Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn Chương 2: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

Chương 2: Thời gian bất khả trường lưu- Hoàn

3:25 sáng – 26/05/2024

5

[Xem người nói kìa, phượng tê cung nghèo như vậy, không phải là do người sao.

Người vừa ban thưởng đã cho hữu phi một vạn lượng vàng.

Còn cho ta cái gì chứ ?

Một con dao găm gãy, một chiếc khăn tay rách nát và một sợi dây mỏng manh!]

Không nói nhiều nữa.

Nếu là ta , ta sẽ rất xấu hổ khi nhắc đến điều này. Tuy trong lòng có rất nhiều bất mãn nhưng ta chỉ nở nụ cười nói: “Đây đều là chuyện của nữ nhi chúng ta, e rằng không tiện nói cho hoàng thượng nghe.”

Ta vừa dứt lời, hoàng đế liền hừ lạnh một tiếng, kéo tay U phi ra khỏi tay ta.

Nhìn thấy hoàng đế bảo vệ Tô Viễn U như thế, giống như chạm vào tay nàng có thể chiếm lợi từ nàng vậy.

Ta im lặng xoa hai bàn tay vào nhau rồi cho chúng vào ống tay áo.

Vẫn là tay áo ấm áp!

Ta quay người nhìn ra ngoài đình.

Tuyết như bông liễu lại rơi không ngừng , ta bất giác rụt cổ lại.

Đột nhiên cơ thể ta cảm thấy ấm áp, trên chiếc áo choàng màu đỏ sẫm ban đầu của ta có một chiếc áo choàng đen khoác lên người ta.Ta đang định ngẩng đầu lên nhìn Tề Ngâm, nhưng giọng nói của ngài lại lọt vào tai ta: “Cẩn thận phong hàn, ngày mai lại truyền cho Viễn U.”

Thì ra là như vậy.

Ta cười nhẹ, cởi y phục của người ra: “ Thần thiếp không lạnh, Bệ hạ cứ việc yên tâm, đã nhiều năm rồi không bị nhiễm phong hàn.”

Hoàng đế phất tay áo “Người đâu!”

Đúng là chuyện này không nên nói quá sớm . Ngày hôm sau.

“Hắt xì ! Hắt xì!”

Đầu ta choáng váng hắt hơi mấy lần, nước mắt cũng cùng đó chảy ra.

Ta ngồi trước bàn sách, sắp xếp lại những suy nghĩ của mình về việc làm hoàng hậu, bỏ vào giỏ sách và liên tục nói với Thu Cúc: “Em phải đưa những thứ này cho hữu phi. Đổng Mai xuất cung mua đồ hai ngày mới quay về.” Em đừng gây rắc rối cho ta.

Thu cúc nghiêm túc gật đầu, vỗ nhẹ vào ngực và nói với ta rằng tuyệt đối không có vấn đề gì.

Nhìn thấy sự đảm bảo của cô ấy, mí mắt của ta không hiểu sao lại giật lên.

Nếu không phải ta nhiễm phong hàn, nhất định ta sẽ đích thân giao những cái này cho tô Viễn U.

Quả nhiên giác quan thứ sáu của con người đôi khi rất chính xác.

Khi ta đang ở cổng cung điện lo lắng chờ thu cúc quay về, kì Ngâm đã mang theo một giỏ sách rất quen thuộc với ta đến.

Tim ta chợt nghẹn lại, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng ngài ấy vẫn chưa mở thứ đồ bên trong ra, hoặc ngài ấy đã mở ra những cuốn sách đó nhưng chưa lật xem.

Bệ hạ,hôm nay không phải ngày đầu tháng cũng không phải ngày15 ,người sao lại tới đây.

Ta Cười tươi hết cỡ, nhưng sao lúc này ta lại có cảm giác mình như một bà chủ đang tiếp khách vậy?

“Trẫm và hoàng hậu sẽ cùng nhau thảo luận về văn học.”

Xong rồi, xong rồi……Nụ cười trên mặt ta có chút không giữ nổi, nhưng ta vẫn cố gượng: “Thần thiếp học thức nông cạn, e rằng không theo được được trình độ văn chương của người.”

Ta theo ngài đến cạnh bàn sách căng thẳng nhìn chằm chằm vào giỏ sách. “Thật sao? Nếu đã như thế, làm thế nào mà hoàng hậu của trẫm lại viết được nhiều “cuốn sách” với quan niệm sâu sắc đến vậy?”

Tề Ngâm cố ý kéo dài từ “sách”.

