Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng Chương 1: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

Chương 1: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

12:22 sáng – 15/05/2024

Cô là con gái lớn của thừa tướng nhưng lại bị phu quân sát hại cả nhà một trăm sáu mươi mạng người.

Vì để ép cô giao Chu Tước lệnh ra nên hắn ta đã cho cô uống thuốc sơn dược rồi tằng tịu với tiểu thiếp ngay trước mặt cô.

Hắn vừa thân thiết với tiểu thiếp, vừa nhìn cô bị dày vò bởi thuốc.

Mộ Phạm Hy vô cùng hận hắn, hận không thể băm vằm hai con người này ra.

Cô còn coi Mộ Uyển Thuần như là em gái ruột.

Âm thanh của đôi nam nữ bên tai khiến người cô càng khó chịu hơn, giống như có ngọn lửa thiêu đốt trong người cô, khiến cô khao khát muốn được giải tỏa.

Móng tay cắm chặt vào da thịt, Mộ Phạm Hy cắn chặt răng cố gắng giữ tỉnh táo.

“Khó chịu không? Khai ra Chu Tước lệnh ở đâu thì bổn thế tử sẽ giúp ngươi giải thoát?” Thịnh Doãn Thừa nắm lấy cằm của Mộ Phạm Hy.

Cô run rẩy nói: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

“Ngươi chết hay là sống ta không quan tâm nhưng trước khi ngươi chết, bổn thế tử muốn lấy được Chu Tước lệnh.”

Thịnh Doãn Thừa bóp cổ cô, gương mặt của hắn tràn đầy tức giận.

Cảm giác sắp đối mặt với cái chết khiến Mộ Phạm Hy hít thở ngày càng khó khăn.

“Như vậy có phải là mình sắp chết rồi không, chết thì sẽ được giải thoát.”

Thế nhưng cô vẫn không cam tâm, cô muốn báo thù.

Sau đó Mộ Phạm Hy mở bừng mắt, các hình ảnh liên tiếp xuất hiện trong đầu cô như một mớ hỗn độn.

Mộ Phạm Hy sững sờ nhìn đôi bàn tay của mình.

“Chuyện gì vậy? Mình ngã từ vách đá cao như vậy thế mà lại không chết.”

Càng bất ngờ hơn là rõ ràng mình là đội trưởng đội đặc công nhưng lại xuyên vào một chị gái có mối huyết hải thâm thù.

1.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mộ Phạm Hy chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã cầm một viên thuốc nhét vào miệng cô.

“Ngươi là ai?”

Mộ Phạm Hy hất tay người đàn ông ra, cảnh giác nhìn anh ta.

“Có vẻ như thuốc trong cơ thể cô đã hết tác dụng.”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta còn kèm theo chút cười nhạo nhìn cô.

Câu nói này đã khơi gợi ký ức trong cô, mặt cô đỏ bừng.

“Ngươi đã làm gì ta?”

“Cô cảm thấy ta sẽ làm gì cô hả?”

Mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, vừa nói vừa tiến lại gần Mộ Phạm Hy.

“Nếu như ta thật sự muốn làm gì cô thì lúc nãy ta chẳng cần động thì cô cũng tự phát huy rồi.”

Câu nói khiến Mộ Phạm Hy hiểu ra.

“Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại cứu ta?”

“Ân Ly Tu.”

Giọng của hắn có chút lạnh lùng.

“Ta cứu cô là vì trả nợ ân tình cho thừa tướng, ba ngày sau ta sẽ đưa cô vào Dự vương phủ. Có thể báo thù hay không thì phải xem bản lĩnh của cô thế nào.”

Ba ngày sau.

Xe ngựa đi về phía Dự vương phủ, Ân Ly Tu lạnh nhạt nói:

“Nhớ cho kỹ từ bây giờ cô tên là Thịnh Thiển Dư, là tam tiểu thư của Dự vương phủ. Lúc chào đời có mây đen che phủ, hơn nữa sau đó mẫu thân mất, có đạo nhân phán rằng mệnh thiên sát cô tinh.”

“Từ nhỏ đã bị đưa về quê, được một người họ hàng chăm sóc, trên đường trở về thì lại bị mưu sát. Bây giờ chưa có ai biết chuyện này. Ngươi có thể mượn cơ hội này giả danh Thịnh Thiển Dư để tiến vào Dự vương phủ.”

Mộ Phạm Hy nhìn chiếc mặt nạ hoàn hảo này, ánh mắt ảm đạm.

“Ân Ly Tu chiến thần huyền vương của Minh Thương quốc, hắn từ Bắc Tân Cương trở về để cứu ta sao? Đúng thật là chỉ để trả nợ ân tình cho thừa tướng ư? Thật khó đoán được mục đích thật sự của hắn.”

Xe ngựa đi đến một góc đường.

“Phía trước chính là Dự vương phủ, có thể sống sót được hay không thì phải xem chính ngươi thế nào?”

Vừa dứt lời thì phía sau lưng cô có một luồng sức mạnh, Thịnh Thiển Dư chưa kịp chuẩn bị thì đã bị đá khỏi xe ngựa, cô suýt chút nữa bị ngã xuống đất. Sau khi đứng vững thì mắng chiếc xe ngựa ở phía sau.

