồi?!

Thật ra ta cũng chưa bao giờ coi lời thề của hắn là thật. Từ lúc bắt đầu, ta đã biết là hắn không cam lòng. Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần nạp thiếp. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn việc hắn sinh con với người khác.

Nhưng ta chỉ chưa từng nghĩ hắn lại kết hôn với người vợ khác, không ngờ vì vị trí đó, hắn lại đem ta và Hành nhi lên bàn đặt cược.

Ngươi nói xem, cuối cùng tình cảm của hắn với ta là thật lòng thật dạ hay là vì mê hoặc hoàng đế?

“Phu nhân, ăn chút cơm đi. Đây là thức ăn ta bên từ nhà bếp tới.”

Là Thập Tam. Ta cãi cọ với Cố Hoài, hắn đứng ở ngoài cửa. Hắn cũng nghe thấy.

“Thập Tam, trên đường tới Tuần Thành, sao ngươi không nói cho ta biết hắn đã cưới vợ mới?”

Nếu ta biết hắn đã cưới người khác, sống chết gì ta cũng không đến Tuần Thành.

Cái gì Thập Tam cũng nói cho ta biết, sao lại không nói tới chuyện Cố Hoài cưới vợ mới?

Thập Tam không dám ngẩng đầu nhìn ta. Một lúc lâu sau hắn mới nói lí nhí: “Phu nhân, chủ nhân cũng có chỗ khó xử của mình. Nếu không liên hôn với họ Từ, nhà họ Từ sẽ không ra tay trợ giúp. Khi ấy bọn họ cũng bắt chủ nhân phải bỏ người, nhưng nói thế nào chủ nhân cũng không đồng ý, thế mới bảo vệ được vị trí của người.”

Ta cười chế nhạo: “Nói thế thì ta còn phải cám ơn hắn.”

Chín,

Ở Tuần Thành nửa tháng mới tới Tết Nguyên Đán. Tin báo truyền về, toàn thành vui sướng.

Nhìn đám tỳ nữ tươi cười, đột nhiên ta cảm thấy hóa ra bi thương và vui vẻ trên thế gian vốn chẳng liên quan. Hơn nửa trong bọn họ đều là người hầu nhà họ Từ, ngoài việc chăm sóc Hành nhi ra, bình thường cũng không nghe lời ta. Ta cũng chẳng thèm để ý. Dù sao trước kia ở Lĩnh Nam ta cũng không có người hầu.

Biết năm nay Cố Hoài không cùng mừng năm mới với Hành nhi, ta chẳng tỏ vẻ gì ra mặt. Đây là chuyện nằm trong dự đoán.

Khi Thập Tam được Cố Hoài phái tới bẩm báo, ta cũng không nói gì. Hắn lắp bắp an ủi vài câu.

Đêm ba mươi Tết, Hành nhi ngủ hơi muộn. Hắn ngồi trên đùi ta, nói: “Mẹ ơi, năm nay sao cha không đón Tết với mình?”

Ta chớp chớp mắt: “Cha còn bận việc.”

Hắn không hiểu: “Nhưng mẹ từng nói là cha đã hứa với mẹ, chỉ cần cha không ra ngoài thì sẽ cùng đón Tết với mẹ mà.”

Ta chưa nói gì, đột nhiên cạnh cửa sổ vang lên tiếng pháo. Từng tia pháo hoa nở rộ trên không trung, tạo thành đủ mọi màu sắc.

Hành nhi rất ngạc nhiên. Hắn nói nhất định là cha nhớ chúng ta, cho nên cố tình đốt pháo hoa cho hai mẹ con. Thật ra ta biết không phải. Đó là tiếng truyền từ nhà trước tới. Đại để là Cố Hoài mang theo quân sĩ cùng chung vui, có thể còn có Từ Sam Nhất.

Đêm đó Cố Hoài tới. Khi đi ta vừa nằm chưa lâu, đột nhiên eo bị người ôm, phía sau truyền tới từ luồng hơi rượu. Người nọ vô cùng thuần thục, gục đầu vào ngực ta.

Ta đẩy mạnh hắn ra: “Cố Hoài, ta không có tâm trạng đâu.”