Ta cảm thấy rõ ràng là đang mỉa mai ta.

Ta mỉm cười rồi đưa tay che giỏ sách lại: “Lời lẽ thô tục, khó coi, bệ hạ đừng xem nữa.”

Rất Hiển nhiên, Tề Ngâm sẽ không làm theo ý muốn của ta.

Người mở giỏ sách và đọc tên các cuốn sách: “ hậu cung thông giám nhất”, “ hậu cung thông giám nhị ”, “hậu cung thông giám tam ”, “hậu cung thông giám tứ”.

Ta: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ viết cho vui thôi.”

Hoàng thượng: “Cái tên cũng không tệ.”

Ta: …….

Hoàng thượng: “Chỉ là mở cái trang này tại sao vẫn còn tên sách ?”

Ta liền biết không xong rồi……

Ngài là cố ý dọa ta!

6

Tề Ngâm mở trang đầu tiên của mỗi cuốn sách trải ra trước mặt ta: “ hoàng hậu, đọc cho trẫm nghe.”

Ta nghẹn ngào.

Nhìn thấy ánh mắt không thể thương lượng của Kỳ Ngâm, ta chậm rãi bước tới: “Một: Làm thế nào để hoàng đế ngoan ngoãn lên triều ; Hai: Làm thế nào để hoàng đế ngoan ngoãn ăn uống; Ba: Làm thế nào để trở thành một hoàng hậu tốt; Bốn: hoàng đế thích Tư thế nào.”

Đọc xong câu cuối ta muốn cắn đứt cái lưỡi của mình.

“Hoàng hậu có bỏ sót một câu nào không? Trẫm đang Nghe này, câu sau dòng chữ “Hoàng thượng thích tư thế gì”, hoàng hậu sao lại không đọc?

Ta muốn đâm chết bản thân, thấp giọng lẩm bẩm: “Chú ý: Cuốn sách này nhất định phải đọc kĩ, rất quan trọng! Nó cần thực hiện động tác ngay tại chỗ.”

Ông trời ơi! Tại sao ta lại viết cái này chứ?

Nếu thời gian có thể quay lại, ta sẽ nhất định không bao giờ viết những điều này.

Phải làm gì bây giờ? Ta có thể kiếm cái cớ gì để bào chữa cho mình?

Lo lắng quá .

“Trẫm muốn thử nội dung của cuốn sách cuối cùng ,hoàng hậu có thể cùng ta không?”

Ta vẫn đang gãi đầu cố nghĩ ra cách giải quyết, nhưng khi nghe được lời nói của Tề Ngâm, ta lập tức hóa đá ngay tại chỗ.

Ta thậm chí không nhịn được cười: “Bệ hạ, ngài thật hài hước.”

Ta nghĩ sau khi ta nói điều này, Tề Ngâm sẽ nói nàng hài hước trước” rồi phất tay áo bỏ đi.

Không ngờ lần này người trịnh trọng nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc: “ Trẫm không phải đang đùa đâu.”

Lời của người vừa dứt lời, nội tâm ta vẫn chưa bình tĩnh lại được thì cả người đã bị ngài bế lên và đặt trên giường.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử người có nhu cầu trong ngày.

Trái tim ta run lên, ta dùng hai tay đẩy ngực ngài: “Bệ hạ, ngài… đã ăn thứ không nên ăn phải không?”

Ngay khi ta nói những lời này, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt của Tề Ngâm tối sầm lại. Người siết chặt tay ta và đã chuẩn bị xong tư thế tấn công.

“Ta đã ăn đồ ăn ngự thiện phòng đưa tới, rất vừa miệng .”

Không cho phép ta nghĩ về điều đó nữa, ngài ấy ôm lấy eo ta và bắt đầu giày vò ta.

Đợi khi ta tỉnh dậy ngoài trời cũng đã tối rồi.

Ta vô thức nhìn sang bên giường, quả nhiên ngài ấy đã đi rồi.

Thu Cúc nghe thấy động tĩnh của ta, bật đèn, vén rèm giường ra: “Nước nóng đã chuẩn bị xong, nương nương có cần nô tì dìu không.?”

Ta thực sự đã bị giày vò khá nhiều, nhưng chưa đến mức để người khác phải dìu từng bước. Ta sớm đã học võ, sức khỏe rất tốt.

Một điểm nữa là chất độc mà ta mắc phải khá lạ. Nó không đau cũng không ngứa. Thỉnh thoảng cảm thấy hơi mệt và trí nhớ ta giảm sút một chút. Ngoài ra không còn có cảm giác khó chịu nào khác.

