Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC [FULL] Chương 3: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 3: TÔI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

11:51 sáng – 21/05/2024

4.

Lời xin lỗi của hai vợ chồng họ đã đến, tuy có chậm trễ.

Sau hai ngày nằm điều dưỡng ở bệnh viện, mẹ nữ phụ đưa tôi về nhà.

Cha của nữ phụ đã mất khi họ còn rất nhỏ.

Mẹ của nữ phụ rất giỏi.

Bà ấy kinh doanh và chăm sóc hai đứa con.

Hiện tại, công việc của bà ấy đã đạt được thành công nhất định, hai con của bà ấy cũng đã trưởng thành.

Ban đầu bà ấy cũng chỉ lo lắng về sức khỏe của cô con gái lớn.

Tuy nhiên, bây giờ, cô con gái lớn đã không còn nghe lời mẹ và thậm chí còn làm tổn thương em gái mình.

Điều này khiến bà ấy nghi ngờ về việc giáo dục của mình.

Trong những ngày gần đây, mẹ của nữ phụ dường như già đi 10 tuổi.

Khi Tống Thừa và Diệp Vân đến gặp, bà ấy phớt lờ lời cầu cứu của Diệp Vân.

Tôi ngồi trên ghế, hất cằm về phía họ:

“Bắt đầu đi!”

Sắc mặt của Diệp Vân rất khó coi.

“Diệp Sênh, em quậy đủ chưa? Vì em mà chị và chồng chị đã bị tạm giữ. Em biết việc này có ảnh hưởng rất lớn đến bọn chị không?”

Mẹ của nữ phụ không nghe được nữa.

“Con đã sai rồi, thay vì nhận lỗi, con lại trách em con? Diệp Vân, mẹ đã dạy con như thế sao?”

Diệp Vân nhìn mẹ mình với vẻ khó tin.

“Mẹ trách con? Làm sao mẹ lại có thể như vậy? Con đã không ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng mẹ lại chưa từng đến thăm con một lần. Mẹ không giúp con khuyên Diệp Sênh, mẹ lại trách con. Rốt cuộc mẹ có phải mẹ con hay không?”

Mẹ của nữ phụ giận run người.

“Nếu không phải là mẹ của m/ày, chỉ bằng những việc m/ày đã làm với em m/ày, tao đã có thể cho mày vào t/ù rồi!”

Diệp Vân kích động, lồng ngực phập phồng.

Tống Thừa ôm cô ta với vẻ mặt lo lắng.

“A Vân, A Vân, em không sao chứ? Đừng làm anh sợ.”

Sau đó, anh ta nhìn tôi và mẹ nữ phụ.

“Cả hai người đều là người thân nhất của A Vân, vậy mà lại không biết cô ấy không thể chịu được kích động?”

Tôi tức giận kêu lên.

“Anh cũng biết rằng Diệp Vân không chịu được kích động? Từ khi anh vào nhà này, luôn luôn trốn sau lưng chị ta, anh mong chị ta có thể trấn an tôi, sau đó anh liền không sao có phải không? Có gan thì quỳ xuống và xin lỗi tôi đi, núp sau lưng một người phụ nữ để làm gì?”

Diệp Vân một lần nữa bảo vệ người đàn ông của mình.

“Diệp Sênh, đây là anh rể của m/ày!”

“Mày đang la mắng ai vậy?”

Tôi đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Vân.

“Lúc bắt chồng chị c/ưỡng h/iếp em gái ruột của mình, sao chị không nghĩ đến việc anh ta là anh rể của tôi nhỉ?”.

Tống Thừa kinh ngạc nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy.

Ánh mắt Diệp Vân né tránh.

“Mày nói linh tinh gì vậy? C/ưỡng h/iếp cái gì? Diệp Sênh, sao mày lại có thể thốt ra những lời như vậy chứ? Mẹ, mẹ cũng không quản nó à!”

Tôi đã mất kiên nhẫn.

“Thôi, đừng ầm ĩ nữa! Hoặc quỳ xuống xin lỗi tôi, hoặc c/út vào t/ù, đừng lãng phí thời gian của tôi!”

