Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng Chương 2: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

Chương 2: Nữ Sát Thủ xuyên không thành Nữ Phụ Vô dụng

12:23 sáng – 15/05/2024

Nghe thấy vậy thái phi và Dự vương sầm mặt giận dữ nói:

“Thiển Dư à, con là con gái sao có thể thô lỗ như vậy? Còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Thịnh Thiển Dư sững sờ.

“Đây rốt cuộc có phải là cha ruột hay không vậy? Khuê nữ của mình bị bắt nạt, ông không bao che cho mà còn chê là thô lỗ. Đây là cha ghẻ hả?”

Thịnh Thiển Dư không nhịn được oán thầm trong lòng rồi lại tỏ ra yếu đuối nói:

“Là do bọn họ khinh người nghèo như con sẽ làm bẩn cửa của Dự vương phủ. Trên đường có người qua kẻ lại, nếu như để người ta nghe thấy thì lại loan tin bậy bạ e rằng sẽ không tốt cho phụ vương và Dự vương phủ. Con vội vàng…”

“Tâm ý của tam tiểu thư thật khiến người ta cảm động.”

Thịnh Thiển Dư còn chưa nói xong thì Yên trắc phi ngồi cạnh vương phi đã chen vào.

“Rõ ràng là con của chính phi, không hiểu sao lại gặp thích khách trên đường trở về, mãi mới đến được nhà thì lại bị chặn ngoài cửa. Thật là đáng thương!”

Yên trắc phi cố ý nhấn mạnh chữ chính phi.

Quả nhiên vừa dứt lời thì Dự vương phi biến sắc.

“Yên trắc phi có ý gì?”

Yên trắc phi quay sang nhìn Dự vương phi tỏ ra vô tội nói:

“Ta nào có ý gì? Ta chỉ là kể lại chuyện thôi mà! Nghe nói hộ vệ ở ngoài cửa là họ hàng thân thích của vương phi, nếu như kết hợp lại thì thật khiến người ta nghĩ nhiều.”

“Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Ngươi dựa vào đâu mà đòi nghi ngờ mẫu phi.”

Dự vương phi còn chưa kịp nói thì một cô gái tức giận đứng ra nói.

Cô gái này là con gái nhỏ của Dự vương phi, Thịnh Tâm Nhã.

“Được rồi!”

Ở trên quan trường nhiều năm như vậy, trong lòng Dự vương cũng đã rõ.

“Chuyện này bổn vương sẽ điều tra rõ. Bây giờ không ai được phép bàn luận nữa.”

Thái phi trầm mặt nhìn về phía Dự vương phi.

“Trong phủ có vài hạ nhân thiếu đạo đức, đừng nói hôm nay là Dư Nhi, e rằng qua vài năm nữa ta đây ra ngoài một chuyến chắc cũng không được đi vào.”

Thái phi tức giận nói.

Dự vương phi đứng dậy ngăn không cho Thịnh Tâm Duyệt nói:

“Là thần thiếp dạy dỗ chưa tốt khiến trong phủ có những người như vậy.”

“Người đâu? Lôi tên hộ vệ giữ cửa hôm nay ra đánh hai mươi trượng rồi đuổi ra khỏi phủ cho ta.”

Thái phi khá hài lòng với thái độ này của Dự vương phi nên cũng không truy cứu nữa. Bà quay sang Thịnh Thiển Dư nói:

“Dư Nhi chắc con đi đường cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi!”

Dự vương phi điều chỉnh lại trạng thái, đỡ tay Thịnh Thiển Dư hòa nhã nói:

“Dư Nhi có chuyện gì thì cứ nói với mẫu phi nhé!”

Ngoài mặt thì vậy nhưng vừa quay người thì lại sắp xếp cho Thịnh Thiển Dư một căn phòng cũ nát, nhưng Thịnh Thiển Dư không phải là một quả hồng mềm, đường đường là tiểu thư của Dự vương phủ lại được chủ mẫu sắp xếp ở trong một căn phòng cũ nát, ngay cả hạ nhân cũng không coi cô ra gì.

“Tam tiểu thư đừng nhìn nữa. Dự vương phủ của chúng ta lớn, đột nhiên có thêm người nên là cũng khó để có được một căn phòng.”

Nói xong nha hoàn cầm chiếc túi của cô ném lên bàn.

“Dụng cụ pha trà đều ở trong tủ, tiểu thư muốn dùng thì cứ lấy ra mà dùng. Mặt khác thì ra cửa đi vài trăm bước là chiếc giếng rồi đi tiếp sẽ là nhà vệ sinh. Có chuyện gì cần thì người cứ hỏi.”

Trong lời nói toàn là khiêu khích.

Sau này tất cả mọi chuyện Thịnh Thiển Dư đều phải tự mình làm.

“Đúng là một nô tài cưỡi đầu cưỡi cổ chủ tử.”

Thịnh Thiển Dư nhếch miệng thầm nói.