Không thổ huyết , không có ruột gan đứt đoạn.

Nếu không phải lòng bàn chân có vết đen gần như lan đến đầu ngón chân cái, ta thật sự cho rằng mình không bị trúng độc.

Nước tắm ấm áp khiến ta cảm thấy dễ chịu khắp người. Ta nhìn chằm chằm vào đường đen ở lòng bàn chân và tính toán rằng còn 2 ngày nữa mình thực sự phải rời đi rồi.

Khi ta thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là buổi trưa.

Khi ta vẫn chưa thức dậy khỏi giường, Thu Cúc đã đến báo với ta rằng hoàng đế đang đợi ta dùng bữa trưa.

Mới tỉnh dậy, ta có chút choáng váng và tưởng mình nghe nhầm.

Nào có thể ngờ rằng khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Tề Ngâm lại phóng đại vô hạn trước mặt ta.

Ta run lên vì sợ hãi, rồi một cái tát giáng thẳng vào mặt ngài ấy.

Xong rồi. Liệu ta có phải bị xử tử trước khi kịp rời khỏi cung điện không?

“Nếu thần thiếp nói là thần thiếp không cố ý, người có tin không?”

Tề Ngâm nửa mặt đỏ, cười lạnh: “nàng nói xem?”

Ta: ……

Được thôi, tùy ngài như thế nào cũng được.

Ta nghĩ rằng nếu ta đánh bại hoàng đế thì ít nhất ta cũng sẽ bị trượng hay gì đó, nhưng ai biết được?

Ta nhìn đống rau trong bát cao như quả đồi, ánh mắt trống rỗng.

“nàng chọn ăn hết những thứ này hay chọn…” Tề Ngâm Nói, dùng động tác ngón tay cái ra dấu cắt cổ.

Vốn dĩ ta muốn dũng cảm chọn cái thứ hai, nhưng sau khi suy nghĩ lại ta lại chọn cái thứ nhất.

Chủ yếu là ta quá đói.

Không phải vì hèn nhát, không phải vì hèn nhát.

Ngay lúc ta đang loay hoay với món ăn trước mặt, lời nói của Tề Ngâm khiến ta suýt nghẹn chết.

“Tại sao hôm qua nàng lại quyết định gửi những cuốn sách đó cho Viễn U?”

Ta vỗ mạnh vào ngực, ngài ấy đưa cho ta một cốc nước, cuối cùng ta cũng thở bình thường lại được.

Tiếp tục trả lời hoàng thượng, ha ha: “Thần thiếp Sợ muội muội ở trong cung chán quá, nên nghĩ cách để nàng giải khuây.”

Ồ? Vậy sao? Tề Ngâm nhướng mày.

Ta không dám nhìn ngài ấy, gật đầu liên tục.

“Chữ viết của nàng trông giống như một con giun đất. Nàng có nghĩ rằng nàng ấy có muốn đọc nó không?”

Phải, nói nhiều như thế, hóa ra là ở đây đợi ta sao.

Ngài ấy cho rằng chữ viết của ta xấu và làm vấy bẩn đôi mắt của Viễn U.

Hừ! Thật là lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ sói.

Ta không tiếp lời, lầm ngầm chấp nhận.

Ai mà biết ngài vẫn không chịu bỏ qua : “Ta dạy nàng viết nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả căn bản nàng cũng không học được?”

Ta tiếp tục ăn ,không nhìn nữa.

“Tại sao nàng lại quyết định cho cô ấy xem cuốn sách “Làm thế nào để làm hoàng hậu tốt”? Nàng không sợ nàng ấy sẽ cướp mất hậu vị của nàng sao?”

Sau khi ăn xong, ta lén nhìn thấy ngài ấy không còn nhìn ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thần thiếp tất cả đều nghe theo hoàng thượng, hậu vị này thần thiếp tất nhiên rất là ……Thích. Nhưng nếu hoàng thượng muốn thần thiếp nhường lại hậu vị, thần thiếp cũng sẽ nghe theo hoàng thượng.”

Ta đã ám chỉ nó rất rõ ràng.

“Hoàng hậu thật sự nghe lời của ta ?”

Ta không biết có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng ta luôn cảm thấy như có điều gì đó lạ lạ trong lời nói của ngài ấy.

“Hiền đức hoàng hậu, hậu vị này mãi mãi chỉ là của nàng.”