Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau - Hoàn Chương 2: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

Chương 2: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

3:49 chiều – 28/05/2024

4.

Chờ Cố Hoài khỏi bệnh, chúng ta đi tới nhà ở Đông An, Lĩnh Nam.

Nói là đất phong nhưng phạm vi trăm dặm quanh nơi này chẳng có một bóng người, chỉ có trong thành là hơi đông đúc, đáng tiếc là ở quá xa, ta cũng không thể tới thường xuyên.

Cố Hoài rất khéo tay, nửa tháng đã xây được một ngôi nhà nhỏ bằng cỏ và gạch.

Vị trí xây nhà do ta chọn, chọn cạnh một gốc cây sơn trà.

Hồi nhỏ ta đọc cuốn Hạng Tích Hiên Chí của Quy Hữu Quang có một câu khiến ta suy nghĩ rất lâu: “Trong sân có một cây sơn trà, vợ ta trồng nó năm xưa, giờ tán đã rộng thế này.”

Cố Hoài nghe thế bèn cười, nói ta ngây thơ, sau đó âm thầm quây cây sơn trà này vào trong sân.

Một ngày nọ, hắn hưng phấn khiêng một cây sơn trà non từ khu chợ cách đó cả trăm dặm trở về, trồng bên cạnh cây sơn trà trong sân nhà ta.

Trồng cây xong, hắn kéo ta đứng dưới bóng cây, tựa vào thân cây nói: “Trong sân có cây sơn trà, hôm nay ta và Triêu Triêu trồng.”

Ta dựa vào vai hắn, ngẩng đầu cười nói: “Triêu Triêu là ai?”

“Là vợ ta.”

Ngừng lại một hồi, hắn nói: “Vợ chồng mới cưới tình ý nồng. Cầu vợ chồng ta gắn bó bên nhau mãi mãi.”

Ánh mặt trời ngày đó rất tuyệt, ấm áp dạt dào chiếu lên mặt. Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh nắng chiếu qua tán cây xuống trên lông mi hắn, trông hắn càng tuấn tú.

Năm.

Ngày thường ta ở nhà may vá, trợ giúp gia đình. Cố Hoài khai khẩn đất hoang, lúc bận đồng áng thì trồng trọt, lúc nông nhàn lại vào thành tìm việc, nấu nước gánh bùn việc gì cũng từng làm. Mỗi lần về nhà, thấy hắn cầm kim chọc từng vết phồng rộp ở bàn chân, ta cũng đau lòng.

Ta nói với hắn, mỗi ngày ta làm thêm hai cái khăn, cũng đỡ cho hắn phải chịu khổ ở bên ngoài.

Hắn không chịu. Hắn sợ ta làm việc nhiều hỏng mắt. Vì tiết kiệm tiền, ta và Cố Hoài chưa bao giờ đốt đèn. Mỗi ngày khi trời sập tối, hai người chúng ta đã chui vào chăn từ lâu. Có lúc chúng ta nằm nghĩ chuyện sau này giàu có, có lúc lại kể chuyện quá khứ. Đương nhiên có lúc lại mưa gió bão bùng một hồi.

Mỗi lần nhắc tới trước kia, Cố Hoài luôn hí hửng nói với ta: “Triêu Triêu, nàng có tin là thái phó và phụ hoàng đều khen ta là có tài trị nước không?”

Ta hồi tưởng lại cuộc sống bắt gà trộm chó của Cố Hoài ngày xưa ở kinh thành, yên lặng kéo chăn lên.

Hắn ngăn ta lại: “Triêu Triêu, thật mà. Ta xuất thân từ trung cung, phụ hoàng cũng rất coi trọng ta đấy.”

Ta không nói gì, hắn lại tự thuật: “Người mời rất nhiều thầy giỏi cho ta, nói rằng sau này sẽ giao thiên hạ cho ta. Người nói ta không thể để người mất thể diện.”

“Lúc ta mười hai tuổi, đột nhiên phụ hoàng băng hà. Người còn chưa kịp viết di chiếu. Chú hai giết hết các hoàng huynh. Lúc ấy ta rất sợ. Ta sợ sau đó sẽ tới ta.”

“Các thái phó phải liều mạng khuyên can thì ta mới giữ được một mạng. Khi đó ta như luôn đi trên mặt băng mỏng, nhắm mắt mở mắt ra, xung quanh đều bị giám sát.”

Ta vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Đều đã qua rồi. Cố Hoài, chàng còn có ta.”