“Nếu thế cảm ơn hai vị đã chỉ dẫn, ta mệt rồi, mời các vị đi về.”

“Về, về đâu?” Hai người họ sững sờ.

“Tiểu, tiểu thư người có ý gì? Vương phi phân phó bọn ta đến hầu hạ cho người mà.”

Thịnh Thiển Dư dừng bước, khẽ nheo mắt, cố ý nhấn mạnh.

“À các người đến để hầu hạ ta hả? Nếu đã như vậy thì các ngươi mau chóng quét dọn sân đi! Ta thích sạch sẽ, không được để sót lại hạt bụi nào.”

Hai người lạnh cả sống lưng vội vàng gật đầu. Vốn tưởng rằng là một con nhóc nhà quê, ai ngờ lại là một con nhím gai, còn bị nó đâm nữa chứ.

Sau khi vào phòng ngủ, Thịnh Thiển Dư nằm dài trên giường thở dài.

“Cuối cùng cũng thuận lợi đi vào.”

Đang định nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy sau tai như có con sâu đang bò mới đưa tay ra sờ. Khi ngón tay chạm vào thì có một cảm giác quen thuộc chuyển đến, đồng thời các hình ảnh xuất hiện trong đầu cô.

Không gian nhỏ bên trong là các vũ khí và thuốc men, cô mang theo khi làm nhiệm vụ. Đây là tiến sĩ Vạn Kế ghép cho cô con chip mô phỏng không gian, không những có thể dự trữ đồ mà còn có thể tiến hành phân tích. Không ngờ ngay cả những đồ này cũng xuyên tới cùng với cô.

Thịnh Thiển Dư vui vẻ, tiện tay cầm kỳ lân côn mà cô hay dùng, có thể tùy ý co duỗi rất tiện tay.

Đúng lúc này cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Thịnh Thiển Dư ngồi bật dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy vú già và nha hoàn đang đứng bên ngoài nghe lén.

Thịnh Thiển Dư cười nhếch miệng.

Đám cẩu nô tài chuyên ức hiếp người khác.

Đúng lúc trong không gian có món đồ chơi, hay là đem ra cho bọn chúng chơi thử vậy.

Đêm khuya, Thịnh Thiển Dư lén lút ra ngoài để một cái túi ở góc sân rồi lại đốt nến xung quanh.

Cô thần thần bí bí không biết đọc cái gì, đột nhiên đứng dậy. Vú già và nha hoàn thấy vậy vội vàng lén xem, mở túi ra liền kinh ngạc chân mềm nhũn, suýt chút nữa tiểu ra quần, vội hét lớn rồi chạy đi như điên.

Thịnh Thiển Dư trốn trên cây nhìn thấy hết mọi hành động của bọn họ, thu dọn đồ xong thì trở về phòng, cầm chiếc hình nhân đáng sợ bằng gỗ lên.

“Lá gan có chút éc vậy! Thật khiến bổn vương có chút thất vọng.”

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc khiến Thịnh Thiển Dư run bần bật.

“Ân Ly Tu?”

Thịnh Thiển Dư lập tức quay người lùi ra phía cửa.

“Lúc nãy ngươi gọi bổn vương là cái gì?”

Ánh mắt Ân Ly Tu lóe lên tia tàn nhẫn.

“Thưa Huyền vương điện hạ.”

Thịnh Thiển Dư rụt cổ nhếch miệng cười.

“Ngài tới làm gì vậy ạ?”

Ân Ly Tu đứng bên cửa sổ khẽ nhếch miệng, ánh mắt sâu thẳm còn có chút châm chọc nói:

“Bổn vương chán quá nên tới đây ngắm trăng tiện thể xem ngươi có bản lĩnh thế nào? Xem ra cũng chỉ có như thế.”

Thịnh Thiển Dư liếc mắt.

“Cứ đợi đó, ngày mai ta sẽ đổi cái khác.”

Ân Ly Tu ừ một tiếng thật dài, đi đến trước mặt cô khiêu khích:

“Nói trước như thế là dễ không thành lắm đấy!”

Thịnh Thiển Dư đẩy Ân Ly Tu ra.

“Ngày mai cứ đợi mà xem. Ta buồn ngủ rồi, Huyền vương điện hạ ở bên ngoài ngài cứ từ từ mà ngắm, ta đây không tiễn nữa.”

Ân Ly Tu trầm mặt, không khí xung quanh giảm xuống vài độ.

“Ngươi đang đuổi bổn vương sao? Còn chưa từng có ai dám đuổi ta như thế đâu!”

“Không ta chỉ sợ làm ảnh hưởng đến việc Huyền vương điện hạ ngắm trăng mà thôi.”

Nói xong liền mở cửa rồi nhường đường cho hắn.

Ân Ly Tu còn chưa kịp nói gì thì Thịnh Thiển Dư đã đóng sập cửa lại. Ân Ly Tu nhìn cửa phòng rồi cười nham hiểm.

“Nha đầu này thật thú vị!”