Tống Thừa và Diệp Vân nhìn nhau.

Cuối cùng họ dường như nhận ra rằng tôi biết sự thật.

Tống Thừa nắm lấy tay Diệp Vân, kéo cô ta ra sau lưng.

“Lần này do chị gái em sai. Cô ấy vì sức khỏe của mình nên hành động có chút cực đoan, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em.”

Tôi nhìn thấy anh ta đầy mỉa mai.

“Ai ép buộc các người phải làm vậy? Giọng điệu của anh nghe như thể nói tôi không hiểu chuyện, còn người lớn các người lại không hề quan tâm rằng tôi nghĩ gì! Rồi nếu tôi xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Diệp Vân tức giận.

“Diệp Sênh! Đừng được đằng chân lân đằng đầu! Tuy tao có làm sai, nhưng không phải đến cuối cùng cũng không có gì xảy ra đó sao? Mày đến cùng muốn thế nào?”

“Chát!”

Mẹ nữ phụ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, bà ấy t/át Diệp Vân một cái.

Điều này thực sự khiến tôi có chút giật mình.

Diệp Vân bị đánh đến ngốc, chị ta đơ ra nhìn mẹ mình với vẻ mặt khó tin.

Tống Thừa ôm Diệp Vân, tức giận nói.

“Mẹ vợ, Diệp Vân là vợ con, trên đời này không ai có thể ức hiếp cô ấy, mẹ cũng không được!”

Mẹ nữ phụ khi cần mạnh mẽ sẽ trở nên mạnh mẽ.

“Tôi đánh con gái của tôi còn cần cậu đồng ý, vậy cậu muốn làm gì? Đánh tôi? Tống Thừa, trở về hỏi cha mẹ cậu xem cậu có năng lực ấy không?”

Tống Thừa đờ người ra, không biết nói gì.

Diệp Vân cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Chị ta hét lên: “Mẹ thiên vị!”

Mẹ nữ phụ tức giận.

“Tao thiện vị? Diệp Sênh là em gái của m/ày, em gái duy nhất của m/ày! M/ày muốn đẩy em gái vào hố lửa, hạ thuốc cho nó. Có phải m/ày muốn ép ch/ết nó không?”

Diêp Vân khóc.

“Nó có ch/ết không? Nó không ch/ết! Còn con thì sắp ch/ết rồi! Con ch/ết đi thì A Yến phải làm sao? Thằng bé còn nhỏ, nó phải làm sao bây giờ? Nó là em gái duy nhất của con, nó lại không thể thương xót con mà giúp con chăm sóc A Yến sao?”

“Không thể!” Tôi nói.

Diệp Vân nhìn tôi đầy căm ghét.

Tôi nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải thương xót chị? Con chị là chính chị muốn sinh, bác sĩ khuyên chị không nên sinh, tôi cùng mẹ cũng khuyên chị không nên sinh. Mẹ thậm chí khóc van xin chị, chị có hay không thương xót mẹ?”

Sau khi biết Diệp Vân đang mang thai, mẹ nữ phụ đã khóc van nài chị ta: “Con muốn sinh đứa bé, vậy con có nghĩ con của mẹ sẽ thế nào hay chưa?”

Nhưng Diệp Vân dường như sẽ không bao giờ thừa nhận mình sai.

Cô ta giọng khàn khàn nói: “Chẳng lẽ tao không thể vì người đàn ông tao yêu mà sinh một đứa con?”

“Đương nhiên có thể!” Tôi nói, “Cho nên chị phải chịu trách nhiệm về hành động của chị, không ai gánh chịu thay chị được!”

Buổi xin lỗi này kết thúc khi Diệp Vân tức giận ngất đi.

Tống Thừa cuống cuồng ôm Diệp Vân rời đi.

Mẹ nữ phụ đuổi theo bọn họ mấy bước, nhưng rồi lại dừng lại.

Tôi lại chẳng muốn mẹ nữ phụ phải lựa chọn một trong hai đứa con của mình,

“Nếu mẹ lo lắng, hãy đi xem chị ấy đi!”

Mẹ nữ phụ im lặng không nói gì.