“Mẹ kiếp tên Ân Ly Tu.”

“Ngươi nói cái gì?”

Âm thanh lạnh lùng vang lên, còn đem theo chút gió lạnh khiến cô bất giác rụt cổ lại.

“Không, không có nói gì cả.”

Ân Ly Tu buông rèm lạnh lùng nói: “Đi đi!”

Thịnh Thiển Dư nhìn về phía Dự vương phủ rồi đi về phía đó, tuy cô không biết tại sao mình lại đến đây nhưng Mộ Phạm Hy và Thịnh Thiển Dư, nỗi căm thù của các người ta đã cảm nhận được rồi, ta sẽ cố gắng sống tốt báo thù giúp hai người, xử lý từng cái một.

Tiểu thư từ nhỏ đã được gửi nuôi dưới quê nay hồi phủ nhưng lại bị hộ vệ ngăn ngoài cửa.

Thịnh Thiển Dư cầm bức thư.

“Ta là tam tiểu thư của Dự vương phủ vừa trở về từ Vân Châu.”

Hai tên hộ vệ liếc nhìn cô rồi cười nhạo:

“Nhìn cái kiểu nghèo hèn này của ngươi đi! Dự vương phủ bọn ta không có người như thế này, mau cút đi!”

Nói xong tên gầy định vươn tay đẩy cô, không ngờ sau đó hắn lại bị Thịnh Thiển Dư đẩy ngã.
Hắn ta lăn lộn kêu gào, tên béo bị dọa sợ sững sờ cả nửa ngày.

Thịnh Thiển Dư phủi tay, nhếch miệng cười.
Cho dù cô mới từ quê trở về nhưng cũng phải được cung kính đưa vào phủ, nếu không sau này sẽ càng ngày càng bị đè đầu cưỡi cổ.

“Chuyện gì thế?”

Lão quản gia nghe thấy tiếng liền chạy đến.

Tên béo vội vàng chỉ vào Thịnh Thiển Dư.

“Hà quản gia lúc nãy cô ta đánh chúng ta.”

Một cô nương mới lúc nãy còn rất hùng hổ đột nhiên lại yếu ớt nói:

“Hà quản gia ta tên là Thịnh Thiển Dư, đây là bức thư do cố đại nương đã chăm sóc ta viết.”

Hà quản gia nhìn qua bức thư kinh ngạc nói:

“Không sai đây là con dấu của vương gia, cô đúng là tam tiểu thư rồi.”

Hai tên hộ vệ bị dọa đến run rẩy, vội vàng dập đầu:

“Xin tha cho tiểu nhân có mắt như mù.”

“Xin tam tiểu thư tha cho nô tài.”

Thịnh Thiển Dư Nhin hai người họ rồi bước vào phủ. Hà quản gia cung kính đưa cô vào cung của lão thái phi.

Trong đại sảnh có một người phụ nữ ngồi chính diện với vẻ mặt nghiêm nghị, còn có một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh ngũ quan đoan chính, sắc mặt nghiêm túc.

Đây chính là cha của Thịnh Thiển Dư- Dự vương, còn Dự vương phi cùng tiểu thiếp ngồi ở hai bên.

Thịnh Thiển Dư rưng rưng nước mắt chạy đến trước mặt lão thái phi quỳ xuống.

“Phụ vương, Dư Nhi cuối cùng cũng được gặp các người rồi, hu hu hu…”

“Con con sao vậy?”

Thấy vẻ mặt ấm ức của cô, thái phi thấy khó hiểu.

Nước mắt cô rơi lã chã.

“Trên đường trở về có người muốn giết con, phu xe và chiếc xe ngựa đưa con về đều đã bị rơi xuống vực. Con rất sợ, hu hu hu…”

Dự vương phi cố gắng áp chế sự lo sợ, tỏ ra vẻ hiền từ.

“Con sao thế? Đừng khóc nữa! Có chuyện gì ấm ức thì cứ nói ra phụ vương con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”

Thịnh Thiển Dư lau nước mắt rồi cười nói:

“May mà có người qua đường cứu con, nếu không chỉ sợ…”

“Thật sự có chuyện này sao?”

Thái phi đập tay vào ghế.

“Ngay cả xe ngựa của Dự vương phủ mà cũng dám ra tay, quá là lộng hành.”

Lúc này Dự vương cũng sầm mặt nhìn Thịnh Thiển Dư, ánh mắt có chút lạnh lùng.

“Người đâu lập tức điều tra chuyện này.”

Ông đường đường là một chiến tướng, sao có thể nhẫn nhịn khi gặp chuyện như vậy được?

“Tam tỷ tỷ thật là lợi hại!”

Có giọng nói trào phúng vang lên.

“Thoát chết trên đường về nhà mà vẫn có thể đánh tên hộ vệ, thật là kinh ngạc!”

Một người phụ nữ nheo mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ khinh thường.

Căn cứ vào tình báo của Ân Ly Tu, người phụ nữ đang nói này chính là tứ tiểu thư của Dự vương phủ, Thịnh Tâm Duyệt.

Thịnh Tâm Duyệt là con của Chân di nương, so với những đứa con của tiểu thiếp khác, cô ta được Dự vương phi coi như con ruột.