Hắn lại tăng lực: “Triêu Triêu, bốn năm rồi chúng ta chưa gặp, nàng để ý tới ta có được không?”

“Chàng thả ta và Hành nhi đi, ta sẽ để ý tới chàng.”

Từ ngày đó chia tay không vui với Cố Hoài, hắn có vài lần tới tìm ta. Câu đầu tiên ta nói với hắn là ly hôn. Hắn không chịu buông tay, lại không muốn đắc tội với nhà họ Từ. Sự kiện này giằng co mãi chưa xong.

“Triêu Triêu, nàng cố hiểu cho ta đi. Chẳng qua ta chỉ muốn nàng và Hành nhi không phải chịu khổ. Nàng nên có cuộc sống vinh hoa phú quý.”

Ta bình tĩnh nói: “Cố Hoài, năm đó ta không rời bỏ chàng ở Lĩnh Nam, chẳng lẽ vì ta muốn có vinh hoa phú quý sao?”

Chỉ vì ta muốn hai người chung sống, hai trái tim không thay đổi mà thôi.

“Nếu ta thật sự yêu thích hư vinh thì ta đã tranh thủ lúc chàng hôn mê mà tự quay về nhà ở kinh thành rồi. Ta vẫn có thể cưới được một người khác rất tốt!”

“Ngoài ta ra, nàng còn muốn cưới ai?” Mặt Cố Hoài xanh mét, bò từ trên người ta dậy, nói: “Lúc đó bị buộc phải cưới ta, nàng có cảm thấy uất ức không?!”

Ta quay người, không nhìn hắn nữa: “Cố Hoài, chàng say rồi.”

“Ta chưa say!” Hắn đưa tay cởi quần áo của ta.

“Đừng chạm vào ta. Nếu chàng muốn nổi điên thì đi tìm người khác đi!”

Đột nhiên hắn ngừng động tác, túm ta ngồi dậy: “Lục Triêu Triêu, nàng cho rằng ta muốn ngắm nàng chắc. Nàng có biết bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng chờ ta thương tiếc không?”

“Đều là mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp. Nàng thử xem lại bản thân, chỉ là một thứ rác rưởi mà ta từng dùng mà thôi.”

“Cố Hoài, chàng nói cái gì.” Ta sững sờ. “Chàng ghét bỏ ta cái gì?”

Hắn biết mình lỡ lời, mặt lộ vẻ hối hận: “Xin lỗi Triêu Triêu, xin lỗi. Đầu óc ta không tỉnh táo. Ta không ghét bỏ gì nàng cả.”

Một dòng nước mắt rơi xuống từ khóe mi. Ta nhìn chăm chú vào mắt hắn: “Cố Hoài, lúc đó chàng bảo ta sinh Hành nhi, nói là sẽ không bao giờ chê bai ta. Chàng nói…”

Hắn ôm chặt ta thật lâu: “Xin lỗi Triêu Triêu, ta nói lời vô lương tâm rồi.”

“Triêu Triêu, ta chỉ muốn lấy lại những thứ vốn là của mình.”

Ta húc mạnh đầu vào hắn: “Cút, chàng cút đi!”

Mười,

Ta bối rối ở trong phòng mấy ngày, ngày nào Cố Hoài cũng tới thăm ta một lần. Ta tự làm việc của mình, coi hắn như không khí.

Một ngày nọ, đột nhiên Từ Sam Nhất tới, tay dắt Hành nhi.

“Ta thấy hầu gái dẫn Hành nhi chơi đùa bên bờ suối, sợ xảy ra chuyện nên dẫn hắn về đây.”

Ta vội kéo Hành nhi lại kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.

“Từ cô nương, tình hình chiến sự hiện giờ thế nào rồi?” Trầm mặc hồi lâu, ta mới hỏi.

“Thắng bại đã định. Không mấy ngày nữa là có thể tiến công vào kinh.”

“Nhanh như vậy sao?”

“Từ cô nương, chúng ta nói chuyện một lát đi.” Ta nói.

“Được.”

Ngày đó ta làm lành với Cố Hoài. Hắn vẫn dịu dàng ôm ta như trước. Hắn thủ thỉ bên tai ta, nói rằng Triêu Triêu, sau này nhất định ta sẽ không phụ nàng.

