Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cung Đấu Tình yêu đậm sâu khó Buông bỏ - Hoàn Chương 3: Tình yêu đậm sâu khó Buông bỏ

Chương 3: Tình yêu đậm sâu khó Buông bỏ

10:44 sáng – 14/06/2024

6

Ta chợt choàng mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Kim Nguyên Bảo.

Sau đó là một người đàn ông xuất hiện với khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt trong sáng với hai lúm đồng tiền hình quả lê.

Nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn khẽ mỉm cười: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng đã ngủ suốt bảy ngày rồi.”

Đã bảy ngày rồi? Vậy ta đang ở đâu?

Hắn lại tiếp tục nói với ta rất nhiều điều.

Người đàn ông có hai lúm đồng tiền quả lê này tên là Thẩm Thế Chí, chủ của Kim Nguyên Bảo, ta đã ở nhà chàng ta bảy ngày qua.

Nhưng Nghiên Tu đã biến mất, sân nhà thì bị lửa thiêu thành tro, mọi thứ mẫu thân để lại cho ta cũng đã không còn.

Ta ngồi trong đống tro tàn ở đó rất lâu, cuối cùng cũng kêu lên.

Ta đã làm gì sai? Tại sao ta đã làm tất cả mọi thứ nhưng lại đổi lại là những chuyện như thế này?

Thẩm Thế Chí chỉ khoác áo choàng cho ta, đứng cạnh ta mà không nói một lời.

Vết thương còn có chút đau, lúc đang uống cháo, ta chợt nhớ tới giấc mơ của mình, thật sự rất khó chịu.

Vậy là không có kết thúc tốt đẹp trong giấc mơ.

Thẩm Thế Chí mỗi ngày đều bồi ta, tìm đủ thứ thú vị để trêu chọc ta. Chàng ấy chẳng khác gì Nghiên Tu lạnh lùng lãnh đạm. Chỉ mỉm cười khi nhìn thấy ta.

Lúc đầu, ta cứ nghĩ mình sẽ đón năm mới cùng Nghiên Tu, nhưng không ngờ rằng ta sẽ đón năm mới cùng Thẩm Thế Chí mà ta mới gặp này.

Rõ ràng là rất gần rồi, ta đã gần như có thể chung sống với Nghiên Tu rồi, giống như trong giấc mơ đó, ta đã suýt nói với Nghiên Tu rằng mình có thai.

Nhưng rốt cuộc, vẫn như thế…

Vào đêm giao thừa, ta mang một bao lì xì lớn đến cho Thẩm Thế Chí. Đây là tất cả tài sản mà ta đã dành dụm trong nhiều năm. Ánh mắt chàng ấy rất nghiêm túc và chàng ấy hỏi ta đang làm gì.

Cái gì?

“Ngươi đã cứu ta, ta không có gì có thể báo đáp ngươi, chỉ có cái này.”

Hai má chàng đỏ bừng, như đang tức giận: “Ai muốn tiền của nàng chứ?”

“Không muốn tiền thì muốn cái gì?”

“Ta muốn bánh ngọt nàng…làm.”

Nói xong, hắn đột nhiên nhấp một ngụm rượu, ho nhẹ một tiếng: “Ta thích đồ ngọt.”

Ồ… yêu đồ ngọt.

Người đàn ông nói rằng hắn ta không thích đồ ngọt lại đột nhiên hiện lên trong đầu ta.

Sau bữa tối, Thẩm Thế Chí lại đưa ta đi xem pháo hoa. Vào lúc pháo hoa bay lên bầu trời, xung quanh sáng bừng, chàng ấy bất ngờ cài chiếc kẹp tóc vào tóc ta.

Ta lấy nó ra và thấy đó là một chiếc kẹp tóc hình hoa mận.

Mặc dù tai chàng ấy đã đỏ bừng nhưng chàng ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ta không biết nàng thích gì, nhưng ta thích hoa mận nên ta đã mua hoa mận.”