Vòng tay hắn ôm ta chặt hơn. Hai ta rơi vào trầm mặc thật lâu.

Làm sao mà đã qua được? Trừ phi là đương kim thánh thượng chết, còn không cả đời ta và Cố Hoài cũng đừng mong chạy khỏi Lĩnh Nam. Vốn là con cưng của trời đất, hôm nay lại biến thành một “phạm nhân” không có số hiệu, ta biết Cố Hoài không cam tâm.

Còn lại hắn cũng chưa bày tỏ cho ta hiểu.

Trước mười hai tuổi, Cố Hoài là đại tài trị nước, nhưng sau mười hai tuổi, Cố Hoài chỉ có thể là một tên vô dụng không học vấn, không nghề nghiệp.

“Nàng thì sao, Triêu Triêu, trước kia nàng thế nào?”

Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhà ta rất nhiều chị em, người nổi bật dù sao cũng sẽ chịu ít nhiều khổ cực. Ta luôn có thể trốn tránh được.”

Hắn thở dài một tiếng: “Nàng cũng là một người đáng thương.” Hắn hôn lên mái tóc ta, nói: “Ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

Ta ngước mắt nhìn hắn: “Ta không phải là người đáng thương đâu. Ta cũng đã gặp người có lòng tốt giúp ta.”

Ta nói rất nghiêm túc: “Đó là lúc cha vừa mới được điều vào kinh. Ta được các chị dẫn ra ngoài phủ, kết quả không tìm được đường về nhà. Lúc đó ta sợ tới khóc to hu hu, kết quả có một chiếc xe ngựa dừng lại cạnh ta. Bên trong có một anh trai lớn đi ra, đưa ta về nhà. Hắn còn cho ta kẹo ăn.”

Cố Hoài chớp chớp mắt: “Anh trai lớn à? Thế nào, nhớ nhung người ta một thời gian dài đúng không?”

Hắn bĩu môi: “Nếu nàng gặp ta thì ta không chỉ đưa nàng về nhà, cho nàng ăn kẹo, còn dẫn nàng đi mua quần áo nữa.”

“Nhưng lúc đó chàng còn đang ở trong cung. Chàng không gặp ta được.”

Cố Hoài nghiến nghiến răng, xoay người đè ta xuống, thuận tay trùm chăn lên đầu ta.

Cuộc trò chuyện đêm khuya này kết thúc như vậy.

Sáu.

Cuộc sống tại Lĩnh Nam tuy khổ nhưng hai người vẫn nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống lâu dần cũng cảm thấy ấm áp.

Đầu xuân, Cố Hoài khiêng một túi hạt giống ra ruộng gieo. Ta giống như một người phụ nữ nông thôn rất bình thường, nấu nướng sẵn cơm trưa, cho vào âu sành mang ra ruộng cho hắn. Hắn ngồi ở bờ ruộng ăn cơm ngấu nghiến, ta lấy khăn tay, lau nhẹ mồ hôi trên trán hắn.

Mùa hè, sơn trà trong sân chín, hắn trèo lên cây hái sơn trà, ta ở dưới gốc giơ giỏ tre hứng quả. Bình thường, ta sẽ để một nửa ăn, một nửa mang ra chợ bán. Ta dựa vào gốc cây sơn trà, nghe tiếng ve kêu, ăn sơn trà mà Cố Hoài bóc cho.

Đến mùa thu, Cố Hoài cầm liềm ra đồng thu hoạch lương thực, ta bận rộn làm các loại khăn. Lĩnh Nam tuy rất xa xôi nhưng các vị phu nhân trong thành đều theo mốt của kinh thành. Nghe nói ta từ kinh thành tới, bọn họ đều thuê ta may một số khăn tay thịnh hành ở kinh đô.

Đông tới, Cố Hoài vào trong thành kiếm việc hoặc ở nhà với ta. Mùa đông Lĩnh Nam rất ít khi có tuyết rơi. Mỗi khi tới mùa đông, ta lại trông mong đợt tuyết tiếp theo. Cố Hoài cũng vui vẻ chơi đắp người tuyết với ta. Hắn rất khỏe, lăn đầu người tuyết vừa to lại vừa tròn, đặt trong sân cực kỳ khí phái. Hắn còn viết tên hai ta lên mặt tuyết.

Cố Hoài là của Lục Triêu Triêu.