Mười một,

Nửa năm sau, kinh thành bị công phá.

Cố Hoài đăng cơ rồi. Hắn khăng khăng phong ta làm hoàng hậu.

Hơn một nửa quan viên theo hắn khởi sự phản đối. Bọn họ thấy Từ Sam Nhất mới xứng đáng với thân phận quốc mẫu. Sự tồn tại của ta chẳng qua là sự sỉ nhục của hoàng đế mới.

Sau đó nhà họ Từ thỏa hiệp, Từ Sam Nhất được phong làm phi.

Ngày đó hạ triều, hắn hưng phấn vọt tới cung điện của ta: “Triêu Triêu, nàng có vui không? Nàng sắp thành hoàng hậu rồi.”

Hắn là hoàng đế, hiển nhiên ta và Hành nhi theo hắn vào cung. Cung điện hào hoa hơn nhà tranh ở Lĩnh Nam rất nhiều, nhưng vẫn luôn thấy vắng lặng.

Ta cười nói: “Bệ hạ vui vẻ là thần thiếp vui.”

Hắn mở thánh chỉ ra, nắm tay ta viết từng chữ trong chiếu thư phong hậu.

Hiền lành nhã nhặn, dịu dàng hòa nhã, đức độ chân thành, hiền huệ hiểu ý.

Hắn nói chỉ có những từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế gian mới xứng với ta.

Viết xong thánh chỉ, hắn nhìn ta cười vui vẻ. Ta hỏi hắn cười gì, đột nhiên hắn ôm ta vào lòng thật lâu, thủ thỉ trầm thấp bên tai. Hắn nói hắn đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi.

Sau đó Hành nhi cũng chạy bình bịch tới. Tay kia hắn lại ôm Hành nhi lên.

Ba người nhà chúng ta ôm chặt nhau, giống như trở về những ngày tháng bình thản, yên lành ở Lĩnh Nam.

Sau đại lễ đăng cơ, ngày thứ ba là nghi thức phong hậu. Quá trình chuẩn bị nửa tháng bị Cố Hoài rút ngắn còn có ba ngày. Hắn còn âm thầm trút oán giận với ta, nói nếu không phải sợ trăm quan phản đối thì hắn muốn thực hiện đại lễ đăng cơ và phong hậu đồng thời.

Ngày phong hậu, ta mặc lễ phục nặng nề, đầu đội mũ phượng có hơn ngàn hạt trân châu. Đã quen trang phục đơn sơ, giờ ta thấy hơi không thoải mái.

Cố Hoài mỉm cười ngồi trên đài cao, vẻ thâm tình trong mắt quen thuộc như vậy. Hắn dịu dàng vẫy ta: “Triêu Triêu, tới đây, tới đây.”

Sống mũi cay cay, ta cảm thấy Cố Hoài của ta đã trở về.

Lễ sắc phong phức tạp, mãi mới muộn mới tổ chức tiệc rượu. Ta ngồi cùng Cố Hoài ở trên cao, nhìn những phần lớn khuôn mặt quen thuộc phía dưới. Chỉ là năm đó thiếu nam thiếu nữ giờ đã trở thành lang quân và phu nhân trầm ổn mà thôi. Cố Hoài theo chiến lược lên ngôi một cách hòa bình, ngoài những tâm phúc của hoàng đế tiền nhiệm như cha ta, các đại thần còn lại cũng không bị liên lụy.

Hiển nhiên Cố Hoài rất vui vẻ. Hắn uống khá nhiều rượu.

Hắn say rồi, nhưng trong mắt tràn ngập ý cười.

Hắn nói hôm nay hắn rất vui vẻ.

Hắn nắm chặt tay ta, còn nói với bề tôi của hắn. Hắn chỉ vào ta nói, đây là người vợ thuở ban đầu của Trẫm, là người phụ nữ Trẫm yêu nhất trên đời.

Hắn kể lại từ lúc trúng chướng khí ở Lĩnh Nam, ta không rời không bỏ, đến lúc ta vì trợ giúp gia đình, thức đêm thêu khăn, lại chờ đợi ba năm dài dằng dặc.