Ta hơi sửng sốt, mỉm cười với chàng: “Ta cũng thích hoa mận.”

Lần tiếp theo ta gặp Nghiên Tu đã là một tháng sau – đó là khi chàng ấy đã là nắm trong tay thực quyền, chàng ấy không còn được gọi là Nghiên Tu nữa mà là Tống Nghiên Tu.

Hóa ra ngay cả cái tên cũng là giả.

Ngày hôm đó, chàng ấy đến phủ Thượng Thư bàn chuyện với phụ thân ta. Ta thì tình cờ nhìn thấy chàng ấy, có lẽ chàng ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh ta.

Ta không để ý đến chuyện trong triều đình, cũng không muốn nghĩ đến chuyện chàng ta đã nắm quyền lực kiểu gì, nhưng ta thực sự cảm thấy tỷ ta rất bí ẩn, bởi vì tỷ ấy đã đoán đúng.

Liệu bây giờ, chàng ta có cưới tỷ tỷ mình không?

“Lưu tiểu thư.” Chàng gọi ta.

Ta dừng lại và nhìn lại chàng ấy. Ta nhất thời không biết nên gọi chàng ấy là gì nên đành không nói gì.

“Vết thương thế nào rồi?” Chàng ta hạ giọng và nhìn chằm chằm vào mặt ta.

Đột nhiên, đầu ta như nhói lên, ta nói: “Bây giờ có vẻ hơi muộn để lo lắng rồi.”

Quả nhiên, lông mày chàng nhíu lại, môi thì mím lại trong im lặng.

Ta cũng không nói gì.

Một lúc lâu sau, chàng mới nói: “Ta không giúp được nàng, nếu nàng có yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng. Thậm chí là… ta cũng có thể cưới nàng.”

“Ngươi có thể đền bù cho ta gấp đôi cái sân đó được không?” Ta nhìn chàng và nói một cách nghiêm túc.

Ta không muốn chàng ấy bồi thường, thực ra ta chỉ muốn chấm dứt mối quan hệ với chàng ấy nếu chàng ấy đã nói không thích ta, tất nhiên là ta cũng sẽ không quấy rầy chàng ấy.

Ta im lặng chờ chàng ta trả lời thậm chí còn nghĩ rằng, nếu chàng ta từ chối thì cũng không sao cả, vì dù sao ta cũng không thực sự cần tiền.

Cuối cùng, ta nghe thấy chàng ấy nói với giọng trầm: “Được.”

7

Với số tiền Tống Nghiên Tu đưa, ta mua một khoảng sân nhỏ mới, đồng thời mua rất nhiều sách, thư pháp, họa điển để cố gắng khôi phục lại khoảng sân ban đầu như ban đầu.

Dù bố cục có giống nhau đến đâu, chữ viết tay của mẫu thân ta cũng đã không còn trên những bức thư pháp và họa điển đó nữa, mỗi ngóc ngách ở đây đều tràn ngập bầu không khí xa lạ.

Nghĩ đến đây, ta lập tức mất đi sức lực và cảm thấy chua xót trong lòng.

Tống Nghiên Tu đã rất hào phóng và trả cho ta số tiền gấp đôi. Chàng ấy đã nói phần còn lại thì xem như là thù lao vì ta cho chàng sống ở đây trong một năm.

Nhưng mỗi khi đêm đến, không gian im ắng, ta lại cảm thấy khó chịu đến nỗi suốt đêm không thể ngủ được.

Chàng ấy có thể phá hủy thứ mà ta ấp ủ, nâng niu bấy lâu nay. Trong mắt chàng ấy, nó có thể không đáng là gì cả, chỉ cần đền bù gấp đôi là được. Nhưng với ta, đó là nơi duy nhất mà ta cảm nhận được chút hơi ấm, chút an yên cuối cùng.

Hiểu rồi.

Ta hiểu rồi.