Bình thường ta cũng lấy cành cây viết thêm một dòng chữ: Triêu Triêu cũng là của Cố Hoài.

Chắc bởi ta may vá khá đẹp nên dần dần có càng nhiều người tới thuê ta làm khăn tay. Có ngốc mới không kiếm tiền, thế nên ta vô cùng vui vẻ nhận lời. Một phu nhân giàu có họ Vương ở Lĩnh Nam còn gửi thư mời ta, mời ta và Cố Hoài tham gia tiệc rượu ngắm hoa. Nàng nói là sẽ giới thiệu ta với các vị phu nhân, như vậy ta có thể nhận được các đơn hàng lớn hơn.

Ngày dự tiệc, ta lật hòm tìm được một bộ quần áo cũng coi như ưng mắt, lại dùng phấn che đi vẻ mặt tiều tụy.

“Cố Hoài, chàng thấy đẹp không?”

Hắn nhìn ta chăm chú, đáy mắt lộ vẻ ngây ra vì đẹp. Từ khi đi tới Lĩnh Nam, ta chưa bao giờ dùng phấn son. Ngoài ngày cưới ra, đây là lần đầu tiên Cố Hoài thấy ta trang điểm kỹ.

Cố Hoài đi tiệc rượu của đàn ông, ta theo Vương phu nhân đi tới tiệc của phụ nữ ở phía sau.

“Đây là vương phi của Nhàn vương, cho dù là đường kim mũi chỉ gì cũng cao cấp nhất đấy.”

Vương phu nhân cười, giới thiệu ta với phu nhân huyện lệnh.

Ta mỉm cười: “Phu nhân quá khen rồi. Ta chỉ hơi khéo tay thôi.”

Ta là vương phi, bọn họ là phu nhân quan lại, nếu theo lý thì bọn họ phải bái kiến ta. Nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ thân phận của ta và Cố Hoài. Nếu ta vẫn giữ mãi thân phận thì sợ rằng ngày sau sẽ chết đói ở góc đường Lĩnh Nam mất.

Vị phu nhân huyện lệnh hừ một tiếng: “Vương phi Nhàn vương trang điểm đơn giản thật.”

Ta trả lời: “Phu nhân xinh đẹp, trang điểm vào lại càng tươi đẹp động lòng người. Ngoại hình ta xấu xí, trang điểm cũng chỉ đơn giản thôi, còn không bằng để mặt mộc.”

Nàng bật cười một tiếng: “Vương phi Nhàn vương nói chuyện thật mới mẻ thoát tục.”

Một vị phu nhân bên cạnh nịnh nọt, cười đùa: “Đường đường là vương phi lại phải thêu khăn thuê để kiếm sống, đúng là đáng thương.”

Ta cúi đầu nhắm mắt, trong đầu đang nghĩ mình đấm một đấm có khả năng đánh ngất phu nhân huyện lệnh được không, nhưng nghĩ tới Cố Hoài, ta thở dài một hơi, âm thầm nín nhịn.

“Nói năng kiểu gì vậy? Vương gia là long phượng giữa đám người, vương phi càng xuất thân từ gia đình danh giá tại kinh thành, đâu phải người để các ngươi gièm pha? ” Hóa ra là phu nhân tri phủ tới. Bà ta đã hơi lớn tuổi, chắc không kém gì mẹ ta, mặt nở nụ cười hiền lành.

“Vương phi nương nương, ta vẫn nghe nói người thêu thùa rất đẹp, hôm nay cố tình tới phiền người thêu cho thiếp thân mấy chiếc khăn tay. Vương phi nương nương có thể nể mặt không?”

Ta vội khiêm nhường: “Phu nhân tri phủ khách sáo quá. Thiếp thân chỉ có thời gian thôi.”

Bà ta ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa chiếc khay bên cạnh cho ta: “Đây là tiền công gửi vương phi nương nương. Nương nương không chê thì hãy thu nhận đi.”

Hai mắt ta sáng lên. Chỗ này là mười sáu lượng bạc, đủ để ta và Cố Hoài tiêu vài năm. Mặc dù đây chỉ là bạc vụn giống trước kia ta để lại để thưởng cho người hầu.

Không biết làm sao, vị phu nhân quan huyện kia lại cứ dây dưa với ta. Nàng cố ý từ từ giơ tay lên, để lộ ra chiếc vòng phỉ thúy màu xanh mịn màng trên cổ tay: “Nhàn vương phi, ngươi có biết đây là gì không?”