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Mọi nơi khác đều là reup!

Vừa kể, đột nhiên mắt hắn đỏ lên. Hắn nói hắn đã thề trong lòng phải đối xử tốt với hoàng hậu cả đời.

Khóe mắt các phu nhân trong điện cũng đỏ lên, kể cả những phu nhân năm đó đưa ta vào động phòng.

Từ Sam Nhất cũng cầm khăn tay lau nước mắt.

Cố Hoài đặt một chén rượu vào tay ta. Hắn nói hắn mời ta một chén, không có Lục Triêu Triêu thì không có Cố Hoài ngày hôm nay.

Hôm nay hắn nói nhiều như vậy, chỉ vì muốn cho các ái khanh biết một câu, chư vị có thể có ý kiến với Trẫm, nhưng không thể không tôn trọng hoàng hậu.

Hắn nói không ai được phép khiến hoàng hậu uất ức, kể cả hắn cũng không được.

Dường như ta cũng đã say, nhìn Cố Hoài mặc long bào thêu chỉ vàng, mơ mơ tỉnh tỉnh nhớ lại thời điểm năm xưa, lúc hắn vừa khỏi bệnh nặng, ôm chặt ta vào lòng, thủ thỉ lời nói khiến người ta chìm đắm, sau này nhất định không phụ Triêu Triêu.

Tiệc rượu còn tiếp tục, Cố Hoài sợ ta không chịu nổi say rượu, rời tiệc trước tiễn ta về cung nghỉ ngơi.

Bầu trời đêm nay thật đẹp. Đột nhiên ta muốn ngắm trăng. Cố Hoài ngừng kiệu, dắt ta đi trên con đường dài dằng dặc.

Thời điểm khi còn ở Lĩnh Nam, Cố Hoài trồng cấy trong ruộng đều sẽ nghỉ một ngày ở ngoài ruộng. Mỗi đêm ta đều đi ra đồng tìm hắn, sau đó hai người dắt tay nhau ngắm ánh trăng trên bầu trời, chậm rãi trở về nhà.

Vào thời điểm ấy, một người nào đó sẽ đọc một câu thơ:

Sáng dậy đi làm cỏ, chiều tối vác cuốc về.

Thật đẹp.

“Cố Hoài, chàng cõng ta đi về có được không?”

Hắn cúi người xuống, cười quay đầu ra hiệu ta leo lên.

“Về nhà thôi.”

Đúng vậy, nên về nhà rồi.

Giống như ở Lĩnh Nam, vô số lần ta nằm trên lưng hắn ngẩng đầu ngắm trăng.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, cung nhân đi thật xa phía sau.

“Triêu Triêu, hôm nay ta rất vui. Có nàng ở bên cạnh, ta cảm thấy thật mỹ mãn.”

“Triêu Triêu, nàng thấy trăng hôm nay tròn không.”

“Triêu Triêu, ta bảo đảm với nàng, vị trí Thái tử nhất định là của Hành nhi nhà chúng ta.”

“Triêu Triêu, đời này trong cung tuyệt đối sẽ không có con kẻ khác. Ta chỉ cần con do nàng sinh. Từ Sam Nhất chỉ là một danh phận thôi. Ta sẽ bồi thường nhà họ Từ theo một phương diện khác.”

“Triêu Triêu, trước kia nàng nói muốn tranh thủ lúc tuổi còn trẻ, đi thăm quan những vùng núi non, sông ngòi nổi tiếng. Chờ ta ổn định triều chính, chúng ta sẽ dẫn Hành nhi ra ngoài thăm thú. Trạm đầu tiên chọn Giang Nam đi. Nàng từng nói nơi đó là nhà ngoại của nàng mà. Trạm thứ hai chúng ta đi lên phương bắc, ngắm nhìn biên cương rộng lớn…”

Hắn lẩm bẩm suốt đường đi, tới cửa cung lại không đi nữa.

Ta cười dỗ hắn, nói đại thần vẫn đang chờ ở tiền điện đấy. Hôm nay làm hoàng đế, sao lại giống trẻ con thế này.

Hắn bắt ta phải thề là ở lại trong điện chờ ta. Ta làm theo, hắn mới không tình nguyện trở về tiền điện.