Trong suốt ngần ấy năm ở phủ Thượng Thư, ta chưa từng tham dự bất kỳ yến tiệc nào cho nên cũng không biết gì về những nhân vật và chuyện triều chính.

Nhưng ta lại biết, Tống Nghiên Tu hiện đang ở vị trí cao và nắm quyền lực trong tay.

Ta cũng hiểu, nếu bản thân không giúp ích được gì cho người ta, thì… Thực ra có thể nói là, duyên phận giữa ta và chàng ấy nông cạn đến mức chẳng có thể đi xa đến thế.

Bình tĩnh lại và hãy bỏ mọi chuyện đó đi.

Ta chọn cách phơi nắng ở ngoài sân, nhờ người dựng xích đu. Ta thường sẽ nhớ lại những ngày cùng mẫu thân phơi nắng.

Mẫu thân ta bị bán vào thanh lâu chỉ vì một bao gạo. Trong những năm ở thanh lâu, mẫu thân ta đã dành dụm được rất nhiều tiền trước khi bà ấy chọn rời đi.

Tiểu Liên nói: Mẫu thân ta đã chuộc thân cho chính mình.

Sau khi ra khỏi thanh lâu, mẫu thân gặp một thư sinh. Những tri thức mà mẫu thân có thì đều là do thư sinh ấy dạy. Về sau, mẫu thân của thư sinh bị bệnh, nhưng tiền chữa bệnh lại không đủ.

Đúng lúc đó, có người tìm đến mẫu thân, bảo mẫu thân đi múa và họ nói sẽ trả tiền nếu mẫu thân múa đẹp. Mẫu thân đã giấu thư sinh và đi múa. Tại đó, mẫu thân gặp phụ thân trong cơn say và bị phụ thân cưỡng bức.

Có tiền rồi, mẫu thân của thư sinh đã được chữa bệnh, nhưng bà ta lại dùng cách tự sát để đe dọa và không cho mẫu thân vào cửa. Bà ta nói mẫu thân là kẻ bị nhiều người cưỡi lên rồi, không xứng với nhi tử của bà ta.

Bà ta nói bậy, mẫu thân rõ ràng là người rất tốt.

Thư sinh quỳ ngoài cửa suốt ba ngày ba đêm nhưng cuối cùng, là mẫu thân tự nguyện từ bỏ và đi vào phủ Thượng Thư bởi vì mẫu thân đã mang thai ta.

Nhưng phụ thân lại có người trong lòng, chắc chắn ông ta sẽ không để người ấy chịu ủy khuất vì mẫu thân. Nên là những ủy khuất kia chắc chắn mẫu thân phải chịu.

Ta vẫn nhớ như in, khi mẫu thân qua đời, bà nắm chặt chiếc khăn tay, trên đó còn thêu một câu thơ: “Tâm như mạng lưới song, trong đó ngàn ngàn nút thắt.”

Mẫu thân vuốt má ta và nói: “Yên Yên, mẫu thân hơi mệt rồi, không thể ở bên con đến khi con trưởng thành được, mẫu thân xin lỗi con, Yên Yên, mẫu thân xin lỗi con nhiều nhất…”

Ta nắm chặt lấy ngón tay khô như que củi của mẫu thân, cố gắng không để rơi một giọt nước mắt, “Mẫu thân, mẫu thân mệt thì ngủ đi, Yên Yên sẽ tự mình lớn lên thật tốt.”

Mẫu thân rõ ràng rất tốt, nhưng cả đời lại không hề tốt, nên ta phải cố gắng sống tốt hơn thay cho mẫu thân.

Kể từ đêm giao thừa đó, Thẩm Thế Chí đã biến mất, chỉ để lại vàng nén, một chiếc trâm hoa mai và một câu nói: “Liễu Yên Yên, đợi ta quay lại.”

Ta nói được.

Nhưng ta đợi chàng ấy về làm gì chứ?