Ta thầm nắm chặt tay trong tay áo. Lục Triêu Triêu, nhịn đi. Hôm nay nếu ngươi gây sự với nàng ta thì không còn làm ăn được gì nữa đâu.

Ta hít sâu, lộ nụ cười tiêu chuẩn: “Chắc phải châu báu cao cấp thì phu nhân huyện lệnh mới đeo trên người.”

Nàng ta vô cùng đắc ý: “Đương nhiên rồi. Đây là ngọc phỉ thúy thượng đẳng mang từ Nam Dương tới, là thứ đám người các ngươi không thể mua nổi.”

“Đương nhiên vương phi nhà ta không mua rồi. Chỉ là loại ngọc chất lượng kém nhất mà thôi. Không biết xấu hổ còn khoe ra lừa ai!”

Ta xoay đầu nhìn lại, hóa ra là Cố Hoài.

Phu nhân huyện lệnh chống nạnh mắng to: “Giặc cướp ở đâu tới, dám nói ngọc của bản phu nhân là giả!”

Đột nhiên Cố Hoài sầm mặt, trầm giọng quát: “Lớn mật. Ngươi dám gọi bản vương là giặc cướp, vậy thì đương kim thánh thượng là cái gì? Phu nhân huyện lệnh căm tức bệ hạ đã lâu à?”

Chỉ nghe phịch một tiếng, các vị phu nhân đang ngồi đều vội vàng quỳ xuống đất. Các quan viên như tri phủ và huyện lệnh còn chưa biết chuyện gì, vừa mới tới cũng đều quỳ hết xuống.

Phu nhân tri phủ vẫn còn giữ được một phần tỉnh táo: “Vương gia thứ tội. Chúng ta tuyệt đối không dám khinh thường thánh thượng. Chẳng qua đầu óc phu nhân huyện lệnh vừa rồi không tỉnh táo thôi.”

Cố Hoài đứng chắp tay nhìn đám người đang quỳ, khuôn mặt không giận nhưng đầy uy nghiêm, ẩn hiện dáng vẻ của người người bề trên. Đúng vậy, sống ở nhà cỏ Lĩnh Nam đã lâu, sợ rằng thế nhân đã quên hắn từng là hoàng tộc dưới một người trên vạn người, là con độc nhất của tiên hoàng.

“Lần này thôi bỏ qua. Tuy nhiên bản vương phải nhắc nhở phu nhân huyện lệnh một câu, mù mắt thì đừng mua trang sức nữa. Cái gọi là hàng Nam Dương này, đến cả cung nữ cấp thấp nhất trong cung cũng không coi trọng đâu.”

Nói xong, Cố Hoài bèn kéo ta rời khỏi nơi này ngay.

Dọc đường đi, hắn mím môi, không nói lời nào. Ta vô cùng cẩn thận kéo tay áo hắn: “Sao không nói gì nữa. Chàng không biết vừa rồi chàng uy phong lắm đấy. Phu nhân quan huyện bị chàng dọa tới chân run lẩy bẩy cơ mà.”

“Phu nhân tri phủ là một người tốt. Bà ta đưa ta mười sáu lượng bạc. Cố Hoài, chàng có thể đỡ vất vả nhiều rồi.”

“Nhìn dáng vẻ phu nhân tri phủ, lại so với phu nhân huyện lệnh, thảo nào nàng ta lại chỉ có thể làm phu nhân huyện lệnh thôi.”

Cố Hoài dừng phắt lại, hỏi: “Triêu Triêu, nàng có hối hận vì lấy ta không?”

Ta gượng cười: “Sao chàng lại nói thế?”

“Nếu không lấy ta, nàng ở kinh thành sẽ sống rất tốt.”

Đúng vậy, ta từng hối hận vì lấy Cố Hoài không?

Sống ở Lĩnh Nam đã lâu, dường như ta đã quên mất cuộc sống khi chưa lập gia đình rồi.

Ta cũng là con gái nhà quan nhị phẩm, dù tình thân rất nhạt nhưng từ nhỏ đã được chăm sóc tốt.

Cùng học tập may vá với các chị em là vì ta muốn làm người vợ hiền huệ khéo léo. Hiện giờ hôm nay, đó lại thành công cụ mưu sinh. Dĩ vãng đầu ta đeo trâm bạc một ngàn hai trăm lượng, cổ tay là vòng ngọc vạn lạng, hiện giờ chỉ dùng cây trâm gỗ búi tóc cao lên. Lúc ở kinh thành, đi dự tiếc, phu nhân các quan tứ, ngũ phẩm tranh nhau tới chào hỏi, hiện tại kể cả một phu nhân quan lại cấp thấp nhất cũng dám đạp lên đầu ta.

Chỉ vì ta cưới Cố Hoài.

Chị em trong phủ cũng đều lập gia đình rồi, kém cỏi nhất cũng cưới nhà thương buôn giàu có ở kinh thành. Em gái thứ mười ba từng gửi thư hỏi ta có từng hối hận không. Hiện tại Cố Hoài lại hỏi ta có hối hận không.

Ta có hối hận không?

Ta kéo kéo ống tay áo Cố Hoài: “Cố Hoài, ta đói rồi.”

Sắc mặt xanh mét của hắn đột nhiên trở nên ôn hòa: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”

Bảy,

Có lẽ vì Cố Hoài phát uy một lần tại bữa tiệc khiến người ta nhớ lại, dù gì hắn cũng là con ông cháu cha, tri phủ và huyện lệnh mỗi người đều gửi tặng ba trăm lượng bạc tới. Việc làm ăn của ta cũng bắt đầu phát triển mạnh, có vô số phu nhân lần lượt tới đặt đồ thêu theo mẫu kinh thành của ta.

Cuộc sống dần dần trở nên tốt hơn.

Một sáng nọ, Cố Hoài biến mất, mang theo hai trăm lượng bạc.

Ta tỉnh dậy như mọi khi, chớp chớp mắt nhìn một bên giường trống trải, luống cuống vội vàng gọi tên hắn trong nhà. Nhưng trong nhà rất yên ắng, ngoài tiếng vọng ra thì chẳng còn gì nữa.

Ta cũng đi ra đồng và quầy hàng hắn làm việc trong thành tìm nhưng không thấy bóng dáng của hắn.

Đợi tới khi ta mất hồn mất vía trở lại nhà tranh, lúc này mới thấy chữ hắn khắc bằng mảnh đá vào cửa nhà. Dù sao trong nhà giờ cũng không có giấy bút.

“Triêu Triêu, vi phu cầm tiền đi mua một cái vòng to cho nàng. Ta cầm hai trăm lượng, còn lại để cho nàng. Chờ ta.”

Ta sụt sịt mũi, đột nhiên bật cười. Cố Hoài bảo ta chờ hắn, vậy thì ta chờ là được.

Rồng thần ẩn sâu đáy nước, chờ thời cơ bay lên.

Ta biết cho tới giờ, Cố Hoài chưa từng cam lòng ở lại Lĩnh Nam cả đời.

Thật ra ta cũng chẳng muốn vòng to gì. Lĩnh Nam cũng rất tốt, tránh xa khỏi kinh thành mưu mô đấu đá, chồng làm ruộng, vợ may áo, vải thô áo rơm cả đời thế này cũng là một loại hạnh phúc khác. Nhưng Cố Hoài không nghĩ vậy. Hắn nói thế nào cũng có một ngày để ta được sống cuộc sống như trước kia.

Sau đó ở bến tàu Lĩnh Nam lại có thêm một vị phu nhân, mỗi sáng sớm đều đứng ở bến tàu nhìn về phía xa xa, nghe nói là chờ chồng nàng.

Cố Hoài đi rồi, mỗi ngày ta đều lấy đá khắc một vệt trên tường.

Ngày đầu tiên Cố Hoài cầm tiền đi mua vòng cho ta …

Ngày thứ năm Cố Hoài cầm tiền đi mua vòng cho ta…

Ngày một trăm bốn mươi ba Cố Hoài cầm tiền đi mua vòng cho ta…

Một năm sau Cố Hoài trở về đúng vào mùa hè. Ta lấy gậy dài hái sơn trà, chuẩn bị nước sơn trà uống. Bất ngờ xoay người lại, cả rổ sơn trà rơi hết xuống mặt đất.

Cố Hoài đứng dựa vào cửa, trong tiếng sơn trà rơi khắp sân, hắn ôm chặt ta vào lòng.

“Triêu Triêu, ta về rồi này.”

“Triêu Triêu, nàng có nhớ ta không?”

“Triêu Triêu, ta mang vòng ngọc về rồi, còn dát vàng nữa. Nàng có thích không?”