Thực ra ta không hiểu chàng ta làm sao mà biết ta. Nhìn dáng vẻ của chàng, có lẽ là công tử của gia đình quyền quý nào đó sau đó tiện tay cứu ta một mạng, rồi tốt bụng thuận tiện cùng ta đón Tết.

Về việc liệu có thể gặp lại chàng ta hay không, Ta càng không kỳ vọng nhiều nên ta vẫn sống cuộc đời của mình, thỉnh thoảng ta lại nghe Tiểu Liên nói, mối quan hệ của tỷ ta và Tống Nghiên Tu rất thân, các thế lực trong triều đình thì đang rất căng thẳng.

Tam Vương Gia và Tống Nghiên Tu còn vì tỷ tỷ mà như nước với lửa.

Ta không có hứng thú.

Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Những thứ tốt đẹp thì ai cũng muốn có mà thôi.

Hôm đó, khi ta đang đưa bánh cho một đứa trẻ ăn xin trên đường, mọi người đều chạy về phía cổng thành, nghe loáng thoáng câu: “Đại tướng quân Thẩm đại nhân khải hoàn trở về rồi.”

Ta không nghĩ nhiều, đứng dậy định về.

Vào lúc đó, một tiếng vó ngựa mạnh mẽ truyền đến, “bùm bùm bùm” như dẫm lên tim ta.

Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn còn nhớ như in cảnh đó: Dưới ánh nắng mùa xuân rực rỡ, một người nam nhân mạnh mẽ mặc áo giáp sắt, phi ngựa về phía ta.

8

Thẩm Thế Chí, thiếu gia của phủ Tướng quân.

Giây phút chàng ấy cưỡi ngựa từ cổng thành phi tới, nhẹ nhàng lướt qua không quên cúi xuống bế ta lên, rồi cầm cương đi về hướng khác. Còn ta lại nằm trọn trong vòng tay chàng và lắng nghe gió bên tai rít gào, cùng với tiếng trái tim trong lồng ngực của nam nhân đang đập mạnh.

Mãi cho đến khi ta dừng lại trên một ngọn đồi cao. Còn Thẩm Thế Chí hoảng hốt hỏi, tại sao ta lại khóc thì ta mới nhận ra mặt mình đã lạnh ngắt, đôi mắt thấm đẫm nước mắt.

Ta đang ngơ ngác chờ đợi.

Sau khi chàng ấy lấy khăn tay ra lau mặt cho ta, ta còn khô khốc mà nói rằng bản thân bị gió làm cho cay mắt.

Ta sẽ không nói với chàng ấy rằng, là ta sợ hãi. Cô nương nào mà không sợ hãi và khóc nếu bất ngờ được bế lên ngựa như vậy?

Ồ không, tỷ tỷ ta không thế, nhưng tỷ ấy có thể cưỡi ngựa. Tỷ ấy có dáng người dẻo deo, mang phong thái nữ kiệt, khoác trên thân chiếc váy đỏ như lửa.

Nhưng phải nói rằng, tuy chưa từng gặp Thẩm tướng quân nhưng ta đã từng nghe truyền thuyết về chàng ấy trong một quán trà.

Mẹ kiếp, thực ra tên tướng quân giết người không chớp mắt khiến người ta không dám gọi tên thực ra lại là người nam nhân trước mặt này?

Ta lại nhìn chiếc khăn tay màu hồng dịu dàng trên tay chàng ấy, ta càng cảm thấy khó tin hơn.

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống mặt chàng ấy, ta ngước mắt nhìn chàng ấy hồi lâu. Chợt nhớ ra điều gì đó, liền bảo chàng ấy cúi người xuống một chút.

Nghe vậy, chàng ấy lập tức quỳ xuống và bình tĩnh nhìn ta.

Suy nghĩ một lúc, Ta hỏi chàng ấy: “Thẩm Thế Chí, chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Chàng ấy đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc hỏi: “Yên Yên, nàng không nhớ ta sao?”

Có vẻ như chàng ấy đã biết tên ta ngay từ đầu.

Tuy nhiên, chàng không hề khó chịu mà chỉ ho nhẹ một cách mất tự nhiên và nói: “Nàng không nhớ cũng không sao.”

Một cơn gió chiều thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng. Có lẽ làm chàng ấy thất vọng rồi, vì ta nhớ đến…

Ta nhớ năm mười một tuổi, ta đã gặp một cậu bé ăn xin ở góc phố. Người cậu ấy rất gầy, tính tình có vẻ yếu đuối, khuôn mặt sưng vù. Cậu bé đó nằm ở góc phố, quần áo bẩn thỉu, có lẽ còn bị thương.

Khi đó, ta đang trở về phủ Thượng Thư với cành hoa mận nhặt được nên đã đưa cho cậu bé những chiếc bánh trên tay. Cậu bé ấy có vẻ rất đói và chỉ ăn được vài miếng.

Thôi, ta lại thấy cậu bé ấy đáng thương quá nên ngồi với cậu bé đó thêm một lúc. Tuy mặt cậu ta sưng tấy nhưng đôi mắt thực sự vẫn rất đẹp.

“Ta có thể biết tên của ngươi được không?”

“Lưu Yên Yên, ta tên Lưu Yên Yên.”

Khi ta lấy khăn tay ra chuẩn bị lau mặt cho cậu bé ấy thì ta đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Liên, nên chiếc khăn tay cũng vì thế mà nằm gọn trên tay của cậu bé ăn xin đó.

Ký ức đột ngột kết thúc, ta thực sự vẫn không thể liên kết được cậu bé ăn xin gầy gò năm đó với nam nhân trong gió và ánh trăng sáng.

Hơn nữa, trong lời đồn thổi, chàng ấy còn đáng sợ như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Ta đã hiểu tại sao.

Thẩm Thế Chí cười nói: “Yên Yên, nàng đừng nên nghe nói linh tinh. Thẩm tướng quân là đại ca của ta, ta chỉ là một tiểu gia hỏa tầm thường.”

Ta choáng váng và ngước nhìn vào mắt chàng ấy, có chút bối rối.

Sau này, chàng ấy cũng kể rằng khi còn nhỏ vì bản thân chàng quá thấp và yếu đuối nên đại ca chàng thường đưa anh đi võ đài, nếu không muốn bị đánh thì phải chống cự.

Chàng giải thích: “Đàn ông Thẩm gia phải ra trận giết giặc, mềm yếu hơn những cô nương khác thì làm sao bảo vệ được gia đình và đất nước của mình?”

Năm mười bốn tuổi, chàng ấy cùng đại ca ra chiến trường, đó là ngày thứ ba ta gặp chàng ấy.

Nó kéo dài suốt bốn năm.

Một ngày sau, khi Thẩm tướng quân đắc thắng trở về, trong cung tổ chức yến tiệc để ăn mừng. Tỷ tỷ, phụ thân và phu nhân đều có mặt ở sân nhỏ.

Chỉ có Kim Nguyên Bảo ở lại với ta.

Khi trăng lên, Kim Nguyên Bảo bỗng nhiên kêu lên vài tiếng, quay lại nhìn thấy một thanh niên mặc áo gấm, khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh trăng.

Ta đang cầm chiếc bánh ngọt trong tay, chưa kịp phản ứng thì bỗng bị mùi thơm của rượu bao trùm. Ta sửng sốt một lúc rồi hỏi sao đột nhiên chàng ấy lại đến đây.

Lúc này hẳn là chàng ấy phải đang ở trong cung điện.

Lúc chàng ấy nói chuyện còn có mùi rượu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ta muốn gặp Yên Yên. Hình như đã rất lâu rồi không gặp.”

Ta cười, chàng ấy đang nói nhảm rồi.

Chúng ta mới gặp nhau ngày hôm qua mà, chàng ấy còn đã ăn bánh hoa lê ta làm hôm nay. Chàng ấy lại đến đây, chắc chắn chàng ấy muốn ăn tiếp.