Ta nghẹn một hồi lâu, cúi người xuống nhặt sơn trà trên mặt đất: “Cố Hoài, chàng ăn sơn trà không? Ta bóc sơn trà cho chàng.”

Hắn nhìn ta chăm chú hồi lâu, bế ta trở về phòng.

“Triêu Triêu, Triêu Triêu.” Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên từ miệng hắn.

Hai bàn tay ta bị hắn đè lên giường. Ta nghĩ Cố Hoài gầy đi, đen đi nhưng lại càng khỏe.

Từ sáng sớm đến tối mịt, ta không ăn một bữa cơm nào. Lúc bế ta, hắn đeo chiếc vòng phỉ thúy dát vàng lên cổ tay ta. Nể tình chiếc vòng này, ta mềm lòng để mặc hắn.

Mãi mới sóng êm gió lặng, ta mê man lườm hắn rồi thiếp đi. Hắn lại có vẻ thoải mái sung sướng: “Triêu Triêu, sinh con cho ta nhé.”

“Không sinh. Ma ma nói sinh con xong người sẽ mất dáng.”

Hắn cọ đầu vào ta: “Ta sẽ không chê nàng đâu. Sinh một đứa bé giống nàng đi. Để ta xem hồi bé Triêu Triêu khiến người ta yêu thích ra sao.”

“Con trai thì không thích à?”

“Vẫn thích. Sinh con trai thì hai chúng ta sẽ cùng bảo vệ nàng.”

Ta cười khanh khách: “Tốt.”

Ngày thứ hai mươi mốt sau khi Cố Hoài trở về, ta có mang. Sau khi biết tin, hắn há miệng đứng ngẩn ra ở cửa nhà hồi lâu, sau đó cầm rìu định chặt cây sơn trà làm búp bê gỗ với ngựa gỗ. Ta cảm thấy hắn có mới nới cũ, chỉ để ý con cái có búp bê chơi chứ không nghĩ tới việc ta có sơn trà ăn hay không. Ta lườm nguýt hắn, nước mắt rơi xuống rồi, hắn mới luống cuồng ném rìu đi dỗ dành ta. Thế nên cuối cùng cây sơn trà không bị chặt.

Cố Hoài không đi ra ngoài nữa. Hắn vẫn chăm sóc ta cho tới khi con chúng ta được sinh ra.

Con chúng ta tên là Cố Dục Hành, quân tử như hành. Hắn nói là muốn Hành nhi là một quân tử, để đời hoàng tôn này thật rực rỡ, cho nên mới đặt tên là Cố Dục Hành.

Sau khi sinh Hành nhi, hắn ở cùng ta hai năm. Trong hai năm này ta không buôn bán khăn thêu nữa. Hắn ra ngoài làm ăn. Ta cũng chưa từng hỏi hắn, nhưng dần dần ta có thể mặc đồ tơ lụa rồi.

Năm thứ sáu sau khi tới Lĩnh Nam, vào lúc Hành nhi hai tuổi, Cố Hoài lại đi.

Trước khi đi, Hành nhi tan nát cõi lòng nắm áo hắn, ta cúi đầu không nói.

Cố Hoài thở dài không nỡ: “Triêu Triêu, ta không muốn hai mẹ còn phải chịu khổ cùng ta. Những gì bọn họ có thì nàng và Hành nhi đều phải có.”

Ta mấp máy môi. Thật ra ta muốn nói, Hành nhi chỉ muốn cha ở cùng thôi.

Nhưng cuối cùng ta cũng không bày tỏ.

Bởi vì hắn là dòng dõi của tiên hoàng, cuộc sống đáng ra phải áo quần đẹp đẽ, cưỡi ngựa khắp đường. Hắn là con của tiên hoàng, con của hoàng hậu, đáng lẽ phải nắm xã tắc thiên hạ chứ không phải về một góc làm nông dân.

Cố Hoài đi một lần bốn năm. Ban đầu mỗi tháng hắn sẽ gửi một phong thư trở về. Hành nhi chưa biết chữ, mỗi đêm ta đều phải đọc thư cha gửi về mới ngủ được. Sau đó thư về càng ngày càng ít, gần nửa năm mới có một bức, sau đó không thấy thư từ gì nữa.

Ta cất cẩn thận thư của Cố Hoài vào trong hộp.

Dần dần, dường như bên ngoài bắt đầu có chiến tranh. Tuy nhiên Lĩnh Nam xa xôi, dù thế nào cũng không ảnh hưởng tới nơi này.